Anh không chịu hiểu cho mất mát của tôi
Tôi không trách vì là tôi đang thay đổi, chỉ thấy buồn vì tại sao anh không thể bao dung và thông cảm hơn?
ảnh minh họa
Bà ngoại là người yêu thương tôi nhất và cũng là người tôi yêu thương nhất. Bố mẹ tôi bận bịu làm ăn, thời gian rảnh rỗi chủ yếu chỉ quan tâm chăm sóc em trai tôi. Bố mẹ luôn nói rằng tôi lớn rồi, phải tự chăm lo cho bản thân, em tôi còn nhỏ thì bố mẹ phải quan tâm. Tôi cũng biết thế nhưng vẫn không khỏi chạnh lòng. May có bà ngoại luôn ở bên, sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ cùng tôi. Bà luôn bênh vực tôi, có gì cũng để dành cho tôi. Vì thế, bà mất đi là một mất mát quá lớn đối với tôi, nhất là khi tôi luôn bị ám ảnh rằng bà mất đau đớn vô cùng.
Một tai nạn giao thông đã cướp đi mạng sống của bà, khi đó bà tôi đang qua đường thì một chiếc xe phóng nhanh lao đến. Bà vào viện được 2 tiếng thì mất, con cháu gặp đủ cả chỉ có tôi là không về kịp mà thôi. Tôi hôm đó đang đi chơi cùng hội bạn của anh nên về muộn. Mọi người nói bà chết không nhắm mắt được thì còn chờ tôi. Tôi đau đớn vô cùng, luôn tự trách mình vì đã không ở nhà, đã không đưa bà đi chợ để bà đi một mình. Tôi là đứa cháu hư, không ra gì, tôi ghét bản thân mình, tôi ghét anh ấy, vì tôi đã đi chơi với anh ấy và bạn bè của anh ấy nên mới có chuyện tôi không về kịp bên bà.
Sau đó, tôi trở nên khó chịu, đáng ghét kinh khủng. Không lúc nào tôi thấy vui vẻ thoải mái, lúc nào tôi cũng cáu gắt với anh ấy, nhìn thấy anh là tôi nghĩ về bà, về buổi đi chơi đáng ghét, về đứa cháu bất hiếu là tôi đây đã không kịp về bên bà. Tôi cũng thấy mình thật quá đáng, nhưng tôi không biết phải làm sao nữa. Có lúc tôi đã xin lỗi và mong anh ấy cho tôi thời gian để tôi quen dần nhưng dường như anh ấy đã hết sức chịu đựng. Vẫn biết không phải lỗi của anh ấy, nhưng tôi không thể ngừng giận. Và rồi cuối cùng anh ấy đã rời xa tôi, để lại cho tôi thêm một mất mát và một nỗi buồn nữa. Tôi không trách vì là tôi đang thay đổi, chỉ thấy buồn vì tại sao anh không thể bao dung và thông cảm hơn?
Video đang HOT
Theo VNE
Tôi yêu cô ấy chỉ vì nhục dục
Tôi đã nói rất rõ ràng, vậy mà giờ cô ấy lại để có bầu và ép tôi phải cưới. Tôi không muốn!
Tôi chết đứng khi cô ấy đòi cưới. Từ trước đến nay, tôi và cả cô ấy đều xác định đây chỉ là mối quan hệ qua đường. Tôi nghĩ cô ấy đã xác định như vậy rồi vậy mà bỗng nhiên cô ấy lại đổi ý và đòi cưới sau 2 năm sống thử. Tôi không yêu cô ấy, làm sao có thể lấy một người vợ mà mình không yêu?
Tôi được cử vào Sài Gòn công tác 3 năm. Đó là nhiệm vụ bắt buộc phải đi dù tôi cũng không muốn phải xa gia đình. Vào tới mảnh đất sôi động đó, tôi gặp T. Cô ấy cũng không phải là người gốc Sài Gòn mà ở một tỉnh khác, rất xa. Cô ấy cũng chỉ làm ở đó mà thôi. Chúng tôi gặp nhau tình cờ ở một quán ăn khi tôi giúp cô ấy trả tiền vì cô ấy quên mang theo ví.
Quen nhau một thời gian, chúng tôi cũng chia sẻ với nhau chuyện tình cảm của mình. Cô ấy nói cô ấy từng bị chồng sắp cưới hủy hôn, chỉ vì chê hoàn cảnh hai bên không tương xứng. Khi đó, cô ấy đang mang bầu được 3 tháng rồi. Nhưng vì nhà trai phụ bạc, không chấp nhận nên cô đành phải đi phá bỏ cái thai. Cũng kể từ đó cô chuyển nơi làm việc.
Tôi cũng thật lòng thương cô ấy vì nghe hoàn cảnh của cô ấy quá tội nghiệp. Thế rồi, vì ở trong đó không có nhiều người thân, bạn bè nên tôi coi cô ấy như bạn tâm giao, tối ngày cùng nhau đi chơi, ăn uống. Cô ấy nảy sinh tình cảm với tôi. Chính cô ấy là người đề nghị chuyện chuyển đến sống cùng nhau vì cô ấy thích tôi. Tôi hơi bất ngờ và lưỡng lự. Nhưng chính cô ấy đã nói với tôi rằng: "Em đang cô đơn và em thấy thích anh. Em không biết ở ngoài bắc anh có vợ, có người yêu chưa nhưng em muốn bọn mình cùng chung sống. Anh đừng nặng nề quá làm gì. Coi như bèo nước gặp nhau. Bao giờ anh hết thời gian công tác trong này thì anh về, chuyện chúng mình cũng thôi, coi như không ai quen ai".
