Anh không thể quên em
Anh biết sẽ rất khó khăn để quay lại nhưng còn khó khăn hơn bội phần nếu muốn quên đi.
Em à! Chắc chẳng bao giờ em còn lên Yahoo nữa đâu nhỉ! Anh viết những dòng này chẳng biết làm gì nữa… Muốn tâm sự với em nhưng lại không muốn em đọc, em biết. Từ bao giờ trong em không còn anh nữa?
Từ ngày yêu nhau chúng ta bao nhiêu lần cãi nhau giận nhau buồn có, giận có, nhanh có mà lâu cũng có nhưng sao chưa bao giờ trái tim anh thắt lại như thế này, cổ họng anh nghẹn lại, đắng ngắt. Thế giới này như sụp đổ trước mắt anh, anh chỉ biết thở dài.
Tối anh cố không khóc nhưng không được, anh đi lang thang tìm chút kỉ niệm còn đọng lại trên hàng cây, ghế đá nơi anh với em ngồi. Giảng đường nơi ngày đầu hai đứa kéo nhau đi học, nước mắt anh tuôn trào. Tại sao số phận mang em đến với anh để rồi lại mang em đi.
Yêu em anh có tất cả hạnh phúc, ngọt ngào và cả những giọt nước mắt. Có nhiều khi áp lực, khó khăn, nhiều lựa chọn tưởng như phải dừng lại, tưởng như tình yêu này cũng nhạt phai dần nhưng anh đã sai.
6h “mất em” anh mới biết trái tim anh thuộc về đâu. Tình yêu anh dành cho em như thế nào và em đang ở đâu trong trái tim anh. Nếu không may hai đứa phải xa nhau, anh có thể xóa đi những tấm hình về em, những dòng tin nhắn những món quà. Nhưng có một điều chắc chắn rằng anh không bao giờ xóa được kí ức của anh về em.
Đôi tượng trai gái là món quà anh tâm đắc nhất có thể phải xa nhau nhưng trái tim anh không thể xa em được. Anh không thể bắt em trả lại trái tim anh vì nó đang thuộc về nơi nó chọn.
Anh biết sẽ rất khó khăn để quay lại nhưng còn khó khăn hơn bội phần nếu muốn quên đi. Anh không thể quên em. Đêm nay rồi cả những đêm sau nữa cảm giác trong anh thiếu vắng vô cùng. Có những thứ tưởng như bình dị đến lúc xa rồi mới thấy thân thuộc như một phần máu thịt mình. Anh cũng đã sai! Vì anh cứ ngỡ yêu em anh không nhất thiết phải nói ra. Cứ âm thầm lặng lẽ để em được bất ngờ hạnh phúc nhưng nào ngờ sự vô tình đó đã làm em uất ức đến giận hờn.
Anh không muốn giải thích gì, cũng không muốn kể lại nhưng gì anh đã làm em buồn nữa. Anh chỉ muốn được kể về nhưng suy nghĩ của anh dành cho em – người mà anh đã chọn: ngay từ ngày đầu gặp em biết tính em hay nhớ nhà nhớ gia đình nhớ ba mẹ, anh đã âm thầm muốn về ở quê em một nơi xa xôi chỉ đơn giản muốn người yêu mình hạnh phúc.
Nghe em khỏe về bố em đã từ lâu anh tự nhủ và coi chú là mẫu mực để anh phấn đấu. Các dì em được chồng mua quần áo anh thầm hứa sau này đi làm có tiền đưa vợ (em) để em muốn mua gì cũng được. Biết mẹ anh vất vả chăm bọn anh từ nấu cơm rửa bát anh hứa sau này chẳng bao giờ để vợ nấu cơm, chăm con một mình. Nhưng mà cái khó nó bó cái khôn. Có lẽ vì cuộc sống quá nghèo, có lẽ cái khổ nó còn in sâu vào tuổi thơ của anh nên nhiều lúc anh còn nhỏ mọn. Có lẽ vì bản tính và bệnh tình của anh mà nhiều lúc anh không thể kiểm chế bản thân mình.
Giờ phút này đây “phải xa em rồi” anh viết những dòng này không phải cầu mong em tha thứ, càng không phải để vẽ nên nhưng thứ tuyệt vời mà xa vời vợi anh mãi không bao giờ thực hiện được như em nói.
Nếu số phận đã định anh biết làm thế nào được nữa. Anh chỉ biết nguyện cầu và chờ đợi. Anh có thể đang ăn mà đạp xe mười mấy cây về chỉ để đưa em từ bến xe vào phòng vì em sợ. Anh có thể dậy lúc nửa đêm để chọn những nhành hoa tươi thắm nhất tặng em thì chẳng có lí do gì anh không chờ đợi hạnh phúc của mình được cả.
