Anh không đáng để em yêu!
Giờ thì tạm biệt anh, chúng ta đi hai con đường riêng biệt.
Có lẽ vì anh suy nghĩ giản đơn như thế nên bao năm qua anh đã yêu em theo cái cách “sẽ không bao giờ mất được”. Anh đã xem thường những yêu thương mà em trao tặng vì anh cho rằng đó là bổn phận, là trách nhiệm và là thứ hạnh phúc không bao giờ em dám buông tay.
Nhưng anh đã lầm rồi anh ạ! Không có thứ cảm xúc nào được gọi là hạnh phúc khi người ta thấy đau. Với em, việc phải lấy một tấm chồng để vờ như mình hạnh phúc dù cảm xúc đó không hề có thật là điều tệ hại và ngu ngốc nhất. Em sẽ không bao giờ làm thế. Vì vậy ngày hôm nay em muốn nói với anh rằng: Mình chia tay đi, anh không đáng để em yêu!
Có lẽ sai lầm của cuộc tình này bắt nguồn từ em. Em lầm lỡ khi cho rằng cứ yêu thật nhiều mình sẽ nhận lại được bấy nhiêu. Em sai lầm khi trao đi mọi thứ quá vội vàng và yêu anh vô điều kiện. Em yêu anh tới mức ngay cả khi bị hắt hủi em cũng coi đó là một thứ hạnh phúc. Nhưng đó là em của những tháng ngày nông nổi. Khi con tim cứ mãi phải đón chịu những vết xước chằng chịt, tự khắc nó sẽ phải đến ngày muốn buông xuôi.
Em cảm thấy mệt nhoài khi chạy theo cuộc tình cùng anh (Ảnh minh họa)
Có đôi lúc em nghĩ, nếu em yêu anh vừa đủ, nghĩa là cho anh thấy được tình yêu lớn lao mà em dành cho anh nhưng cũng để anh phải khát khao, phải cảm thấy sợ em sẽ mất đi bất cứ lúc nào thì có lẽ anh đã không yêu bằng một thái độ của kẻ ban phát tình yêu như thế. Đó cũng là sai lầm của em. Một sai lầm khiến cho tình yêu và cả em đều bị hạ thấp đi trong anh.
Video đang HOT
Anh không hề phản bội em, anh cũng luôn xác định sẽ cưới em… Nhưng cuối cùng em vẫn phải nói lời chia tay. Đó không phải thứ hạnh phúc em chờ đợi. Không phải cứ yêu say đắm là em mong chờ một đám cưới. Cuộc hôn nhân ấy sẽ có ý nghĩa gì khi anh cưới em chỉ như một thói quen, nhưng một quán tính đi hết tình yêu là đám cưới. Và hơn hết, em cũng không cần một người chồng thiếu tôn trọng dành cho mình.
Hơn 3 năm gắn bó bên nhau, chưa có một người thứ ba nào xen vào cuộc tình của hai đứa mình. Nhưng điều đó không có nghĩa là không hề rạn nứt. Sự rạn nứt đến từ chính người trong cuộc là thứ đáng sợ và khó hàn gắn nhất. Em và anh đã mắc phải sai lầm đó.
Em vội vã và trao đi tình yêu quá độ, đến mức làm anh tin rằng em có chết cũng chẳng dám rời xa anh. Và tất yếu thôi, anh sẽ yêu em theo một cách thờ ơ, lãnh đạm nhất. Khi người ta không sợ mất, người ta không nghĩ tới chuyện cần phải trân trọng.
Anh à, anh đã làm tổn thương em quá nhiều nhưng em không trách anh. Chuyện tình của mình dừng lại ở đây đi… Em cảm thấy mệt nhoài khi chạy theo cuộc tình cùng anh. Đừng cố gắng níu kéo, cứ phải đổ vỡ một lần như thế, sau này chúng ta sẽ biết cách yêu và giữ tình yêu hơn anh ạ.
Giờ thì tạm biệt anh, chúng ta đi hai con đường riêng biệt.
Theo DanViet
Vợ qua mặt chồng ngoại tình suốt 10 năm
Đến bây giờ tôi vẫn không tin được vào mắt mình những gì nhìn thấy. Tôi không ngờ mình đã lấy phải một người vợ lăng loàn, sống "giả tạo" tới như vậy.
Tôi đã ngu ngốc tin vào lời người đàn bà xấu xa đó (Ảnh minh họa)
Bây giờ tôi đã có đủ chứng cứ để khẳng định cô ấy ngoại tình. Suốt 10 năm qua cô ấy đã lừa dối bố con tôi để dành thời gian ở bên người đàn ông khác. Khi tôi đưa những tấm hình vợ tôi ân ái bên người đàn ông đó, cô ấy vẫn một mực khẳng định đó chỉ là ảnh ghép, ảnh người khác vu oan. Nhưng khi tôi đưa ảnh chụp màn hình những tin nhắn mùi mẫn vợ gửi cho hắn ta, cô ấy mới thừa nhận. Ban đầu là khóc lóc, van xin, nhưng khi tôi không tha thứ, cô ta lại giở giọng trách móc tôi.
Theo như cô ấy nói "Anh ta - người đàn ông Tây đó mới là đàn ông, anh ta mới mang lại cho tôi những cảm xúc mãnh liệt của tình ái. Anh ta luôn ở bên tôi, động viên tôi. Điều mà một người như anh chẳng bao giờ làm được. Giá như tôi chưa lấy anh, thì tôi đã có một ông chồng Tây như ý".
