Anh không dành cho em
Giá như ai nói cho em biết em nên dừng lại ở đâu thì có lẽ tốt biết bao.
Em biết anh sẽ đọc được entry buồn này. Có thể anh sẽ hiểu cũng có thể anh sẽ mỉm cười và nghĩ rằng tại sao em vẫn tự nhận mình là thông minh mà sao em lại ngốc như thế.
Có thể một ngày nào đó, khi em nhìn lại những điều vừa xảy đến với mình, em sẽ mỉm cười. Không phải nụ cười của hạnh phúc, không phải là nụ cười của niềm tiếc nuối cũng không phải nụ cười của lòng hận thù đã nguôi ngoai. Em muốn mình được cười bởi một điều đơn giản: nụ cười sẽ chứng minh được rằng em đã thực sự bình yên.
Anh có bao giờ mỉm cười khi nghĩ về em kể từ ngày anh và em gặp nhau chưa anh? Hay những phút giây ít ỏi anh dành cho em cũng đầy ắp những toan tính. Toan tính để có được em. Em vẫn tự nhận mình là một đứa con gái thông minh, vẫn biết mình là một người đủ nhạy cảm để biết được những điều đang diễn ra xung quanh mình. Nhưng cũng có thừa sự ngu ngốc để phủ nhận những điều mình đang trải qua.
Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua đúng không anh? Nếu tình cảm con người không được phép tham lam thì chúng ta phải biết điểm dừng lại. Giá như ai nói cho em biết em nên dừng lại ở đâu thì có lẽ tốt biết bao. Con đường em đã đi qua cùng anh thật ngắn ngủi nhưng đủ dài để em đặt một dấu lặng… Có thể nào em sẽ bắt đầu lại một tình yêu? Có thể anh không tin những điều em nói… Em không biết với em bây giờ khi gọi một ai đó là người yêu thì người đó sẽ có ý nghĩa gì trong trái tim em. Niềm tin cho một ai đó không biết em có thể một lần nữa hay không. Nhưng tại sao tình cảm con người với con người lại khó khăn đến vậy. Sao chúng ta không thể sống với những yêu thương…
Chúng ta đã gọi là kết thúc chưa nhỉ? Mà có thể gọi là kết thúc hay không khi chẳng có lấy một điểm bắt đầu. Kết thúc… mấy ngày rồi chúng ta bước ra khỏi cuộc sống của nhau. Em là một con người bình thường chẳng phải là gỗ đá, em cũng có những cảm xúc riêng của mình. Nếu em nói em vẫn sống ổn và vui vẻ thì anh có tin không? Em đã như vậy đó? Thỉnh thoảng em vẫn nhớ anh, nhớ thói quen mà anh và em đã từng có. Cũng có thể em đã mạnh mẽ hơn để làm chủ được cuộc sống của mình.
Anh đã thắc mắc tại sao em lại có những hành động như vậy? Anh khó hiểu lắm đúng không? Đáng lẽ ra em phải để anh ra đi từ lâu lắm rồi. Người ta thường bảo rằng nếu chỉ gặp một ai đó, đi chung một đoạn đường và rồi lại biến mất khỏi cuộc đời nhau nghĩa là chúng ta chỉ được gặp nhau đủ để trả hết những món nợ mà kiếp trước chúng ta chưa kịp trả cho nhau. Anh à, em cũng đã từng thắc mắc giống anh đó… Tại sao em lại như vậy? Mọi hành động của chúng ta đều có thể được giải thích hợp lí chỉ có điều mình có muốn giải thích nó hay không thôi. Em đã không trả lời anh. Mà thật ra dù có trả lời hay không cũng đâu có ý nghĩa với cả em và cả anh.
Lần đầu tiên em nghĩ đến mình sẽ có một gia đình cùng anh. Nó không thật sự hạnh phúc nhưng đủ chín chắn và trách nhiệm với quyết định của mình. Nhưng thật sự, mọi thứ không đơn giản chút nào đúng không. Có những điều không thể chia sẻ cùng anh, có những điều lại chưa kịp chia sẻ. Bây giờ không còn cơ hội nữa để nói những điều đó cùng anh. Và em cũng đã quên rồi. Anh là một người đàn ông từng trải, đủ tự tin để hiểu em. Có những điều em cũng thắc mắc về anh, nhưng có lẽ em chẳng biết phải tìm câu trả lời ở đâu cả. Và bây giờ, nếu nói rằng những thắc mắc đó không còn ý nghĩa trong em thì không đúng chỉ có thể là không còn quan trọng nữa thôi.