Video đang HOT
Duy chỉ có một điều anh không thể đấy là phải xa em! Nếu một mai em nhớ tới anh – nhớ tới người hàng xóm sáng dậy rang cơm bắt em ăn để còn uống thuốc, nhớ chàng sinh viên nghèo tiết kiệm “không cho em đi xe bus” chỉ để được đi bên em, nhớ con “mọt sách” dẫn người yêu lên giảng đường, nhớ “lão già hâm” làm em giận bỏ về giữa trời mưa, nhớ hàng cây, nhớ những con đường Hà Nội nơi anh với em đi qua trên chiếc xe đạp cũ, nhớ công viên nhớ hồ nước nhớ cả hơi thở, giọng nói hãy nhắn tin cho anh nhé. Vì anh nhớ và yêu em!
Theo Dân Việt
"Em lấy chồng rồi, quên em đi thôi..."
"Anh đau đủ rồi, nên nếu cần có một người để anh ấy hận, thì xin hãy là em".
Giữa đêm, anh trở mình tới lui, thi thoảng lại thở dài não nuột. Hà cảm nhận được sự lo lắng trong lòng anh. Cô nằm yên chờ đợi. Cô biết, thế nào anh cũng nói. Cô không muốn làm khó chồng khi mà anh chữa sẵn sàng. Làm vợ của anh mới gần 3 năm nhưng đủ để Hà hiểu bản tính của chồng. Anh không giấu vợ, nhưng chỉ khi nào cảm thấy cần anh mới nói.
Anh vòng tay qua người vợ, ôm lấy cô vào lòng:
- "Em ơi, em ngủ chưa?"
Hà quay người lại, ôm lấy chồng:
- "Em chưa ngủ, anh sao thế, có chuyện gì à?"
- "À ừ... có tí chuyện... Hồi chiều... anh ấy... cái người ấy... đến tìm em. Anh ấy muốn gặp em. Anh đã nghĩ từ tối đến giờ mới nói với em. Anh không có ý định giấu chỉ là..."
- "Ai cơ anh?"
- "Là Dương"
Trái tim Hà đau nhói lên một cái. Cô giật mình... Cái tên đó từ lâu rồi không còn được nhắc đến nữa. Cô đã cố quên và những người xung quanh cô thì ngại nhắc tới. Nhưng chẳng ai có thể phủ nhận, vì nó là một phần quá khứ. Hà thở dài, cũng tới lúc phải đối diện thôi:
- "Thôi... anh... anh không đi đâu. Anh đi sẽ khó cho em và anh ấy. Anh sẽ đèo em đi, em vào, còn anh đợi em ở bên ngoài. Bao giờ xong thì gọi anh qua đón"
- "Không, anh phải vào cùng với em. Vì... anh là chồng em"
Hà biết, nỗi lo sợ trong lòng chồng mình. Có lẽ anh đang hoang mang nhiều lắm. Cô ôm lấy chồng thật chặt! Đêm nay, cả hai vợ chồng sẽ đều không ngủ được. Những ám ảnh về quá khứ và trăn trở tương lai làm cả hai vợ chồng mất ngủ.
Sáng hôm sau, anh lập cập mặc chiếc áo sơ mi, cổ áo còn chưa kịp chỉnh. Hà nhìn chồng rồi bật cười. Cô tiến lại bên chồng, bẻ chiếc cổ áo ngay ngắn:
- "Chồng em phải chú ý ăn mặc, đừng để người ta cười chứ"
Anh nắm lấy tay Hà, nhìn vào mắt cô:
- "Em định thế nào?"
- "Anh cứ yên tâm... Em không bao giờ phụ anh đâu".
Cuối cùng thì sau gần 4 năm xa cách, Hà cũng phải đối diện với Dương. Cô hình dung về ngày này rất nhiều nhưng không nghĩ nó sẽ diễn ra theo cách này. Lần cuối cùng gặp nhau là khi tiễn anh ra nước ngoài du học. Khi đó, cô đã mơ mộng về một ngày được ra đón người mình yêu trở về trong hạnh phúc. Nhưng có lẽ cả cô và Dương đều không biết rằng, khi chiếc máy bay cất cánh cũng là lúc mọi kỉ niệm và tình yêu của hai người đều bị chôn vùi.
