Anh khiến em có bầu rồi thản nhiên bắt phá thai
Bây giờ thì anh đã rời xa em, bỏ rơi em một mình trong đống hoang tàn đổ nát. Anh bước đi như chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra, mặc kệ em ngồi đây hoang mang và sợ hãi.
Em biết là rồi một ngày nào đó anh cũng sẽ đọc được những dòng này. Khi em hiểu ra thì mọi chuyện đã quá muộn, tất cả trong em giờ đây chỉ còn là nuối tiếc cho một quá khứ đã qua. Liệu rồi cuộc sống của em sau này sẽ như thế nào, có bao giờ anh nghĩ?
Em và anh quen nhau thật tình cờ phải không anh? Lỗi của em là yêu anh quá nhanh và quá khờ dại, em không biết đó chỉ là trò đùa tình ái, là cái bẫy anh dành không chỉ cho riêng em. Tại sao anh làm như vậy? Liệu rằng đến một ngày nào đó, một giây phút nào đó thôi trong cuộc đời này, anh có nghĩ anh đã làm tổn thương em rất nhiều, ột người con gái thật lòng yêu anh?
Em đã từng bị tổn thương trong cuộc sống, ngày anh đến và nói với em là anh sẽ xoa dịu nỗi đau đó, em còn nhớ câu nói ngày nào: “anh sẽ bảo vệ em”. Vậy mà sao mới đó thôi anh lại nhân lên cho em thật nhiều vết thương, chằng chịt vây kín, xé nát tâm hồn em. Yêu thương mà anh trao cho em là cố gắng ngày ngày dày xéo lên trái tim ngày càng khô héo của em. Phải không anh?
(ảnh minh họa)
Em biết là rồi một ngày nào đó anh cũng sẽ đọc được những dòng này. Khi em hiểu ra thì mọi chuyện đã quá muộn, tất cả trong em giờ đây chỉ còn là nuối tiếc cho một quá khứ đã qua.
Bây giờ thì anh đã rời xa em, bỏ rơi em một mình trong đống hoang tàn đổ nát. Anh bước đi như chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra, mặc kệ em ngồi đây hoang mang và sợ hãi. Liệu con đường phía trước em bước làm sao? Anh chưa dạy cho em cách đứng dậy sau khi một người nào đó đã lấy hết niềm tin trong em. Ai cũng nói với em, con gái sinh ra là đã gắn với hai chữ “thiệt thòi” và vì anh là đàn ông nên anh được quyền làm như vậy. Thật không công bằng với em.
Em yêu anh bằng tất cả những gì em có, nhưng anh tặng cho em nghiệt ngã, em đâu cần thứ đó. Bởi vì từ trước giờ em đã thiệt thòi hơn những cô gái khác rất nhiều rồi, anh là người nói bảo vệ em nhưng ngược lại, em mới là người bảo vệ anh. Em chẳng biết em làm gì sai để bị anh đối xử như vậy nữa. Anh nói anh bù đắp cho em vậy mà anh làm cho tổn thương trong em ngày một lớn. Tới bây giờ thì em chẳng còn biết em đang sống vì cái gì nữa, tất cả chỉ là lời nói.
Em chẳng hiểu tại sao anh lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ đứa con ruột thịt của mình như vậy. Dù em đã vứt hết danh dự và lòng tự trọng cầu xin anh, em đã cố gắng rất là nhiều để cứu con được sống, dù em bị suy tim nhưng chỉ cần nghĩ đến đó là con của anh là kết quả tình yêu của em dành cho anh là em đã rất vui và có thể hi sinh cả tính mạng này để con được chào đời. Vậy mà anh sao bỏ rơi em và con? Anh biết sức khỏe em không tốt, em cũng không đủ khả năng một mình nuôi con vậy mà anh bỏ mặc mẹ con em. Tại sao vậy?