Nghe cô ấy nói vậy tôi cũng thấy thích thú. Thú thật, đàn ông nào mà chẳng thích phụ nữ đẹp, mà cô ấy lại là một người rất đẹp. Nói tôi không bị "mê mẩn" bởi vẻ đẹp của nàng thì chỉ là nói dối. Tôi thích cô ấy, chỉ trên một mối quan hệ hai bên khỏa lấp cho nhau những gì mà mình muốn chứ không phải làm cảm giác yêu thương của tình yêu.
Tôi sống với cô ấy chỉ vì ham mê thể xác chứ hoàn toàn không phải là tình yêu (Ảnh minh họa)
Phụ nữ chủ động, đàn ông họa có "vấn đề" mới không lấn tới. Tôi nghĩ bụng, mình không lợi dụng, đây là chuyện cả hai bên cùng "ngã ngũ" với nhau. Tôi cũng đã nói rất rõ ràng là tôi không thể yêu và cưới cô ấy được. Tình cảm là điều gượng ép, hơn nữa, quê quán chúng tôi quá xa nhau, tôi không thể cưới cô ấy được và cô ấy đồng ý. Thế thì có vấn đề gì để mà ngại ngần. Tôi và cô ấy sống cùng nhau.
Tiền nong hàng tháng, ngoại trừ việc gửi về cho gia đình, tôi cũng đưa cho cô ấy không hề ít. Tôi không tính toán chuyện đó vì nghĩ ở cùng tôi cô ấy chăm sóc cho tôi như một người vợ đối với chồng. Âu đó cũng là điều đáng làm. Đặc biệt, tôi thấy mình bị cuốn hút mạnh ở cô ấy chính là về vấn đề chăn gối. Quả thực, cô ấy là một người phụ nữ quá tuyệt vời trong "khoản ấy". Cô ấy làm tôi gần như không có gì để phàn nàn về chuyện chăn gối. Tôi thích thú thật sự.
Nói đúng ra thì ở nhà tôi cũng đã có ý chung nhân. Cô ấy ít hơn tôi 5 tuổi, đang đi học lên cao nên chúng tôi cũng chưa muốn cưới. Cũng là vì tôi còn đang đi công tác xa nhà. Nhưng hai bên gia đình đã ướm hỏi và đồng ý hết cả rồi. Chỉ đợi bao giờ tôi kết thúc chuyến công tác này, về quê, cô ấy lại ra trường rồi là chúng tôi sẽ cưới.
Người bạn gái cùng quê đó với tôi ngoan hiền, lại được bố mẹ tôi quý mến nên tôi cũng xác định sẽ cưới cô ấy. Đó là hợp lí với tôi. Chuyện tôi với T ở trong này chỉ là thú vui qua đường thôi. Không ai bắt buộc cũng không ai níu kéo, ràng buộc gì nhau cả. Khi nào tôi chuyển công tác thì sẽ đường ai nấy đi.
Vậy mà đùng một cái cô ấy bắt tôi phải cưới và nói là đã có thai. Trước đây, vì nghĩ rằng hai đứa sẽ không đến với nhau nên T đều uống thuốc tránh thai hàng ngày để phòng ngừa. Tôi cũng tin cô ấy vì toi nghĩ khi tôi đã nói rõ ràng là tôi không yêu T, không cưới T thì nếu để có thai, chính cô ấy mới là người khổ thôi. Nhưng tôi không ngờ cô ấy đột nhiên đổi ý. Mấy tháng nay cô ấy ngừng uống thuốc mà không hề cho tôi biết. Và hậu quả là giờ cô ấy đã có thai.
Tôi không thể lấy người mình không yêu (Ảnh minh họa)
Tôi gần như chết lặng khi nghe cô ấy yêu cầu như vậy. Tôi có thể không phải là một người chung thủy hoàn toàn trong tình yêu nhưng tôi cũng là người có lương tâm. Tôi nghĩ cô ấy tự nguyện đến với tôi thì tôi mới đồng ý sống như vậy chứ tôi vốn dĩ không hề yêu cô ấy. Nếu để bình thường, tôi sẽ không bao giờ làm thế dù cho cô ấy đến với tôi cũng không còn trong trắng hay nguyên vẹn gì. Nhiều người đàn ông họ "quất ngựa truy phong" cũng chẳng màng tới ngày sau nhưng tôi không muốn làm thế. Rõ ràng ban đầu cô ấy nói quan điểm là như vậy, tôi đâu có ngờ giờ cô ấy lại thay đổi và ép buộc tôi thế này...
Bây giờ tôi hoang mang lắm, tôi không biết phải làm sao. Tôi không muốn cô ấy phải khổ, càng không muốn con mình có mệnh hệ gì. Nhưng lấy cô ấy thì không được. Tôi không muốn lấy một người có quá khứ chẳng mấy tốt đẹp như thế. Hơn nữa, quê quán chúng tôi xa nhau quá, lấy nhau sẽ rất khổ. Tôi không hề yêu cô ấy, chỉ sống với nhau vì ham muốn thể xác mà thôi. Như thế lấy nhau làm sao được? Hôn nhân sẽ bất hạnh vô cùng. Tôi phải làm gì đây?
Theo VNE
Con chỉ theo Osin Mẹ phải làm thế nào để con hiểu mẹ yêu thương con vô bờ như con đã yêu thương người vú nuôi đó? Mẹ phải làm thế nào nữa để con nhận ra mẹ mới chính là mẹ của con? Từ ngày mang bầu, mẹ sợ sức khỏe của mình không tốt, không lo cho con được nên đã tìm sẵn một người...