Anh hối hận vì bỏ vợ để đến với tôi
Anh không còn vui vẻ như trước, hay ngồi hàng giờ ở quán cà phê dưới nhà, đi lang thang ngoài công viên. Tôi nhận thấy ở anh những cảm xúc giận hờn, suy tư, nhớ nhung, vui buồn không phải dành cho tôi.
Tôi 26 tuổi, đang làm việc tại một doanh nghiệp nhà nước. Năm 21 tuổi, khi đang là sinh viên năm ba, tôi gặp anh, người đàn ông thành đạt hơn tôi 17 tuổi, anh là lãnh đạo công ty tôi thực tập. Không hiểu tại sao tôi có thiện cảm với anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên, anh phong độ, cao to và có giọng nói truyền cảm. Tôi tranh thủ mọi cơ hội trò chuyện riêng với anh, muốn chinh phục người đàn ông ấy bằng mọi giá. Tôi kể về cuộc sống tuổi thơ khổ cực, về ước mơ, về sự ngưỡng mộ dành cho anh. Chúng tôi đồng cảm, chia sẻ mọi thứ trong công việc và cuộc sống, dần dà anh rung động trước sự quan tâm chăm sóc của tôi, anh như nhìn thấy mình thời trẻ, cùng hoàn cảnh vươn lên từ nghèo khó.
Rồi anh ngỏ lời yêu tôi, cả hai lao vào nhau bất cứ khi nào có thể, tình cảm lén lút vụng trộm đem lại cảm giác kích thích, hồi hộp, phiêu lưu mạo hiểm nên đã vướng vào thì khó dứt ra. Càng ngày chúng tôi càng yêu nhau mãnh liệt. Sau một năm làm người tình trong bóng tối, tôi mang thai để trói buộc và quyết giành anh về phía mình. Tôi nghĩ xã hội đầy người kết hôn rồi ly hôn, bản thân lại yêu anh chân thành không đòi hỏi, chưa bao giờ làm phiền anh sau giờ làm để anh dành thời gian cho gia đình.
Tôi yêu anh không phải vì những thứ hào nhoáng bên ngoài, cũng chưa bao giờ ép anh bỏ vợ lấy mình, chỉ cần mỗi ngày được ở bên anh là đủ. Thực ra trong lòng tôi ganh tỵ với vợ con anh nhưng chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài tham vọng đó. Ai mà chẳng ước ao người yêu chỉ thuộc về riêng mình, tôi kín đáo chờ đợi và thận trọng xây dựng hình tượng tốt trước mặt anh. Rồi vợ anh cũng biết chuyện, chị hẹn gặp tôi uống trà, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống xảy ra kể cả chuyện sẵn sàng đưa má cho chị đánh, sẵn tai nghe chị chửi bới sỉ vả.
Vậy mà tôi đã nhầm, người phụ nữ ấy tóc chấm vai, vừa đọc sách vừa thưởng trà. Chị không đẹp, không trẻ bằng tôi nhưng khí chất thanh tao, vừa yểu điệu vừa dịu dàng lại phóng khoáng; cách ăn nói, cử chỉ, phong thái bình thản, chuẩn mực khiến người đối diện cảm thấy thoải mái, dễ chịu. Có lẽ những người làm nghệ thuật đều mang chất lãng mạn, thơ mộng như thế. Chị hỏi tôi khỏe không rồi hỏi thăm đến gia đình, công việc như đang trò chuyện cùng bạn bè, không phải tình địch.
Tôi bắt đầu vừa khóc vừa kể lại chuyện tình của anh và mình, chúng tôi đã mặn nồng hạnh phúc thế nào, biết là tội lỗi nhưng vì quá yêu nhau nên nhiều lần chia tay vẫn không thể xa nhau được. Tôi liên tục xin lỗi chị rồi cầu xin cho tôi được lén lút ở bên anh, tôi sẽ an phận không bao giờ làm phiền đến gia đình chị. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ tôi mới là người vợ mang thai bị ức hiếp, còn chị vừa đưa khăn tay vừa vỗ nhẹ vào bàn tay tôi trấn an. Chị đưa cho tôi cuốn sổ nhỏ rồi nói thấy tôi yêu anh thật lòng, chị an tâm buông tay. Cuốn sổ ấy ghi rất nhiều thứ về thói quen, tính cách, sở thích và những điều anh ghét. Anh bị dị ứng với loại thực phẩm loại thuốc nào, nước nóng bao nhiêu độ vừa phải, mỗi ngày massage giúp anh bao nhiêu phút.