Sao anh làm ba mà nhẫn tâm như vậy? Anh ép em bỏ đứa bé không phải vì lo cho sức khỏe của em mà vì anh. Bộ một mình em là mang thai được chắc, vậy mà anh lại nói nặng lời với em, nói em thậm tệ, anh không thấy như vậy quá ác với em và con sao? Bây giờ con mất rồi, anh nói em này nọ, anh nói đó không phải con anh? Vậy mà trước đó anh nói anh sẽ lo cho em tất cả, vẫn là câu nói: “em yên tâm đi”.
Một mình em nhận hết tất cả trách nhiệm, em bảo vệ anh hết tất cả mà em chỉ nhận được sự dối trá và nghiệt ngã. Anh chưa bao giờ yêu em, vậy thì anh đến bên em làm gì? Rồi anh bước đi với đống hoang tàn ở lại? Em có làm gì sai đâu mà anh coi em như một món đồ chơi xong rồi anh vứt bỏ?
Video đang HOT
Đến bây giờ em chẳng thể đếm nỗi được anh đã nói yêu với bao nhiêu người con gái và trong số họ liệu có ai thật lòng không? (ảnh minh họa)
Gia đình em giờ đây tan nát vì anh, con em cũng vì anh mà chết, một đứa trẻ vô tội phải hi sinh mạng sống để cứu lấy công danh sự nghiệp cho ba nó, người mà chẳng bao giờ nhận nó là con. Anh còn không thể có nỗi một câu nói: “Xin lỗi” ba mẹ em, chẳng lẽ anh thiếu tiền tới không có nổi một vài đồng gọi một cú điện thoại. Chỉ một mình em ngậm ngùi đắng cay còn anh có lẽ giờ đây đang vui vẻ hạnh phúc bên ai ki. Sao anh có thể lừa dối hết người này tới người khác, nỗi đau của người ta là niềm vui, niềm hạnh phúc của anh sao?
Đến bây giờ em chẳng thể đếm nỗi được anh đã nói yêu với bao nhiêu người con gái và trong số họ liệu có ai thật lòng không? Em đã nói chuyện với tất cả họ, họ cũng xem anh như một trò đùa, chỉ em đây là ngu ngốc yêu và hết mình tin anh. Em vô tình đọc bài báo “anh xin lỗi đã đuổi em và con đi” có một đoạn làm em thấy nhói và chợt giật mình, liệu người viết đó có phải là anh? Sao mà kịch bản giống quá.
Chỉ vì buồn chuyện tình cảm với người vợ, người mà duy nhất anh yêu thương mà anh đã giẫm đạp lên tất cả những yêu thương khác và làm tổn thương sâu sắc trong tim em. Một vết thương không bao giờ lành lại được, em biết không nên vơ đũa cả nắm nhưng thật sự, giờ đây, em mất niềm tin vào đàn ông. Nhờ anh mà bây giờ em sợ tất cả mọi thứ quanh em, em chẳng biết nên làm gì ngoài nước mắt rơi từng đêm khi em nghĩ về đứa con tội nghiệp.
Anh chưa bao giờ cảm thấy hối hận, anh còn nói với em chuyện đó bình thường thôi, bình thường là như thế nào hả anh? Anh không phải mang thai, anh không phải chứng kiến cảnh mất đi đứa con ruột thịt là như thế nào nên anh mới nhẹ nhàng mà nói hai từ “bình thưừng” như vậy. Đối với anh chỉ có công danh, sự nghiệp là quan trọng và duy nhất. Anh sẵn sàng lừa dối tất cả những người con gái ngây ngô giống như em, em chẳng hiểu sao niềm vui của anh lại là mang đau thương cho người khác. Anh là đàn ông, anh làm gì đi nữa thì anh vẫn có thể quay về nhưng liệu những cô gái bị anh hại như em rồi có ai có thể tìm được cho mình một hạnh phúc thật sự sau những đổ nát và đau thương kia? Liệu anh có nghĩ cho em về điều đó.
Em không cần gì cho em, em chỉ cần anh nhận con để linh hồn con trên cao kia được yên lòng nhắm mắt, vậy mà anh đâu có nhận. Dù bây giờ, anh chẳng còn phải chịu trách nhiệm gì nữa, bù đắp của anh là như thế đó phải không anh? Đàn ông không phải xin ra để yêu thương và bảo vệ phụ nữ sao? Đến bây giờ em vẫn chưa biết tại vì sao?
