Anh là anh rể, còn tôi là em vợ…
Nếu mai này khi chị tôi vê, tôi biêt ăn nói với chị thê nào đây?
Chị là chị cả, còn tôi là em út. Hai chị em cách nhau đên 10 tuôi. Năm chị bỏ anh đê theo người đàn ông khác tôi mới 16 tuôi. Hôm đó, tôi đi học vê, vừa bước vô nhà đã hoảng hôt khi thây anh rê tôi đang điên cuông đâp phá mọi thứ trong nhà vừa đâp, anh vừa khóc. Trong khi đó, ba tôi cô ngăn anh lại, còn mẹ thì giữ chặt hai đứa nhỏ…
Nhà đông anh em, chị tôi là con đâu lòng nên phải chịu nhiêu thiêt thòi. Năm 18 tuôi, chị phải nghỉ học đi làm kiêm tiên phụ giúp ba mẹ tôi nuôi đàn em 5 đứa. Chị gặp anh ở nhà máy năm 20 tuôi, khi đó anh là tô trưởng sản xuât. Họ cưới nhau và đã có 2 mặt con. Anh chị vân ở chung với ba mẹ tôi và dành dụm tiên đê ra riêng.
Cuôc sông vân bình lặng cho đên ngày người đàn ông ngoại quôc ây xuât hiên. Anh ta là khách hàng của công ty anh. Chẳng biêt nguyên cớ gì mà anh ta và chị tôi gặp nhau và chỉ trong môt thời gian ngắn, chị tôi đã quyêt liêt đòi ly dị. Khi anh rê không bằng lòng, chị đã môt mình gởi đơn ra tòa rôi dọn ra ở riêng…
Chẳng biêt sao khi ây, khi nhìn tình cảnh anh rê và hai cháu, tôi thây lòng đau đớn tôt cùng. Tôi có cảm giác mình sẽ phải thay chị đê trả cho anh món nợ ân tình này. Đên ngày tòa xử ly hôn, anh dắt 2 đứa nhỏ đên tòa. Tôi cũng lẽo đẽo đi theo đê chăm sóc các cháu. Điêu không ai ngờ tới là chị tôi khước từ quyên nuôi con với lý do chị sẽ lâp gia đình khác và ra nước ngoài sinh sông nên không muôn vướng bân.
Anh rê tôi không nói lời nào mà lẳng lặng chở con vê nhà ngoại: “ Tạm thời con không thê chăm sóc các cháu, nhờ ba mẹ và các em giúp dùm. Con sẽ ra ngoài ở, khi nào có nhà riêng, con sẽ đón các cháu“. Anh quay sang nói riêng với tôi: “Trăm sự anh nhờ dì út. Hằng tháng anh sẽ gởi tiên cho em đê đóng tiên học và lo mọi thứ cho mây đứa nhỏ”.
Rôi anh dọn ra ngoài thuê nhà ở. Bông dưng thành bà mẹ hai con khi mới 16 tuôi. Tôi không biêt nêu làm mẹ thât sự thì tình mẹ sẽ như thê nào, chứ khi ây, đôi với hai đứa cháu, tôi đã xem chúng là báu vât của mình. Buôi sáng tôi tắm rửa, cho chúng ăn uông rôi chở đên trường mâu giáo, sau đó mới đi học. Buôi chiêu lại tât tả đón cháu vê và vân quy trình tắm rửa, cho ăn, chơi đùa, hát ru chúng ngủ…
Chẳng biêt từ bao giờ, hai đứa đã gọi tôi là “mẹ út”. Tôi thât sự thây mình là mẹ của chúng. Cho đên khi anh rê tôi mua nhà riêng và đón hai đứa vê ở chung với anh. Năm ây tôi vừa tôt nghiêp đại học. Anh nói với tôi: “ Anh không biêt nói gì đê cảm ơn em. Xem như đời này, kiêp này anh nợ em…”.
Video đang HOT
Chẳng biêt sao khi nghe anh nói vây, tôi lại bât khóc. Rôi anh cũng khóc. Hai đứa nhỏ thì quyêt liêt không chịu đi. Chúng gào khóc và đòi tôi phải vê ở với chúng. Hôm đó, tôi phải theo chúng sang nhà mới, chờ cho cả hai ngủ say rôi mới dám vê. Mẹ tôi nói: “Không biêt rôi anh con sẽ xoay sở làm sao. Mẹ râu quá”. Tính đi tính lại, cuôi cùng chúng tôi quyêt định, mẹ tôi sẽ sang bên đó ở với anh và các cháu môt thời gian.
Tôi đã bắt đâu thây sợ hai tiêng “loạn luân” (Ảnh minh họa)
Tôi ra trường không tìm được viêc làm ngay nên có nhiêu thời gian rảnh rôi đê chăm sóc các cháu. Được chừng 2 tháng thì anh nói: “H ay là… anh xin cho em vô chô anh làm luôn nhé? Chô đó đang cân môt kê toán”. Tât nhiên là tôi đông ý.