Em đã từng hỏi anh sau này nhắc đến em anh có gọi em là người yêu cũ không? Anh đã trả lời em thế nào nhỉ? “Anh sẽ gọi em là vợ”. Cảm giác của em là gì nhỉ? Ráo hoảnh… Còn em, em sẽ chẳng gọi anh là gì được cả. Anh không phải là một người bạn cũ, không phải là người yêu cũ và em cũng không thể gọi anh là “chồng sắp cưới cũ” đúng không? Vì chẳng ai gọi một người nào đó như thể cả. Anh và em sẽ chẳng là gì cả ư? Không biết em hay anh đã nợ nhau điều gì nhỉ? Trả nợ xong người ta vẫn có cảm giác thật nhẹ nhõm. Còn anh? Anh có như vậy không? Còn em? Em cảm thấy thế nào? Mà thôi cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Video đang HOT
Em và anh cần dừng lại để cho mình một khởi đầu mới tốt đẹp hơn (Ảnh minh họa)
Anh và em rồi sẽ vẫn gặp nhau… có kịp chào nhau… có kịp hỏi thăm nhau chỉ đơn giản về cuộc sống, công việc. Anh và em sẽ có cuộc sống riêng của mình, sẽ có những hạnh phúc mới nhưng những gì mình đã có với nhau có đủ ý nghĩa để mình gói gém trở thành kỉ niệm không?
Em nói rất nhiều nhưng đọc lại những điều em đã viết thì hình như em chẳng viết gì cả. Nhưng em tin anh nếu anh đọc thì anh hiểu hết. Không sao đúng không anh? Rồi anh sẽ nắm tay một ai đó, em cũng sẽ để cho một ai đó nắm tay mình trong một đám cưới thật sự ý nghĩa. Buông tay một người để có thể nắm tay một người khác, người mà sinh ra để dành riêng cho mình. Sẽ có một ngày, một ngày em nhận ra người đó là ai.
Anh yên tâm, em là một đứa khá tự tin và không bị những cảm xúc làm ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của mình. Vẫn biết em quen với việc có anh bên cạnh nhưng một người sinh ra chỉ để dành riêng cho một người. Anh không phải sinh ra để dành riêng cho em.
Anh và em… đã kết thúc rồi đúng không?
Không còn nhận được sms mỗi sáng của anh, đôi khi chỉ là một lời chúc tốt lành. Và cứ như thế, em không còn phải hí hoáy tìm icon thay cho tin nhắn reply tới số điện thoại của anh.
Không còn những buổi chiều anh đi làm về tranh thủ ghé qua chỗ em chơi một lát để tối còn lên văn phòng. Và cứ thế, em không còn phải tạm biệt anh bằng câu nói làm anh không vui “anh về nhé” mà cũng chẳng thèm ra cổng tiễn anh.
Không còn những cuộc điện thoại đến nửa đêm chỉ để ru em ngủ mỗi lần em đi công tác xa. Và cứ thế, em chẳng phải giục anh đi ngủ trước đi bởi em còn lâu lắm mới ngủ.
Không còn nữa những buổi tối hai anh em đi làm về kịp dành cho nhau những giây phút lặng lẽ bên nhau khắp những con đường thành Vinh xa lạ với cả anh và em. Và cứ thế, em sẽ không qua trung tâm đợi anh về mỗi buổi tối.
Không còn những yêu thương và cả những giận hờn. Và cứ thế, anh bước qua cuộc đời em, nhẹ nhàng lắm.
Không còn nữa số điện thoại của anh trong danh bạ của em nữa, nhưng em vô tình đã nhớ mất rồi. Mỗi ngày em sẽ quên đi một số. Đến một lúc nào đó em sẽ quên thôi.
Em và anh cần dừng lại… dừng lại để cho mình một khởi đầu mới tốt đẹp hơn.
Em và anh cần buông tay… buông tay để nhận ra cố nắm chặt tay một ai đó không thuộc về mình thật khó.
Có thể em xứng đáng có một hạnh phúc… một hạnh phúc gấp ngàn lần… với một ai khác. Và có lẽ em sẽ tự tin là như thế… và cứ là như thế được không anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hạnh phúc không nằm ở màng trinh
Hạnh phúc không nằm ở màng trinh, vì thế khi họ đã thực sự yêu nhau, thì việc còn hay mất chẳng có ý nghĩa gì.
Chồng tôi không bao giờ nhắc đến chuyện tôi không ra máu trong lần đầu tiên và chúng tôi đang sống rất hạnh phúc.
Chào độc giả! Tôi là một người đàn bà hơn 30 tuổi. Đọc được bài viết của bạn Thuyduyen tôi thực sự rất đồng cảm với bạn.
Không giấu gì Thuyduyen và độc giả, tôi cũng từng là một cô gái rất coi trọng trinh tiết và không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ để mất trinh tiết trước đêm tân hôn. Nhưng sự thực thì tôi đã không làm được việc đó.
Năm ấy tôi 25 tuổi, tôi có yêu một anh. Tình yêu của chúng tôi đẹp nhưng cũng nhiều sóng gió. Không phải do ngăn cản hai bên gia đình, mà bởi chúng tôi khác nhau nhiều quá. Người yêu tôi, anh ấy "tuyên bố" yêu là phải quan hệ tình dục. Còn tôi lại ngược lại, không bao giờ chấp nhận quan hệ tình dục trước hôn nhân.