Khi tôi đưa nó cho anh, đọc xong anh cúi mặt rồi rơi nước mắt xin lỗi tôi nhưng mọi chuyện đã quá trễ, họ vẫn ly hôn. Chị đi công tác tình nguyện về dạy học ở huyện miền núi nửa năm, mỗi nơi từng đi qua chị đều viết cảm nhận tỉ mỉ và mỗi ngày anh đều theo dõi. Có đôi khi anh gọi nhầm tên chị như thói quen rồi ngượng ngùng nhìn tôi. Anh có thể đứng hàng giờ ngoài cửa hiệu sách cho thuê để nhìn chị, đôi lúc thấy người phụ nữ ấy mặc quần jeans áo T-shirt lăng xăng lau chùi, có lúc ngồi vắt vẻo trên quầy ăn bánh mỳ, lúc lại leo trèo vẽ vời trang trí trên tường. Dù quần áo dính đầy sơn, mặt mũi bám bụi vẫn luôn vui vẻ, ánh mắt sáng ngời, hăng say lao động.
Video đang HOT
Anh không còn vui vẻ như trước, hay ngồi hàng giờ ở quán cà phê dưới nhà, đi lang thang ngoài công viên. Tôi nhận thấy ở anh những cảm xúc giận hờn, suy tư, nhớ nhung, vui buồn không phải dành cho tôi. Rồi một ngày anh say xỉn ngồi ngoài phòng khách tâm sự nhiều chuyện về chị, kể từ khi họ yêu nhau đến lúc chia tay, mỗi ngày trôi qua thế nào. Những khi anh về khuya đều thấy chị ngủ quên ngoài phòng khách, khi anh bị đau dạ dày chị xoa bụng giúp anh dễ ngủ, mỗi chiều về nhà các con đứa thì đưa nước, đứa lau mặt, đấm bóp, hỏi han ba.
Một năm sinh nhật, chị tặng anh cuốn tập có cả trăm bức tranh vẽ anh, nhớ những ngày cuối tuần cả nhà đi leo núi, thả diều, những lần về quê câu cá, làm lồng đèn, có khi chị bắt rất nhiều đom đóm thả trong phòng tối rất đẹp, ngày Tết thì viết thư pháp, câu đối. Mùa hè chị treo mành trúc trong phòng làm việc của anh để tránh nắng hắt, trên bàn có thêm chậu hoa sen nhỏ như cái bát, vừa thơm vừa mát mẻ hoặc chậu cá thủy tinh.
Ngày đầu tiên anh thăng chức, chị tặng cây bút khắc tên anh để dành ký hợp đồng, đôi khi là quyển tiểu thuyết, hộp cơm được trang trí tỉ mỉ. Anh vừa kể lúc cười khi khóc. Anh bảo rất đau lòng khi mất chị, cứ nghĩ chị sẽ mãi yêu mình, luôn chờ đợi anh như trước, ở bên mỗi lúc anh cần, giờ hiểu ra thì đã muộn, không còn cơ hội cứu vãn nữa. Nếu đây là cách trả thù của chị dành cho tôi thì chúc mừng chị đã thành công, biến cuộc sống của tôi tràn ngập dằn vặt, hối hận, day dứt.
Tôi đã hiểu cảm nhận của chị ra sao khi nhìn thấy người đàn ông mình yêu nhớ nhung người khác, cảm giác ghen tuông, tức giận, đau xót khi rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Có nhiều lúc tôi muốn gào thét bảo anh đi mà tìm chị ta, mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi đã nghĩ mình thắng khi có được anh, hóa ra không phải, tôi chưa bao giờ có được điều đó, thậm chí chẳng đủ tư cách đấu với chị. Bại dưới tay chị, tôi thua tâm phục khẩu phục bởi có người đàn ông nào không yêu thương người phụ nữ như vậy. Tôi có nên để họ về bên nhau không hay cố gắng dùng tình cảm chân thành cảm hóa anh?
Theo VNE
Đừng mang thân thể đổi lấy tình yêu
Mẹ tôi dạy tôi về tình dục, cho đứa con gái sắp 18, sắp trở thành phụ nữ.
ảnh minh họa
Mẹ tôi nói, trong tình yêu, chẳng có ranh giới hoàn toàn nào cho việc đúng hay sai, cứ làm gì con cảm thấy hạnh phúc, nhưng, đừng vì hạnh phúc tức thời, mà tự mình làm mình tổn thương cả đời.
Thiên hạ rất ồn ào, nhưng nói một đỗi mỏi miệng sẽ im lặng, sẽ lãng quên. Không cần vì ai mà tự làm khổ mình. Thế nhưng, mỗi ngày đối diện với chính mình mới thật sự khổ sở. Cuộc sống mỏi mệt, tình yêu mỏi mệt, nên đừng để đêm xuống, chui vào chăn cũng phải khóc rưng rức. Hãy tự trọng.