Anh hãy trả lời cho em được không anh? Em đã quá đau khổ rồi?
Theo VNE
Xé lòng giây phút cuối đời của bé bị bố đánh tử vong
Do vết thương quá nặng,15h ngày 18/3, cháu Đỗ Doãn Lộc (8 tuổi, trú tại phường Tiền An, TP Bắc Ninh) đã tử vong. Vậy là chẳng có phép màu nào đến với cháu, dù mấy ngày qua các bác sĩ Bệnh viện Việt Đức đã nỗ lực hết mình cứu chữa...
Tang thương bao trùm Khoa Cấp cứu
15h ngày 18/3, cháu Đỗ Doãn Lộc đã trút hơi thở cuối cùng. Cả Khoa Cấp cứu (Bệnh viện Việt Đức) lặng người, nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt của các y, bác sĩ và cả những bệnh nhân đang điều trị tại đây. Ngày cháu nhập viện, người đã tím tái, não gần như đã ngừng hoạt động, nhưng các bác sĩ Bệnh viện Việt Đức vẫn tận tâm, dồn mọi nguồn lực để chữa trị cho bệnh nhân nhỏ tuổi này. Dù họ biết, hy vọng cứu sống cháu chỉ là 1%, nhưng sao nước mắt vẫn tuôn rơi.
Vậy là không có phép màu nào xảy ra với cháu Lộc... Ảnh: T.G
Trong sự thương cảm ấy, Ths Nguyễn Văn Uy, Khoa Cấp cứu chua xót cho biết, nhìn thấy hình ảnh của cháu Lộc, ông cảm thấy rất đau lòng. Ths Nguyễn Văn Uy nghẹn lời: "Công tác ở Khoa Cấp cứu nhiều năm, đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh một cậu bé 8 tuổi bị chính người cha của mình đánh đến đa chấn thương và không thể nào can thiệp được nữa. Sau khi bị đánh, cháu không được đưa đi cấp cứu kịp thời nên chấn thương quá nặng. Cũng có con nhỏ nên nhìn thấy cảnh cháu Lộc như thế, tôi thực sự choáng. Thật thương cho cháu bé".
Bà Doãn Thị Bình (chị gái của mẹ cháu Lộc), người túc trực bên cạnh cháu trong những ngày nằm viện cho biết: "Cháu đã trút hơi thở cuối cùng trong đau đớn, chẳng có bố mẹ ở bên, chỉ có các bác sĩ và những tấm lòng hảo tâm cũng như các bác bên ngoại. Gia đình nhà nội từ Bắc Ninh biết tin cũng đang trên đường lên Hà Nội để bàn bạc lo hậu sự cho cháu".
Không giấu nổi những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, bà Doãn Thị Đô (bác ruột cháu Lộc) cho biết, sau khi báo chí thông tin về hoàn cảnh bất hạnh của cháu, rất nhiều nhà hảo tâm đã tìm đến chia sẻ, động viên gia đình lo cho cháu sớm "tai qua, nạn khỏi". Họ còn gặp cả bác sĩ để hỏi về tình hình của cháu Lộc và đề nghị, nếu cứu được cháu bằng bất cứ giá nào thì các nhà hảo tâm sẽ giúp đỡ. "Đã quá muộn để cứu cháu", bà Đô ôm mặt khóc.
Được biết, giây phút cháu Lộc qua đời, cả ngày 18/3 rất đông cơ quan, đoàn thể, cá nhân đã đến bệnh viện thăm hỏi cháu. Ai cũng xót thương cho cậu bé 8 năm sống trên cõi đời không được gần cha mẹ, đến lúc được sống với bố thì lại rơi vào nghịch cảnh, phải lìa cuộc sống vì trận đòn quái ác của người bố vô lương.
