Anh hủy cưới vì đã yêu bạn của tôi
Vài tháng nữa tôi sẽ được mặc váy cô dâu thì anh nói chia tay. Bất ngờ quá tôi còn chưa định hình được mơ hay thật thì hôm sau bắt gặp anh tay trong tay với bạn tôi.
Ảnh minh họa
Tôi, một cô gái chuẩn bị bước sang tuổi 29, sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Tây Nguyên nắng gió. Bố mẹ đều là nông dân, tuổi thơ của tôi không như các bạn bè trang lứa khác vì từ nhỏ đã rất vất vả vừa đi học vừa phụ bố mẹ rất nhiều. Chỉ là học sinh tiểu học thôi tôi đã phải cấy lúa, gặt lúa như người lớn. Gia đình tôi cũng không hạnh phúc gì, tôi thường xuyên chứng kiến cảnh “cơm không lành canh không ngọt”, rồi những lần bố tôi chửi và hất mâm cơm trước mặt chúng tôi. Hình như quá quen với những điều đó nên tôi trở nên lỳ, không bao giờ khóc. Bố là người đàn ông yếu đuối, không có bản lĩnh và luôn nghĩ tiêu cực. Khi lớn lên tôi luôn tâm niệm rằng sau này lấy chồng nhất định không lấy người như bố.
Rồi thời gian trôi đi, tôi cũng học hết cấp 3, mong mình đi thật xa không phải ở nhà, không muốn ở vùng quê nghèo và phải nhìn thấy bố. Tôi thi vào một trường đại học ở Sài Gòn, tự đi làm nuôi bản thân ăn học. Ra trường tôi làm tại Sài Gòn nhưng lương tháng cũng không nhiều. Mẹ ở nhà rất vất vả và khổ cực khi sống cùng bố. Anh trai tôi công việc ổn định và lập nghiệp tại Sài Gòn. Hàng ngày nghe điện thoại mẹ gọi khiến tôi rất đau lòng, ở nhà bố luôn chửi bới và đập phá mỗi lần làm ăn không được, cả khi ốm không ăn được cơm hay không ngủ được bố lại quậy phá, cái đó chúng tôi cũng quen rồi.
Tôi thương mẹ vì mẹ chỉ có một mình, mẹ nói cũng muốn ly hôn để giải thoát nhưng thương bố và thương con cái khi tôi chưa lập gia đình. Vào một đêm mẹ điện thoại nói bố không ngủ được, cứ đập đầu vào tường làm mẹ rất sợ. Tôi đã khóc không thành tiếng và rồi quyết định quay trở về, về nơi tôi từng ngày muốn chạy trốn. Tôi muốn được bên và chăm sóc mẹ. Tôi xin được làm hợp đồng tại một cơ quan nhà nước. Về làm một thời gian tôi có yêu một người nhưng rồi cũng không có kết quả vì người đó phản bội tôi, còn tôi không thể tha thứ. Mối tình đó cũng làm tôi chống chếnh một thời gian khá dài. Sau đó 2 năm tôi gặp anh, một người đàn ông từng trải ở tuổi 33, anh cũng làm ở một cơ quan nhà nước cách tôi vài cây số.
Ở anh tôi thấy sự ấm áp và an toàn. Chúng tôi yêu nhau dưới sự ủng hộ của mọi người. Tôi cảm thấy anh là điều hạnh phúc duy nhất mà ông trời mang đến cho mình, có anh bên cạnh tôi thấy mình tự tin hơn rất nhiều, nghĩ lấy anh tôi sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian. Anh là người chu toàn, lo được cho tôi và tôi cũng không phải sống xa gia đình. Dù áp lực công việc hay buồn phiền về gia đình nhưng hàng ngày được nói chuyện với anh là mọi thứ như tan biến hết. Không ngờ anh lại là liều thuốc tinh thần tốt như thế. Tình yêu cứ trôi qua êm đềm như vậy, chúng tôi đều dự tính ăn tết 2016 xong sẽ cưới, anh yêu tôi rất nhiều. Vậy là chỉ còn vài tháng thôi tôi sẽ được mặc váy cô dâu, bên cạnh tôi anh là chú rể, mẹ tôi sẽ mừng còn tôi sẽ khóc vì hạnh phúc. Tôi đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Tôi đã mặc định sẽ như thế.
