Anh không muốn hẹn hò với em nữa…
Anh đã từng ngơ ngẩn vì nhớ em, nhưng giờ đây đối với anh đó chỉ là quá khứ…
Gửi em, người yêu cũ của anh.
Thấm thoát thế mà đã 10 năm rồi kể từ ngày mình xa nhau em nhỉ? Nhớ lại em, người con gái đầu tiên mà anh yêu thật trong trẻo, ngây ngô và dễ thương thật đấy.
Mình gắn bó với nhau suốt 4 năm đại học, với bao nhiêu là kỷ niệm buồn vui. Thời sinh viên tuy nghèo nhưng anh đã thật hạnh phúc khi có em.
Anh nhớ, sau những giờ học anh vẫn trở em trên chiếc xe đạp cà tàng rong ruổi khắp phố phường Hà Nội, cùng nhau nói cười vui vẻ mà không biết chán, không biết mệt là gì.
Rồi mình vẫn thường động viên nhau cùng cố gắng học tập tốt để sau này có cuộc sống no đủ hơn.
Thế nhưng, tất cả đã tan biến vào 1 ngày mùa đông lạnh giá, em đã nói: &’Mình chia tay nhau đi, vì em thấy tương lai của chúng ta mờ mịt lắm…’
Anh đã như người chế.t cóng trong suốt mùa đông năm ấy, anh không tin em lại có thể bỏ anh vì 1 lý do mơ hồ như vậy, và anh đã luôn tự hỏi tại sao?
Video đang HOT
Suốt thời gian đó, anh chỉ lầm lũi 1 mình đi học, ăn và ngủ cho qua ngày, đoạn tháng. Rồi thì anh cũng ra tốt nghiệp ra trường và may mắn thay anh đã trúng tuyển vào làm ở 1 ngân hàng lớn.
Đấy cũng là lúc anh biết tin em sắp bước lên xe hoa với con trai của 1 gia đình giàu có ở Hà Nội.
Và đó chính là câu trả lời cho những dấu hỏi mà hơn 1 năm trước anh vẫn luôn tìm kiếm. Anh đã cố gắng làm việc để quên đi nỗi nhớ em mỗi ngày.
Thời gian cứ dần trôi, 5 năm sau anh lấy vợ và sinh con, cuộc sống gia đình anh khá ổn định cả về vật chất lẫn tinh thần.
Cuộc sống bộn bề với công việc và những lo toan cho gia đình đã khiến hình bóng về em phai nhạt dần trong anh.
Vậy mà, cách đây mấy tuần, mình lại tình cờ gặp nhau trong ngày lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường.
Giờ đây, 2 ta đã đều có cuộc sống riêng nên anh không muốn những gì trong quá khứ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của cả 2 gia đình.
Anh chỉ hỏi thăm em 1 cách xã giao như những người bạn bình thường khác. Nhưng em thì ngược lại…
Sau buổi gặp gỡ đó, bây giờ thi thoảng em vẫn gọi điện, nhắn tin ngỏ ý muốn gặp gỡ riêng anh…
Song, anh xin lỗi khi phải từ chối những lời mời hẹn hò này của em vì thật sự bây giờ cuộc sống gia đình anh đang rất tốt đẹp.
Anh không muốn làm điều gì lén lút sau lưng vợ con anh đâu.
Quá khứ đã ngủ yên rồi, xin em đừng đán.h thức nó dậy nữa. Cuộc sống của chúng ta giờ đây còn có trách nhiệm với những đứa con và gia đình, họ hàng 2 bên nữa.
Anh mong em hãy suy nghĩ cho chín chắn, đừng chỉ vì những suy nghĩ nhất thời mà làm đau khổ, tổn thương cho nhiều người khác.
Tha thứ cho anh nhé, vì anh không muốn hẹn hò với em nữa đâu!
Theo VNE
Trái tim khuyết
Sau đám cưới một năm, chị sinh cho anh một cậu con trai bụ bẫm. Ngày đầy tháng con, nhà chị làm đến hơn chục mâm ăn mừng đứa cháu đích tôn, mai sau sẽ là trưởng họ.
Nhưng, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Con lên hai, thấy con vẫn chưa bi bô tập nói, mẹ gọi không quay lại, trẻ con trong ngõ đông lắm nhưng nó chẳng chơi với ai, cứ thơ thẩn một mình, hay đậ.p đầ.u xuống đất ăn vạ. Linh cảm của người mẹ nhắc chị là con chị đang có điều gì đó khác thường. Chị đưa con đến bệnh viện, sau rất nhiều lần thăm khám, các bác sĩ kết luận con trai chị mắc hội chứng tự kỷ.
Ngày đó, mơ hồ về bệnh của con, chị cứ nghĩ kiên trì chữa trị rồi con sẽ khỏi. Nhưng, khi nghe bác sĩ giảng giải và lên mạng tìm hiểu, chị thực sự sốc. Chị nằm bẹp bốn - năm ngày trời, hai mắt sưng húp vì khóc thương con. Lúc con mới chào đời, ngắm khuôn mặt sáng ngời của con, chị đã hy vọng rất nhiều. Vậy mà trước mắt chị giờ chỉ còn là một màu xám xịt.