Để giữ cho được trinh tiết, tôi đã nhiều lần từ chối những lời dụ dỗ của người yêu và hai chúng tôi thường xảy ra cãi vã.
Có lần đi chơi, thuyết phục tôi quan hệ tình dục không được, anh đưa thẳng tôi vào nhà nghỉ, nhưng khi phát hiện ra tôi đã nhảy xuống khi xe đang còn chạy. Rồi anh bảo, nếu tôi giữ được trinh tiết thì sẽ không giữ được trái tim anh.
Tôi yêu anh, yêu anh nhiều lắm, vì thế tôi đã chấp nhận quan hệ tình dục, và "giao kèo" với người yêu rằng, đây là lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng. Anh đồng ý, và chúng tôi vào nhà nghỉ quan hệ với nhau.
Nhưng sau lần đầu tiên ấy, anh lại thuyết phục tôi, anh bảo "Đã mất rồi thì em còn giữ để làm gì" rồi "Anh có cần em phải giữ gìn đâu" "Đằng nào mình chẳng cưới nhau"... nhưng tôi nhất quyết không nhượng bộ, rồi chúng tôi đành phải chia tay nhau.
Sau khi chia tay anh, cũng giống như Thuyduyen và nhiều cô gái không còn trinh trắng trước hôn nhân khác, tôi luôn sống trong sự mặc cảm, tội lỗi, và không muốn giao du, kết bạn với bất cứ ai.
Tôi cũng không dám mở lòng mình ra đón nhận tình cảm của ai, vì tôi sợ họ sẽ đòi hỏi ở tôi sự nguyên vẹn mà tôi không có. Cứ như thế, 3 năm sau tôi không yêu ai, dù lúc nào cũng có vài người theo đuổi.
Cho đến một ngày, tôi gặp anh- chồng của tôi bây giờ. Anh không đẹp trai, và không sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng tôi cảm nhận được tình cảm anh dành cho tôi nhiều hơn tất cả những người đàn ông trước đó dành cho mình. Rồi tôi chấp nhận lấy anh, không phải vì yêu, mà vì nghĩ rằng lấy anh chắc tôi sẽ có hạnh phúc.
Tôi nghĩ, hạnh phúc không nằm ở chữ trinh
Tuy nhiên, tôi cũng kông dám nói ra tất cả sự thật với anh rằng tôi là một cô gái không còn nguyên vẹn. Anh cũng không bao giờ hỏi tôi điều đó, nhưng tôi biết, anh vẫn luôn nghĩ rằng tôi là một cô gái ngoan ngoãn và biết giữ mình. Điều đó lại càng làm cho tôi cảm thấy đau đớn hơn rất nhiều.
Những ngày gần cưới, tôi sống trong tâm trạng lo âu và sợ hãi khi nghĩ về đêm tân hôn. Nói đúng ra là tôi sợ anh phát hiện ra tôi không còn trinh trắng.
Tôi nghĩ ra nhiều cách để anh không phát hiện ra, nào thì cắn tay làm chảy máu rồi bôi xuống ga giường, rồi thì cấu âm đạo để chảy máu và tạo "hiện trường giả" rồi thì làm màng trinh giả...
Nhưng tôi đã không thực hiện. Đêm đó, tôi không chảy máu, và tôi cũng cảm thấy mình thật có lỗi với chồng. Tôi cứ nghĩ rằng chắc anh sẽ hỏi tôi về chuyện đó, nhưng anh đã im lặng và vẫn rất tôn trọng tôi. Có lần, chồng tôi còn bảo, chắc em có cấu tạo màng trinh "đặc biệt" vì thế không bị rách khi quan hệ tình dục.
Tôi không biết anh không phát hiện ra thật, hay cố tình giả vờ không biết để làm cho tôi vui. Chỉ biết rằng, chúng tôi vẫn sống hạnh phúc và chưa hề có một điều tiếng gì với nhau kể từ sau ngày cưới.
Tôi nghĩ, hạnh phúc và sự tôn trọng nhau không nằm ở màng trinh, vì thế bạn Thuyduyen và những người đàn ông khác cũng đừng quá coi trọng trinh tiết. Vì khi họ đã thực sự yêu nhau, thì việc còn hay mất chẳng có ý nghĩa gì.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tạm biệt em! Anh xin lỗi! Lúc này anh chỉ có thể nói với em như thế thôi. Có lẽ những ngày tháng qua làm anh vui và hạnh phúc nhất, điều này làm anh như được thấy ánh sáng của cầu vồng. Em à, mỗi buổi sáng thức dậy em là người anh nghĩ đến đầu tiên, rồi mọi sự quan tâm của anh dồn...