Dương đã ngồi sẵn ở góc phòng nhỏ đợi chờ. Anh hơi thất vọng đôi chút khi thấy Hà dẫn theo một người đàn ông. Dương tỏ ra bình tĩnh mặc dù trong lòng anh có cả ngàn vạn câu hỏi muốn chất vấn người con gái mà mình yêu:
- "Chào anh! Lâu quá rồi không gặp"
Hà chủ động đưa tay bắt, Dương nín lặng đáp trả bằng một nắm tay lạnh lùng
- "Chào em, chào anh! Hai người ngồi đi"
- "Anh Dương. Đây là anh Dũng, chồng em!"
Dũng mỉm cười đáp lại. Hai người đàn ông này đều đang cố gắng che giấu cảm xúc thật trong lòng mình vì một người đàn bà mà họ yêu.
Anh từng yêu rất nhiều cô gái rồi "đá" họ một cách tàn nhẫn, không thương tiếc. Sau đó, anh lại tiếp cận, chinh phục và chiếm lĩnh những "con mồi" khác để thỏa mãn nhu cầu đàn ông của mình. Anh còn xem đó là chiến tích của bản thân và cảm thấy khoái trá.
Anh sống cuộc sống trụy lạc như vậy cho đến khi gặp tôi. Anh yêu tôi và hứa sẽ thay đổi để có thể cùng tôi xây dựng mối quan hệ nghiêm túc. Tôi vốn là cô gái ngây thơ, yếu đuối và non nớt. Tôi tin anh, trao cho anh cả niềm tin và thứ quý giá nhất của người con gái. Tôi luôn mơ tưởng về cuộc sống hạnh phúc sau này, về ngôi nhà và những đứa trẻ...
Nhưng từ khi anh kết thúc kỳ thi, về quê nghỉ ngơi thì mọi thứ thay đổi hoàn toàn. Mấy ngày đầu anh còn nhắn tin, gọi điện, nói với tôi những lời ngọt ngào, tình cảm hứa hẹn rằng khi xuống trường sẽ đem cho tôi thật nhiều quà, dắt tôi đi chơi...
Nào ngờ về nhà, anh lại "ngựa quen đường cũ". Anh không còn tham gia những thú vui vô bổ như rượu chè, đánh nhau... nhưng thói lăng nhăng gái gú để thì lại không thể bỏ.
Anh lục lọi lại các mối quan hệ cũ, đồng thời tìm những đối tượng mới để chinh phục. Nhờ vài người bạn mách, tôi nắm rõ từng đường đi nước bước của anh. Tôi vừa đau đớn, ghen tuông và rất sợ mất anh. Đến khi tôi hỏi thẳng thì anh chối đây đẩy và rồi lại hứa hẹn sẽ chỉ yêu và cưới một mình tôi thôi.
Nhưng cách đây vài hôm, anh chủ động thú nhận tất cả với tôi và nói chia tay. Anh bảo rằng, đã cố gắng yêu tôi, cố gắng chung thủy nhưng không thể. Tình yêu anh dành cho tôi suốt một năm qua đã "hết hạn sử dụng", anh cần thay người mới.
Anh nói rằng, Anh mới hai mốt tuổi, cuộc vui còn dài, còn thích chơi bời lêu lổng, chuộng cái mới lạ, yêu một cô gái như tôi đến năm, sáu năm trời rồi cưới là điều không tưởng.
Anh muốn trở về cuộc sống cũ - tự do yêu đương, không phải vướng bận bất cứ điều gì. Ở anh không tồn tại tình yêu mà chỉ có tình dục. Anh khuyên tôi quên anh đi để tìm hạnh phúc mới.
Tôi đã khóc rất nhiều. Dẫu biết chia tay là chuyện sớm muộn nhưng tôi vẫn chưa thể chấp nhận nổi việc mất anh. Tôi còn yêu anh và vẫn tin một ngày nào đó anh sẽ thay đổi, sẽ hối hận mà quay về bên tôi.
Có thật là tình dục quan trọng đến mức như vậy không? Tại sao chỉ vì để thỏa mãn sự thèm khát, khám phá sự mới lạ mà những gã đàn ông như anh sẵn sàng vứt bỏ đi tình cảm chân thành của một người con gái mình đã từng rất yêu thương?
Theo Khám phá
Gặp được người tốt hơn, anh có quên em không? Nếu thời gian có thể dừng lại một chút thì liệu em có gặp anh một lần nữa không? Càng nghĩ rằng chuyện đôi mình đã kết thúc em lại càng nhớ anh nhiều hơn.... Nếu chúng ta tình cờ gặp lại nhau... anh vẫn khỏe chứ? Em thì vẫn ổn. Em đã cố kìm nén để không khóc rất nhiều, và bây...