Cuộc đời đúng là lắm chữ ngờ. Một hôm anh nhắn tin nói chia tay vì lý do không hợp tuổi, gia đình anh phản đối. Tôi điên cuồng tìm anh nhưng anh không gặp, tôi ra sức níu kéo nhưng anh chỉ nhắn tin xin lỗi rồi im lặng. Mọi thứ đến quá bất ngờ, giống như một tòa nhà huy hoàng lộng lẫy tự tôi xây lên và nó sụp đổ trước mặt tôi. Tôi còn chưa định hình được có phải mơ hay là thật thì hôm sau bắt gặp anh tay trong tay với người con gái khác và người đó là bạn tôi. Thì ra trong anh đã có sự tính toán, lấy tôi thì không có gì, còn lấy cô bạn tôi sẽ hơn tôi, chí ít cô gái đó công việc ổn định và gia đình khá giả. Tôi không có gì ngoài tình yêu cho anh. Anh và bạn đã phản bội tôi.
Video đang HOT
Tôi về nằm lỳ trong phòng không ăn không uống và cũng không khóc. Đến giờ tôi giống như mình đang tồn tại chứ không phải đang sống. Hôm nay tôi lại đi làm trở lại sau một tuần tuyệt thực ở nhà. Mọi thứ vẫn vậy, chỉ có tôi nhìn như một các xác ve, về tới nhà ngồi ăn cơm, bố tôi lại không ăn được vì ốm, bố hất hết mâm cơm ra sân và nói tao không muốn sống, sẽ treo cổ tự tử, thấy sợ đủ thứ. Bố tôi vẫn như vậy, một bệnh hoang tưởng làm bố sợ mọi thứ, trụ cột gia đình tôi như vậy đó. Còn tôi chạy ra hồ trước nhà, nhìn xa xăm, tôi cũng không khóc được, chỉ muốn nhảy xuống hồ. Nếu tôi chết, mẹ sẽ đau, còn họ vẫn sẽ cưới nhau và sống hạnh phúc.
Chuẩn bị đón năm mới rồi, tôi sắp bước sang ngưỡng tuổi 29, cuộc đời tôi sẽ ra sao? Hạnh phúc là gì sao tôi không có? Tôi muốn buông xuôi.
Theo VNE
'Xin lỗi, anh chỉ cài được áo ngực cho em thôi, còn váy cô dâu, em phải tìm người khác'
Đạt xoa đầu Hoa, kéo lại khóa quần. Thấy Hoa loay hoay cài lại áo ngực, Đạt tiến lại, nhẹ nhàng gạt tay Hoa ra, cười nhạt...
Ga giường dần nhuốm đỏ, Hoa mãn nguyện mỉm cười. (Ảnh minh họa)
Hoa đã gặp, đã quen rất nhiều chàng trai nhưng chưa có một chàng trai nào có thể làm cho Hoa tin tưởng như Bình. Không hiểu Bình đã dùng cách nào, ra làm sao mà có thể có được sự tin tưởng ấy của Hoa.
Hoa là hoa khôi của trường đại học, lực học cũng khá nên ngay cả khi còn đang đi học Hoa cũng đã có rất nhiều chàng trai theo đuổi. Khi ra trường, số lượng ấy lại càng tăng lên nhiều hơn vì rằng Hoa đi làm, có điều kiện chăm sóc tốt cho bản thân mình, ngoại hình vốn đã xinh đẹp nay được chau chuốt lại càng lộng lẫy hơn. Nổi tiếng xinh đẹp nhưng cái sự chảnh của Hoa cũng nổi chẳng kém phần long trọng. Con gái đẹp, có ai mà không chảnh đâu. Hoa tự ý thức được những thứ bản thân mình đang có nên có quyền tự kiêu, âu cũng là điều dễ hiểu.
Những chàng trai đến với Hoa, tán tỉnh Hoa, Hoa thấy cách họ tỏ tình, cách họ si mê mình sao mà tầm thường thế. Chẳng ai có thể khiến cho Hoa cảm thấy rung động nổi, không có điểm nhấn, không có sự đặc biệt gì hết. Cách họ làm với Hoa, Hoa đã gặp nó quá nhiều ở những cô bạn của Hoa rồi. Hoa xinh đẹp thế này, Hoa lại có công việc tốt, gia thế tốt thế này thì những thứ Hoa có được cũng phải tốt hơn họ chứ. Hoa chẳng thể ngờ được, cái mong muốn khác người ấy, tự đẩy mình lên quá cao ấy lại đẩy Hoa vào bi kịch không báo trước ngày hôm nay.