Không cần quá coi trọng trinh tiết, nó quá mong manh để chứa đựng giá trị của con. Quá coi trọng chỉ khiến con nặng nề, mệt mỏi, thậm chí phát hoảng nếu có sự cố nào xảy ra. Chỉ cần coi trọng cảm giác của con, niềm tin của con, và tình yêu của con là đủ.
Dù sao chăng nữa, hãy khôn ngoan.
Lí trí hẹp hòi hơn trái tim rất nhiều. Khi con yêu một người, lí trí gần như bị lu mờ và đè bẹp bởi tình cảm. Nhưng nếu có việc gì đó khiến con cảm thấy lưỡng lự, tức là thứ lí trí yếu ớt kia đã cảm nhận được gì đó, tới nỗi, nó phải phát đi một tín hiệu khiến cho con phân vân lựa chọn, lúc đó, hãy dừng lại, để sau.
Người đàn ông tốt không làm con khỏ xử và bất an, không bắt con lựa chọn và khổ đau, anh ta muốn con thoải mái, và trao cho con cảm giác yên bình.
Nuôi nấng một đứa trẻ không thể chỉ cần một túp lều tranh và trái tim nhỏ, con cần một căn nhà và chiếc nôi, đồ chơi và sữa bột, cần cả tiền mua thuốc, cần hàng nghìn thứ, cần cả một người đàn ông cùng con dạy đứa trẻ lớn lên. Tất cả những cái đó, đòi hỏi con phải trưởng thành, tự lập trước đã.
Đừng đổ lỗi cho ai, đừng oán trách tình yêu không đẹp. Cuộc đời sinh ra con người với tất cả ham muốn và ích kỉ đã thành bản chất, nếu ai đó làm con đau, thì hoặc là con đã cử xử không khôn ngoan, hoặc là con đã không chọn đúng người để tin tưởng. Anh ta sẽ không thể làm con đau, nếu con không gật đầu.
Đàn ông không suy nghĩ giống phụ nữ. Cho một người hết tất cả những gì con có, không có nghĩa là họ sẽ trân trọng con cả đời, mà họ sẽ không còn cần bất kì thứ gì từ con nữa.
Đàn ông không suy nghĩ giống phụ nữ. Cho một người hết tất cả những gì con có, không có nghĩa là họ sẽ trân trọng con cả đời, mà họ sẽ không còn cần bất kì thứ gì từ con nữa. Ảnh minh hoạ
Đừng mang thân thể để dụ dỗ một người, vì rồi sẽ có kẻ mang thân thể cô ta dụ dỗ người con thương, và con sẽ chẳng có tư cách đi đòi công bằng. Cũng đừng mang thân thể để níu kéo một người, vì con sẽ mau chóng già đi, tuổi xuân tàn phai nhanh hơn thứ hạnh phúc ảo tưởng ngắn ngủi được xây nên từ nó.
Bị bỏ rơi không phải là cảm giác tồi tệ nhất thế gian. Cứ bị ràng buộc với một kẻ mà mỗi ngày con đều chán đi mới thật sự là đáng sợ. Bị bỏ rơi, thì ít ra, cũng đã kết thúc những điều không còn xứng đáng với mình nữa.
Hãy tin rằng, người yêu con, luôn có nhiều hơn một người. Người con yêu, cũng luôn có nhiều hơn một người. Dù con có nghi ngờ hay không, thời gian vẫn luôn nắm giữ sức mạnh của nó.
Và nếu như, nếu như có bất kì sự cố nào xảy ra, vượt ra cả ngoài sức chịu đựng của con, nếu có nỗi đau đớn nào con không thể đối mặt, nếu người đàn ông con yêu trốn tránh con, ba con đòi đuổi con ra khỏi nhà, họ hàng dè bỉu con, bạn bè khinh thường,và cả thế giới quay lưng với con, cho dù có ra sao đi chăng nữa, thì, tuyệt đối, dứt khoát, phải nhớ rằng, mẹ sẽ không bao giờ ngoảnh mặt, không bao giờ bỏ rơi con. Mẹ ở đây, để cam chịu, giải quyết, đấu tranh, bênh vực, và làm tất cả, để bảo vệ con.
Hãy nói với mẹ, dù là chuyện gì đi nữa, chỉ cần nói với mẹ!
Theo VNE
Tôi "sốc nặng " khi đọc quyển sổ khám bệnh của vợ Điều khiến tôi đau đớn hơn cả là không biết mình đã bị phản bội từ khi nào và liệu hai đứa con có phải là sản phẩm của tôi hay không nữa. Tôi và L. quen nhau trong bữa tiệc sinh nhật của một người bạn. L. (vợ tôi bây giờ) là giáo viên cấp 1. Cô ấy không xinh nhưng tôi...