Hai anh em làm chung nhưng ít khi gặp mặt vì anh làm ở xưởng, còn tôi ở văn phòng. Có lân anh bảo tôi: “ Út à, câu Quang phó quản đôc của anh đê ý em. Câu ây cũng hiên lành, chăm chỉ… Em giờ cũng lớn tuôi rôi, phải lâp gia đình đi chứ không lẽ ở vây nuôi cháu hoài?”. Tôi bực bôi: “ Em già kê em, mắc mớ gì anh phải lo! Người đáng lo là anh kìa”.
Trong bụng tôi lúc đó lại nghĩ, tôi mới hai mươi mây tuôi, đã già đâu mà anh lo? Lo là lo cho anh. Từ ngày chị hai tôi bỏ anh, không thây anh quen bât kỳ người phụ nữ nào. Tôi nửa muôn anh đi bước nữa, nửa lại muôn anh ở vây nuôi con vì sợ người phụ nữ khác sẽ ăn hiêp cháu tôi. Và còn môt lý do nữa mà tôi không thê nào nói ra được…
Cho đên môt ngày, khi tôi đi làm vê thì thây anh cũng có mặt ở nhà ba mẹ mình. Nhìn nét mặt anh và ba mẹ, tôi mơ hô cảm thây môt chuyên gì đó rât ghê gớm sắp giáng xuông đâu mình. Hay là anh sang xin phép ba mẹ tôi đê đi cưới vợ khác? Mây hôm nay tôi nghe trong công ty xâm xì…
Chắc là như vây rôi. Tôi đứng sững ở cửa nhìn mọi người. Ba mẹ tôi và anh căng thẳng đên mức không ai lên tiêng đê giải thích với tôi vê những gì vừa xảy ra giữa họ. Tôi bông thây mắt mình cay xè. Tôi hâp tâp quay ra với ý nghĩ phải chạy trôn bởi tôi không thê nào đôi diên với sự thât đó môt sự thât mà chỉ cân nghĩ đên, tôi đã thây tim mình như sắp vỡ tung. Anh đứng dây lao theo tôi: “ Út ơi, ở lại nghe anh nói đã… Anh biêt làm như vây là không đúng… Nêu em không bằng lòng thì anh sẽ không đê câp đên chuyên này nữa”.
Tôi hât tay anh rôi leo lên xe phóng đi. Có gì đâu mà phải bân tâm kia chứ? Anh có cuôc sông của anh, tôi làm sao bắt anh ở vây cả đời vì hai đứa cháu mình?
Hôm đó tôi đã ngôi môt mình trong quán cà phê và khóc thât nhiêu. Đên lúc đó tôi mới biêt anh quan trọng đôi với tôi như thê nào… Chỉ nghĩ đên chuyên sẽ có người phụ nữ khác kê cân bên anh, tôi đã thây cuôc sông này chẳng còn ý nghĩa gì nữa… Thê nhưng môt ý nghĩ khác cũng nói với tôi rằng, anh làm như thê là đúng bởi tôi không thê nào đên với anh được. Giữa tôi và anh không phải là môi quan hê bình thường. Anh là anh rê, còn tôi là em vợ…
Mãi đên hơn 23 giờ tôi mới vê nhà với đôi mắt sưng húp. Không ngờ, anh vân còn ở đó chờ tôi. Anh kéo tay tôi, giữ yên thât lâu rôi mới cât tiêng: “ Cho anh xin lôi… Nêu em không đông ý thì anh sẽ không bao giờ nhắc lại điêu này nữa… nhưng em hãy nghe anh nói môt lân… Cả đời này kiêp này, anh sẽ không bao giờ trả hêt nợ cho em… Vây mà bây giờ anh lại càng thêm có lôi với em… nhưng thât sự là… anh không thê sông thiêu em được… Anh đã nói rõ với ba mẹ…”. Hình như anh khóc vì tôi nghe giọng anh nghèn nghẹn, đứt quãng.
Tôi nhìn sững anh, không tin vào những điêu mình vừa nghe thây. Vây là những gì tôi cảm nhân xưa nay là sự thât, rằng anh cũng yêu tôi. Chỉ trong môt buôi tôi mà tôi đã đi từ trạng thái của kẻ sắp rơi xuông địa ngục rôi sau đó lại được lên thiên đàng…
Mọi chuyên tưởng chừng đã kêt thúc có hâu thê nhưng khi nghe chuyên, các câu, dì rôi chú, bác tôi đêu lên tiêng phản đôi. Họ cho rằng như thê là “loạn luân”, là bôi tro trát trâu lên gia phong lê giáo. Bác tôi còn tuyên bô, sẽ từ gia đình tôi nêu ba mẹ tôi đông ý cho tôi lây anh. Bác nói: “ Bô hêt đàn ông rôi hay sao mà mày lại đâm đâu lây anh rê? Mày lây nó rôi sẽ ăn nói sao với chị mày?”… Bà cô tôi thì vào tân công ty làm âm lên, bảo anh dụ dô tôi, đê nghị giám đôc xử lý…
Thât lòng, tôi đã bắt đâu thây sợ hai tiêng “loạn luân”. Và nêu mai này khi chị tôi vê, tôi biêt ăn nói với chị thê nào đây?…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Người yêu cũ dọa sẽ giết tôi
Chào các bạn. Tôi đang rất lo lắng và muốn xin lời khuyên từ độc giả cho tình huống của mình.
