Anh không cưới vì sợ tôi không sinh được con
Tôi đã 35 tuổi. Chưa từng lập gia đình. Cũng chưa có lần nào trót dại để rồi phải phá thai. Vậy mà anh cứ lần lữa mãi không chịu cưới tôi, vì anh sợ tôi lớn tuổi, không sinh con được.
Ai cũng nói tôi là một phụ nữ thành đạt. Sau khi học xong đại học, tôi sang Úc học cao học, sau đó ở lại Úc làm việc gần 4 năm. Khi công ty ở Úc mở thêm chi nhánh tại Việt Nam, tôi trở về quê hương làm việc, được gần bố mẹ và gặp lại bạn bè cũ. Mới về, chi nhánh mới có nhiều việc phải xây dựng, mở rộng, tôi lại hăng say với công việc. Đến khi tôi đã có một vị trí vững chắc ở công ty, với một mức lương khá cao, có thể tự mình làm được nhiều việc, thì cũng là lúc bố mẹ hối thúc quyết liệt chuyện tôi lấy chồng.
Nhìn lại, tôi đã ở lứa tuổi “trên ba, dưới bốn”. Và cũng thực sự mong mỏi tìm được một người chồng để chia sẻ, có một gia đình để gắn bó và yêu thương.
Nhìn lại, tôi đã ở lứa tuổi “trên ba, dưới bốn”. Và cũng thực sự mong mỏi tìm được một người chồng để chia sẻ, có một gia đình để gắn bó và yêu thương. (ảnh minh họa)
Tôi được một người bạn giới thiệu anh. Anh hơn tôi 4 tuổi, là một giảng viên đại học. Anh cũng là một người coi trọng sự nghiệp hơn chuyện lập gia đình, nên giờ này vẫn chưa có người “nâng khăn sửa túi”. Sau những lần gặp gỡ, trò chuyện, tôi và anh đã cảm nhận được sự đồng cảm, thấu hiểu từ nhau, và nhanh chóng có cảm tình. Chuyện tình cảm của chúng tôi diễn ra nghiêm túc theo kiểu yêu đương, tìm hiểu là để cưới, chứ không bông đùa như thời trẻ con. Cùng với sự hối thúc của hai gia đình, tôi bắt đầu bàn chuyện đám cưới với anh.
Video đang HOT
Nhưng cứ mỗi lần nói đến chuyện cưới, anh lại tỏ ra lúng túng và chỉ ậm ờ cho qua chuyện. Từ thắc mắc tôi dần cảm thấy khó chịu và tự ái. Trong khi anh chẳng chịu nói rõ lý do lần lữa của mình.
Bố mẹ tôi vẫn cứ hối. Bố tôi đã gần 80 tuổi, lại hay bệnh tật. Ở cái ngưỡng gần đất xa trời ấy, bố tôi nói ông chỉ mong nhìn thấy tôi yên ổn chuyện chồng con nữa là sẽ an tâm nhắm mắt. Lý do hoàn toàn chính đáng. Nên tôi càng có thêm động lực để hối thúc anh.
Sau nhiều lần đề cập, có một lần anh thú nhận rằng anh chưa dám cưới tôi là vì còn đang suy nghĩ, lo lắng một chuyện. Hỏi mãi, anh mới nói rằng vì tôi đã lớn tuổi, nên anh sợ tôi không sinh được con, trong khi anh là con trai cả trong nhà, chuyện có con rất quan trọng.
Sau nhiều lần đề cập, có một lần anh thú nhận rằng anh chưa dám cưới tôi là vì còn đang suy nghĩ, lo lắng một chuyện. (ảnh minh họa)
Anh nói, mấy người bạn của anh, vì thời gian đầu khi mới cưới muốn kế hoạch để tích cóp chút vốn, đến khi muốn sinh con lại không có được. Anh nói, cuộc sống hiện đại với sự chi phối, ảnh hưởng của nhiều loại hóa chất khiến khả năng thụ thai của người phụ nữ dường như cũng kém hơn, phụ nữ càng lớn tuổi thì lại càng khó khăn. Anh nói, anh yêu tôi, nhưng đó là một vấn đề thực tế cần được suy nghĩ chín chắn, xem là anh và tôi có chấp nhận được sau khi lấy nhau nhưng không có con được không. Anh nói, chúng tôi không còn là trẻ con, nên không thể chỉ làm theo cảm xúc, mà phải đủ tỉnh táo để lường trước và giải quyết những tình huống có thể sẽ xảy ra…
Những điều anh nói cứ quay cuồng trong tâm trí tôi. Lúc đầu, tôi thực sự giận dữ. Qua vài ngày, tôi thấy bớt giận, vì thực ra anh cũng có lý. Sinh con là chuyện ai cũng phải nghĩ tới khi lấy một người làm vợ. Nên tôi dần thông cảm cho anh.