Lý lịch bất hảo của người bố độc ác
Về Bắc Ninh, nhắc đến gia đình Đỗ Văn Lợi (bố cháu Lộc - SN 1968, còn có tên là Diên), nhiều ánh mắt của người dân địa phương tỏ ra e ngại, họ tiếp chuyện với chúng tôi khá dè dặt. Cũng phải thôi, từ lâu những anh em trong gia đình Lợi là nỗi kinh hoàng của người dân xung quanh. Theo đó, Đỗ Văn Lợi là con thứ 8 trong một gia đình có tới 12 anh chị em (2 gái, 10 trai).
Phần lớn anh em ruột của Lợi "ăn cơm tù" nhiều hơn cơm nhà. Nhiều người anh, em của Lợi vẫn đang phải "bóc lịch" dài hạn, có người bị tử hình vì tội giết người, có người bị kết án tù chung thân, có người đã chết trong trại giam vì đau ốm. Đặc biệt, Lợi có người em trai là Đỗ Văn Mười (SN 1974) đã bị chết trong vụ nổ mìn kinh hoàng xảy ra 1h45' ngày 29/12/2012 tại khu vực đường Hai Bà Trưng (phường Tiền An, TP Bắc Ninh) khi đang trên đường đi đòi nợ thuê.
Lợi được dẫn giải đến hiện trường để thực nghiệm hành vi độc ác của mình
Lợi đã từng có 2 đời vợ. Người vợ đầu không có con nên anh ta đã ly dị và sống không hôn thú với một người phụ nữ tên Thành rồi sinh ra cháu Đỗ Doãn Lộc. Bản thân Lợi đã từng có tiền án về tội gây thương tích và bị 30 tháng tù giam. Sau khi ra tù được vài tháng, giữa năm 2005, Lợi và Thành bị Công an tỉnh Bắc Ninh bắt giữ về tội buôn bán trái phép chất ma túy. Lợi bị tuyên án 8 năm tù giam, Thành bị tuyên án 20 năm tù giam.
Do nuôi con nhỏ nên Thành được tạm hoãn thi hành án. Khi Lợi đi tù, Thành phải dọn về ở nhờ nhà chị gái ở Hà Nội để chăm sóc cháu Lộc vì không được nhà chồng thừa nhận. Ít lâu sau, Thành bị bắt thi hành án, cháu Lộc đã rơi vào cảnh "mồ côi" bố mẹ khi vẫn còn đỏ hỏn. Vì quá thương cho hoàn cảnh của cháu, người bác ruột ở Hà Nội đã nhận nuôi dưỡng. Tháng 5/2013, Lợi ra tù và lên Hà Nội thăm con. Lúc này, Lộc có mong muốn được về ở cùng bố đẻ, biết tâm nguyện cháu nên mọi người không ngăn cản.
Lợi có một ngôi nhà riêng tại phường Ninh Xá, TP Bắc Ninh nhưng không ở mà cho người khác thuê. Hiện Lợi cùng cháu Lộc sinh sống tại tổ 51 (khu 5, phường Tiền An, TP Bắc Ninh). Kể từ khi về sống với bố, cháu Lộc thường xuyên bị đánh đập. Đặc biệt, từ khi Lợi đưa một người phụ nữ tên Hà về ở chung dưới một mái nhà, kể từ đó những trận đòn roi trút lên người cháu Lộc mỗi ngày một nhiều. Sống khép kín, không quan hệ với hàng xóm xung quanh, mỗi lần đánh đập cháu Lộc, Lợi cùng người tình đều khóa trái cửa nên mọi người không hề hay biết.
Hàng xóm căm phẫn
Theo một số hàng xóm, ngày 8/3, sau vài ngày thấy cháu Lộc bỏ học không có lý do, mọi người có hỏi Lợi thì người bố bất nhân này nói: "Cháu bị ốm". Khi họ nói thẳng là cháu Lộc bị Lợi đánh thì anh ta phủ nhận và bỏ đi. Trưa 15/3, Lợi mua cháo về cho con ăn, nhưng cháu Lộc không ăn được, cứ nằm li bì nên Lợi vội ôm cháu sang nhà em ruột nhờ đưa đi viện. Khi cháu được đưa đến viện, bác sĩ hỏi thì Lợi mới thừa nhận đánh con. "Lúc này, mọi người mới biết cháu bị đánh, nhưng không rõ đánh từ khi nào", một người hàng xóm chia sẻ.