"Không có thuố.c để chữa trị nhưng chị có thể làm được nhiều điều để cải thiện cho tình trạng của con mình". Nhớ lời bác sĩ, chị gượng dậy, lao vào cuộc chiến giành lại cuộc sống cho con. Chị không ngờ, cuộc chiến đó lại nhiều cam go, thử thách đến vậy. Những lúc chứng kiến con lên cơn "bùng nổ", gào khóc, đậ.p đầ.u, cắn xé bất cứ những gì nhìn thấy, tim chị như ứa má.u. Người đàn ông mà khi bước chân theo về làm vợ, chị cứ nghĩ sẽ đồng cam cộng khổ với mình trong mọi hoàn cảnh, khi biết sự thật về con, đã buông tay, bỏ mặc chị đơn độc vật lộn với căn bệnh của con.
Anh ấy cần thêm thời gian để chấp nhận chuyện này. Lúc đầu, chị tự an ủi mình như vậy, nhưng càng ngày chị càng nhận rõ sức nặng đang đè lên vai mình. Không chỉ con mà còn chồng, còn gia đình chồng. Họ trách móc, đổ lỗi cho chị lúc mang thai, rồi lúc sinh con không xem ngày giờ cho kỹ nên mới ra cơ sự này. Chị cố dằn lòng giải thích, chỉ mong nhận được một sự thông cảm nhưng vô ích. Có lần thằng bé lao đầu vào tường, chị gồng mình giữ con lại, thằng bé giãy giụa, gào khóc. Bố nó từ trong phòng chạy ra chỉ mặt hai mẹ con, mắng:
- Cái nhà này không có giờ phút nào yên ổn cả. Ngày mai đưa nó vào viện tâm thần đi.
Thằng bé sau một hồi vật vã đã thấm mệt nằm bẹp xuống. Chị cũng đổ gục. Thằng bé lại phá lên cười sằng sặc một cách vô thức. Nó đâu biết trái tim mẹ nó đang tan nát.
Dạo gần đây bố nó ít về nhà. Khi thì ngủ bên nhà nội, khi thì ngủ lại cơ quan. Có khi bù khú với bạn bè rồi say xỉn qua đêm ở đâu đó. Ở đó, bố nó có thể ngủ ngon mà không bị làm phiền, không bị đau đầu nhức óc vì tiếng la hét của thằng con. Còn mẹ nó, lúc nào cũng tất bật, hết giờ làm việc là cuống cuồng lao đến Trung tâm Can thiệp trẻ tự kỷ đón con. Về đến nhà là một lô lốc công việc chờ sẵn: dọn dẹp, tắm cho con, bón nó ăn, dỗ nó ngủ, rảnh ra là lại ngồi soạn giáo án dành riêng cho đứa con đặc biệt. Có hôm hai mẹ con đang đi giữa đường, đến ngã tư đèn đỏ, mẹ vừa dừng xe, là con nhảy xuống chạy vụt đi. Mẹ nó vứt xe, vừa đuổi theo con, vừa khóc trước ánh mắt hiếu kỳ của người qua đường. Với mẹ nó bây giờ, một giấc ngủ trọn vẹn là chuyện xa xỉ.
- Bố nó đã vô trách nhiệm như thế rồi, sao chị không bỏ quách đi?
- Nói thì tàn nhẫn nhưng giờ chị vẫn phải dựa vào bố nó để có tiề.n can thiệp cho con em ạ. Chi phí hàng tháng của con tốn kém lắm. Sinh ra một đứa con khiếm khuyết là nỗi lo lắng, sợ hãi của các ông bố, bà mẹ, nhưng sự khiếm khuyết trong trái tim người lớn còn đáng sợ gấp nghìn lần.
Chị quay mặt đi, lau nước mắt.
Thằng bé đang ở trong phòng chạy ù ra. Mẹ nó kéo nó ngồi xuống khoe những "chiến công" vừa lập được, đôi khi biết gật đầu - đồng ý, biết lắc đầu - từ chối hoặc lắp bắp, ú ớ một tiếng chào. Khuôn miệng xinh xắn mãi vẫn chưa thể động đậy, nhưng đôi mắt to tròn, trong veo không còn lảng tránh, thờ ơ như trước nữa. Ánh mắt ấy đang thắp lên những tia hy vọng về những điều tốt đẹp cho người mẹ...
Theo VNE
Bác chồng quá quắt Phía bên nhà chồng tôi có bà bác chồng quá lứa lỡ thì, sống một mình không con không cái. Khi chúng tôi cưới nhau, gia đình có thống nhất rằng vợ chồng tôi sang ở với bác, chăm bác như chăm mẹ, sau này bác trăm tuổ.i thì cái nhà bác đang ở sẽ cho vợ chồng tôi. Từ khi tôi sinh...