Không níu kéo được tôi, anh dọa sẽ giết tôi và người yêu mới
Năm nay tôi 27 tuổi. Cách đây 7 năm, khi ấy tôi là sinh viên đại học, tôi có quen và yêu một người. Anh ấy hơn tôi 1 tuổi. Mặc dù anh ấy sống ở quê, còn tôi là gái Hà Nội gốc, nhưng tình yêu của chúng tôi cũng rất đẹp và trong sáng.
Tất cả gia đình, bạn bè hai bên cũng đã biết rằng tôi và anh yêu nhau. Trong số đó, rất nhiều người phản đối, vì cho rằng anh quá hiền, và chẳng có gì trong tay, ngoài cái mác sinh viên đại học.
Họ khuyên tôi nên tìm đối tượng khác, năng động và có tương lai hơn nhưng tôi vẫn từ chối, vì tôi rất yêu anh, và vì tôi vẫn hy vọng ra trường anh sẽ thể hiện được bản thân mình và sẽ trở thành một người đàn ông thành đạt trong tương lai.
Nhưng ra trường đã 4 năm mà anh vẫn chưa thể hiện cho tôi thấy mình là một người năng động và giỏi giang. Lúc nào anh cũng vẽ ra một loạt những dự định, nhưng chẳng thực hiện được điều gì ra hồn cả. Trái ngược với anh, tôi lại là một mẫu người năng động trong công việc và cuộc sống. Vì thế, công việc của tôi cũng trôi chảy và thành công hơn anh rất nhiều.
Thấy thế, anh chẳng những không cảm thấy xấu hổ với người yêu mình, mà luôn tìm cách ngăn cản tôi. Anh luôn thể hiện thái độ nghen tuông vô cớ, và không cho tôi giao lưu thêm bạn bè mới, nhất là bạn trai, vì sợ mất tôi, và cho rằng như thế là người phụ nữ không đứng đắn.
Tôi đang rất lo lắng, vì trên thực tế cũng đã có nhiều vụ giết người yêu xảy ra mà báo chí đã đưa tin
Anh bảo, anh không cần một người phụ nữ quá năng động và phải kiếm tiền bằng mọi giá,... trong khi, nếu lấy anh thì anh lại chẳng có khả năng đảm bảo cuộc sống của tôi. Vì lý do này mà tôi và anh đã nhiều lần cãi vã và định chia tay nhau, nhưng rồi khi thì tôi, hoặc anh lại chủ động xin lỗi và lại quay lại với nhau.
Nhưng lần này thì khác, tôi đã cảm thấy quá mệt mỏi khi nghĩ đến việc cưới một người đàn ông không năng động, không có tiền đồ, sự nghiệp gì trong tay, vì thế cương quyết chia tay, mặc cho anh níu giữ và van xin.
Chia tay được vài tháng, thì một người bạn của tôi và anh, cũng là người từ lâu đã rất yêu quý tôi thường xuyên qua chơi vì sợ tôi buồn. Từ sự quan tâm đó, tôi cảm nhận được tình cảm mà người bạn này dành cho tôi, vì thế đã chấp nhận tình yêu anh dành cho tôi. Không phải để quên đi người cũ, mà vì tôi cảm thấy mẫu người đàn ông như thế này sẽ hợp với tôi hơn. Anh năng động và giỏi giang hơn người cũ của tôi rất nhiều.
Biết chuyện, người yêu cũ của tôi lồng lộn lên như một con thú. Anh ta đến nhà tôi, dùng những lời lẽ thô tục để chửi bới tôi là loại con gái thế này, thế kia. Rồi đến nhà người yêu mới của tôi để đe dọa, nếu còn tiếp tục yêu tôi thì sẽ phải trả giá.
Có lần anh ta còn chặn đường và đánh người yêu mới của tôi một trận. Rồi nhiều lần nhắn tin, điện thoại dọa sẽ giết chết chúng tôi nếu vẫn còn yêu nhau và nếu như tôi không quay lại với anh ta.
Tôi đang thực sự rất hoang mang không biết phải làm như thế nào, vì trên thực tế cũng đã từng có nhiều vụ tương tự như thế đã xảy ra. Nếu anh ta cùn lên mà giết thật thì không biết khi ấy mọi chuyện sẽ ra sao. Tôi mong nhận được lời sẻ chia từ độc giả.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Liên tục bị bỏ rơi Anh là một thày giáo có địa vị trong xã hội, gia đình giàu có, còn tôi chỉ là một cô công nhân nghèo khó. Chúng tôi gặp nhau trong sự tình cờ. Anh đã nói yêu tôi chỉ sau lần gặp đó vài ngày. Tôi đã nhận lời yêu anh và tôi đã yêu anh nhiều hơn theo thời gian. Có những...