Trong tâm trạng đau xót, ông Phạm Văn Nam (78 tuổi, Tổ trưởng khu phố 51, phường Tiền An, TP Bắc Ninh) cho biết, gần 32 năm làm tổ trưởng khu phố, lại là hàng xóm gần như sát vách với cháu Lộc nên ông Nam tỏ tường gia cảnh của cháu bé. Đã không ít lần ông Nam nhỏ to, khuyên Lợi không nên hành xử côn đồ với con nhưng anh ta chỉ nhăn nhở "con biết rồi bố ạ".
Ông Phạm Văn Nam, Tổ trưởng tổ dân phố 51, khu 5, phường Tiền An, TP Bắc Ninh trao đổi với PV
Ông Nam cho biết: "Tháng 5/2013, Lợi ra tù và lên Hà Nội đón cháu Lộc về Bắc Ninh nuôi nấng. Tháng 9/2013, Lợi đưa con đến Trường Tiểu học Tiền An (phường Tiền An) xin cho con vào học lớp 1, dù khi đó, cháu Lộc chưa được nhập hộ khẩu về Bắc Ninh. Cháu Lộc khá ngoan ngoãn, nhanh nhẹn, thường bị Lợi ngăn cản không cho chơi với bạn bè cùng xóm. Những lần bị bố đánh đập, cháu tỏ ra khá sợ sệt và không dám nói với bất cứ ai. Hôm cháu Lộc được đưa đi cấp cứu mọi người vẫn cứ ngỡ rằng cháu bị ốm".
Thời điểm xảy ra sự việc Lợi dùng điếu cày đánh đập con mình dã man, cả khu phố không ai được biết. Chiều 15/3, ông Nam thấy bác của cháu Lộc (tên Thắng) đang bế cháu (khi đó đã mê man bất tỉnh) đi ra ngoài ngõ nên hỏi thăm nhưng bị lảng tránh và nói cháu Lộc bị ốm. Thấy sự việc bất thường, ông Nam đã gọi điện báo cho Công an phường Tiền An đến giải quyết. "Cháu Lộc học cùng trường với đứa cháu nội của tôi. Cháu vẫn hay sang nhà tôi chơi. Cháu rất ngoan ngoãn, lễ phép", ông Nam cho biết.
Được biết, ngay sau khi nhận được tin về vụ việc nghiêm trọng này, Công an tỉnh Bắc Ninh đã vào cuộc, tạm giữ đối tượng Đỗ Văn Lợi để phục vụ công tác điều tra. Sáng 17/3, công an đã dẫn giải Lợi về căn nhà đã hành hung cháu Lộc để dựng lại hiện trường. Nhìn cảnh Lợi diễn tả lại hành động dùng điếu cày đánh con trai, rất nhiều người dân chứng kiến đã không cầm được nước mắt.
Vậy là chẳng có phép màu nào dành cho cháu Lộc. Dù mấy ngày qua các bác sĩ đã nỗ lực, tận tâm, dùng mọi trang thiết bị hiện đại nhất cứu chữa cho cháu nhưng do vết thương quá nặng, cháu đã không thể qua khỏi. Cái chết của cháu khiến nhiều người đau xót, thương cảm.
Theo Gia đình Xã hội
Cảnh hoang tàn ngôi đình "chảy máu" vì gỗ sưa Để có chi phí tu bổ đình, người ta đã bàn nhau dỡ mái đình để lấy gỗ sưa đem bán. Chuyện lạ đời này khiến hàng nghìn người dân phẫn nộ... Đình làng Cựu Quán (xã Đức Thượng, Hoài Đức, Hà Nội) thờ Lục vị Đại vương có lịch sử lâu đời. Vào những ngày rằm hay mồng một, người dân đến...