Chỉ nghe đến câu đó thôi, lòng tôi đã uất nghẹn không nói nên lời. Đã có với nhau hai mặt con, đứa lớn 18 tuổi, đứa thứ 2 đã 15 tuổi mà cô ấy còn nói được những lời cạn tình cạn nghĩa như vậy.
Nhớ ngày vợ nhận công tác một năm, tôi đã bao đêm không ngủ được. Phần vì lo cho vợ ở nhà quen lên đó lạ nước lạ cái, ốm ai chăm. Phần thì thương con vì xa mẹ. Những đêm tôi ngủ mơ về vợ là những đêm đầu óc nhức nhối. Bao phen tôi xin để chuyển cô ấy về gần nhà cũng là những lần nhận được hồi âm rằng vợ muốn ở lại để rèn luyện, dạy chữ cho dân vùng cao.
Nhưng tôi đâu ngờ, vợ tôi lên đó lại quên chồng theo trai lạ. Khi tôi được bạn bè cho biết vợ cặp bồ với trai trẻ mà lại là người Tây, tôi đã không tin. Nhưng nhiều lần người ta nói làm tôi phải suy nghĩ. Thuê thám tử điều tra, cuối cùng tôi như chết đứng khi biết, vợ tôi và anh thầy giáo người Tây dạy tiếng Anh đã sống với nhau như vợ chồng suốt 10 năm nay.
Giờ tôi đã hiểu vì sao, hết 1 năm công tác như trong hợp đồng vợ tôi lại không về. Hóa ra cô ấy nặng tình nặng nghĩa với thầy giáo cùng trường và không muốn chia tay với anh ta. Hết lần này đến lần khác, cô ấy lấy lý do vì yêu trường, yêu lớp vì "quy định bắt buộc em phải ở lại trên đó. Anh yên tâm hết năm nay em sẽ về với bố con anh". Thế rồi cứ năm này qua năm khác cho tới khi hết 10 năm, cô ấy mới về với bố con tôi.
Nghĩ cảnh gà trống nuôi con đã cực, nghĩ tới vợ lăng loàn ngoại tình với Tây tôi còn nhục nhã hơn. Chỉ vì không vượt qua được ham muốn của bản thân mà cô ấy sẵn sàng cắm sừng tôi. Còn tôi cứ như một ông chồng khờ khạo, chỉ biết đi làm kiếm tiền cắm đầu nuôi con. Nghĩ cô ấy vất vả, tôi thương lắm, tôi dành hết thời gian thay vợ chăm con học hành nên người. Tới nay con gái tôi đã 18 tuổi, còn con trai tôi cũng được 15 tuổi.
Tôi còn ngu ngốc hơn khi sợ vợ thiếu hơi ấm chồng mà cứ mỗi tháng tôi lại dành một khoản tiền, chuẩn bị đồ ăn mang lên thăm vợ. Cái cơ bản cũng là muốn gửi con cho bà để lên hâm nóng tình cảm vợ chồng. Phần vì nhớ, vì muốn bù đắp cho cô ấy.
Nhưng tôi đâu biết, hóa ra tất cả chỉ là sự giả dối. Vợ nói, nhớ tôi nên bao đêm cô ấy mơ thấy tôi và nhớ cảnh vợ chồng bên nhau. Điều đó khiến tôi vui mừng biết bao nhiêu. Nhưng có điều cô ấy chỉ cho tôi ở được hai hôm, xong viện cớ quy định này nọ để đuổi tôi về rồi sống cùng trai lạ. Tôi đã ngu ngốc tin vào lời người đàn bà xấu xa đó. Để rồi khi tôi về họ lại ôm nhau cười chế nhạo ông chồng ngu ngốc như tôi.
Khi chuyện vỡ lở, vợ tôi không chút xấu hổ, cô ấy vẫn thản nhiên sống trong nhà của tôi như chưa có chuyện gì. Thậm chí cô ta còn hẹn hò với anh chồng hờ kia cùng nhau ra nhà nghỉ hú hí. Còn bố mẹ tôi thì nhất quyết đuổi cô ta ra khỏi nhà, đánh chửi không thương tiếc. Tuy nhiên tôi vẫn một mực bảo vệ cô ấy vì các con của chúng tôi.
Tuy nhiên, khi các con tôi biết chuyện về mẹ nó, cả hai đứa không những không tha thứ mà chúng con tuyên bố "chúng con không muốn ở bên một người mẹ như thế, bố đuổi bà ấy đi đi". Có lẽ chúng đã đủ nhận thức để hiểu được rằng đâu là luân thường là đạo lý làm người.
Mặc cho cô ấy khóc lóc quỳ xin nhưng hai đứa con tôi nhất quyết không đồng ý, chúng còn to tiếng khi nói rằng "chúng tôi đã quen không có bà bên cạnh, nếu có người mẹ như bà, chúng tôi thà không có còn hơn. Trong khi bố vất vả nuôi chúng tôi ăn học thì bà ở đâu, làm gì?".
Cô ấy cầu xin tôi, nhưng có lẽ giờ tôi cũng không thể quyết định được gì. Chắc có lẽ duyên phận của chúng tôi chỉ đến đấy. Giờ tôi chỉ còn lại một cảm giác đau lòng, đầu óc trống rỗng.
Theo VNE
Chồng dàn cảnh đẩy tôi vào tay sếp để chạy chức Trong cơn say vì men rượu làm cho gần như mất hết ý thức, tôi lơ mơ cảm nhận ai đó đang mơn man, vuốt ve cơ thể mình rồi hừng hực trong cuộc yêu. ảnh minh họa Chúng tôi yêu nhau từ khi còn học ở quê, hết cấp III, tôi không thi đại học mà ở nhà phụ giúp bố mẹ...