Một chị bạn của tôi bảo: “Nếu anh ta thực lòng yêu em, dù biết em vô sinh thì anh ấy cũng lấy, nói chi chỉ là nghi ngờ và lo lắng”.
Tôi vẫn đang đợi quyết định từ anh, nhưng đã bắt đầu hoang mang với chuyện tìm một bến đậu cho đời mình. Phụ nữ thời này lấy chồng muộn là chuyện bình thường. Lẽ nào tôi đã sai khi đặt hết đam mê cho sự nghiệp, và nghĩ đến chuyện lấy chồng khi đã trễ?
Theo Eva
Sao đến giờ ta vẫn ế?
20 tuổi, ta kiêu hãnh ngút trời trước tình yêu. 25 tuổi, đôi khi ta mơ hồ nghi hoặc bản thân, đôi khi ta dõi mắt xa xăm. 28 tuổi, ta hoang mang thật sự...
Bạn bè ta lần lượt yêu rồi lần lượt cưới, lần lượt khoe con. Ta mỉm cười chia vui với bạn, và bấu víu vào những "tấm gương" bà chị khóa trên đến giờ vẫn đi không về không, cái H. lớp Văn mãi chẳng yêu anh nào..., bấu vào để tự yên mình. Ta còn bấu vào công việc, dành cho nó gần như trọn vẹn thời gian. Ta nhận ra rằng chìm vào guồng quay của công việc thì thứ nhất ta sẽ có tiền, thứ hai ta sẽ tạo cho mình vẻ năng động mà những đứa có chồng có con hết sức thèm muốn, và thứ ba ta sẽ không rảnh mà nghĩ vu vơ về tình yêu.
Hôm qua T. rối rít tìm ta để kể chuyện... bữa cơm trưa của nàng. Hóa ra nàng đi ăn trưa thì bắt gặp "tỉ tỉ" D. đang tay trong tay với người yêu. Nghe kể mà ngạc nhiên quá đỗi. "Tỉ tỉ" là cách mấy đứa khóa dưới gọi chị D. khóa trên, một "bà" tốt tính nhưng xấu, vô duyên và khó chịu hết chỗ đỡ. Bạn bè chắc mẩm tỉ tỉ sẽ... ế đến hết đời. Vậy mà nghe T. kể, người yêu của tỉ cao lớn, đẹp trai lồng lộng, tướng doanh nhân, ân cần hết mực. Là sao ta?
Ta suy nghĩ miên man. Người... kém hấp dẫn như tỉ D. đã có người yêu. Hình như nhỏ H. lớp Văn cũng vừa đi chụp ảnh cưới. Ta nhìn lại mình. Xinh xắn, ngày trước đi học cũng thành tích này nọ, bây giờ đi làm thì được khen thưởng nọ kia, gia đình vào hàng khá giả, không phức tạp... vậy thì sao đến giờ ta vẫn ế? Ta thiếu gì nhỉ?
Ta suy nghĩ miên man. Người... kém hấp dẫn như tỉ D. đã có người yêu. Hình như nhỏ H. lớp Văn cũng vừa đi chụp ảnh cưới. Ta nhìn lại mình. (ảnh minh họa)
Tự hỏi mình, có phải trước giờ ta không yêu ai? Không đúng. Nhưng trừ một vài lần ngang trái, thì còn lại bao mối tình chớm nở trong lòng, ta đều tự gạt đi cả. Hình như ta đã quá trông chờ vào quyền lựa chọn của mình trong tình yêu, để rồi sau một hồi loay hoay kén lựa, giật mình nhìn quanh đã chẳng còn ai. Chẳng "cuộc tình" nào đi trọn. Còn ta thì tặc lưỡi: chưa có duyên! Vậy thì chắc ta thiếu sự mở lòng, sự chân thành, sự tin tưởng, và thiếu chút duyên thật. Và hình như ta còn thiếu chút chăm chỉ để đeo đuổi và nuôi dưỡng tình yêu. Và hình như ta thiếu đầu tư thời gian cho tình yêu nữa...
Ôi... thiếu bao nhiêu thứ, chẳng qua là thiếu một người đàn ông ngồi ngay cạnh ta lúc này mà thôi. Mong sao người ấy xa tận chân trời, mà thực là gần ngay trước mắt, để khi ta chỉ cần đủ chân thành và niềm tin, để khi ta thôi không loay hoay tìm kiếm xa vời, ta bình tĩnh nhận ra người ấy.
Theo Eva
Bố ơi, đừng ép con cưới chồng! Lấy chồng mà không hạnh phúc thì thà ở với bố mà hạnh phúc, có phải là hơn không? Anh bạn tôi có hai đứa con gái nhỏ, một đứa 12 tuổi, một đứa 5 tuổi. Anh thường tự hào, anh hạnh phúc hơn vô số người đàn ông khác vì anh vĩnh viễn là người đẹp trai nhất nhà, không bị ai...