Những bó hồng không ghi tên người gửi liên tục được gửi đến phòng làm việc của Hoa. Loại hoa kiêu sa mà Hoa thích, lại còn là hồng Đà Lạt, giá của nó không hề rẻ. Từng bông hồng đỏ rực, thơm ngào ngạt càng khiến Hoa tò mò về người gửi. Ròng rã một tháng trời, cuối cùng Hoa cũng quyết định cho người tặng Hoa ấy một cơ hội.
Đạt vừa xuất hiện, Hoa đã bị vầng hào quang của Đạt làm cho choáng váng. Lần đầu tiên Hoa gặp một anh chàng đẹp trai, lãng tử như vậy. Đạt còn sở hữu nụ cười duyên chết người cùng cách nói chuyện dí dỏm nữa. Nhưng khi đặt vấn đề trực tiếp trong chuyện tình cảm với Hoa thì Đạt lại rất nghiêm túc. Rồi những việc Đạt làm, cách Đạt thế hiện tình cảm với Hoa làm cho Hoa tin, Đạt đang rất thật lòng với mình. Đạt có tiền, Đạt chiều Hoa tới bến. Yêu Đạt, Hoa sướng hơn bà hoàng. Nhìn mấy cô gái ghen tỵ với mình, Hoa thấy đời như đang bay lên mây vậy. Rồi...
Sau những ly rượu nồng nàn, những nụ hôn ngọt ngào cùng món quà tặng đắt tiền, Hoa đã ngã vào lòng Đạt. Ga giường dần nhuốm đỏ, Hoa mãn nguyện mỉm cười. Nhìn Đạt, Hoa e ấp, ngượng ngùng:
- Chúng mình sẽ cưới phải không anh?
Hoa không trách trời, Hoa chỉ trách mình, trách bản thân sao lại sống quá tự kiêu tự đại. (Ảnh minh họa)
Đạt xoa đầu Hoa, kéo lại khóa quần. Thấy Hoa loay hoay cài lại áo ngực, Đạt tiến lại, nhẹ nhàng gạt tay Hoa ra, cười nhạt:
- Xin lỗi, anh chỉ cài được áo ngực cho em thôi, còn váy cô dâu, em phải tìm người khác mặc cho em vậy.
Lời Đạt nói khiến Hoa ngỡ ngàng. Hoa có nhầm không?
- Anh nói gì, em không hiểu. Chúng mình đã yêu nhau như thế cơ mà. Lẽ nào anh không hề yêu em? - Hoa thấy cổ họng như mắc nghẹn
- Anh yêu, yêu chứ. Nhưng yêu với anh, chỉ dừng lại được ở cái giường này thôi. Còn việc bước xuống giường này, biến em thành cô dâu, em phải nhờ người khác. - Đạt cười hô hố, vẻ đắc ý lắm
- Anh không muốn chịu trách nhiệm? - Hoa hỏi thẳng
- Trách nhiệm ư? Em lại đi quá xa rồi. Anh có ép buộc em đâu, là em tự nguyện mà. Còn nữa, nếu em còn đề cập đến chuyện cưới xin, tình yêu này sẽ chấm dứt ngay lập tức.
Đạt vừa dứt lời thì ăn ngay cái tát đỏ mặt của Hoa. Nhìn Đạt, Hoa cười khinh bỉ rồi cầm túi xách mở cửa phòng bước ra ngoài. Trời tự nhiên đổ mưa, lạnh buốt. Khi nãy Hoa hận đến mức không thể khóc, nhưng sao vừa thấy trời mưa, Hoa lại khóc nhiều như vậy. Có vẻ như cơn mưa đã gột rửa hết vẻ hào nhoáng, bóng bẩy phía bên ngoài tình yêu của Hoa, để lộ ra bản chất thật sự bên trong nên Hoa mới thấy đau đớn đến mức bật khóc.
Hoa không trách trời, Hoa chỉ trách mình, trách bản thân sao lại sống quá tự kiêu tự đại, mơ vào những điều phù phiếm để bây giờ, nhận về nỗi bi ai cay đắng này. Tình yêu, đẹp chưa chắc đã thật có phải như thế không?
Theo blogtamsu
Bị đá trong ngày cưới, tôi mặc váy cô dâu thuê anh xe ôm làm chú rể và chuyện không ngờ... Không muốn mất mặt với họ hàng khi bị người yêu 15 "đá" ngay ngày cưới, tôi thuê đại anh xe ôm về làm chú rể ai ngờ lúc cưới xong vào phòng tân hôn thì sốc nghe anh thốt lên câu này. Tôi đánh liều ra đầu ngõ thuê 1 anh xe ôm về giả làm chú rể ngày mai đến rước...