Anh hễ nhìn thấy vợ là đánh !!
Tôi là một phụ nữ đã có gia đình. Dù cuộc sống vợ chồng chúng tôi không khá giả nhưng tôi rất biết chăm lo cho mọi người trong gia đình chồng và con cái. Cũng chẳng biết có phải vì tôi hết lòng với mọi người nên giờ đây, tôi phải chịu đựng những tháng ngày đau khổ này?
20 tuổi, tôi đã có em bé… nhưng đứa con trai đầu lòng của tôi lại không được bình thường như những đứa trẻ khác. Nó bị dị tật bẩm sinh, bị cái bệnh mà tôi không thể biết được tương lai của nó sẽ như thế nào, đó là “tinh hoàn ẩn”.
Nhiều lúc cứ nghĩ đến con, tôi lại khóc. Tôi cứ sợ sau này con mình lớn lên, rồi nó đi học sẽ bị bạn bè trêu chọc là “bê đê”. Có những lúc tôi muốn bồng con chạy trốn đến một nơi thật xa, để không còn bị gia đình chồng hành hạ như bây giờ nữa… nhưng lại lo sợ không đủ kinh tế để chăm sóc cho con nên tôi không đủ can đảm để thực hiện điều đó.
Thế nhưng, đó chưa phải là tất cả nỗi khổ của tôi. Trong cuộc sống gia đình, tôi phải chịu đựng không biết bao đắng cay, đau đớn, đó là những trận đánh liên tiếp của chồng. Hễ cứ nhìn thấy tôi là anh đánh. Và lần gần đây nhất, là khi anh đánh đập tôi bầm dập người khiến tôi không thể nào nằm ngủ được… vậy mà tôi vẫn phải nói những lời lẽ ngọt ngào với anh để anh không bỏ đi.
Tôi phải nhẫn nhục sống trong gia đình này đến bao giờ? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Không chỉ bị chồng mắng chửi, đánh đập, tôi còn thường xuyên bị 4 bà chị chồng chỉ trích, chì chiết. Còn bố mẹ chồng tôi thì tìm đủ mọi cách để hành hạ, chửi rủa tôi. Không những thế, bà mẹ chồng của tôi sống theo kiểu “đạo đức giả”. Khi tôi ở nhà, bà ta dành cả tiếng đồng hồ để chửi rủa, “giáo điều” với tôi nhưng khi anh chị của chồng và chồng tôi về nhà thì bà lại giả vờ như kiểu ốm đau sắp chết, không nói ra hơi và kêu tôi không quan tâm, chăm sóc gì bà ấy. Thế nhưng, khi mọi người đi, bà ấy lại bỗng khỏe bất ngờ, lại tiếp tục chửi rủa, đánh đập tôi như một con vật không thương tiếc.
Hôm kia là kỷ niệm hai năm ngày cưới của chúng tôi… nhưng nghĩ lại, tôi không thể cầm nổi những giọt nước mắt thương xót cho bản thân mình. 22 tuổi, bạn bè tôi còn mải mê học hành, kiếm tiền, còn tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu điều nhục nhã do bên gia đình chồng gây ra.
Vẫn biết, “gặt” phải kết quả ngày hôm nay một phần cũng là do bản thân mình… nhưng tại sao cuộc đời này lại cay đắng với tôi thế? Giá như có một ai đó dành thời gian chia sớt cùng tôi, động viên tôi những lúc đau đớn như thế này thì có lẽ, tôi cũng thấy mình được an ủi phần nào.
Sống trong một gia đình không nhận được sự sẻ chia, sống với người chồng vũ phu, độc ác, sống với bà mẹ chồng đạo đức giả, tàn nhẫn… Tôi hận anh nhưng không dám nói, tôi căm ghét gia đình anh nhưng lại không dám biểu hiện… Ngày qua ngày, mọi người trong gia đình anh lại mỉa mai, chửi bới tôi như con vật. Tôi lo sợ rằng, nếu tiếp tục chịu đựng sự “tra tấn” của gia đình chồng như thế này nữa thì chắc tôi sẽ bị thần kinh mất.
Từ một cô bé thông minh, nhanh nhẹn mà giờ đây, tôi làm gì cũng chậm chạp, ngay cả việc tính tiền. Có lẽ không ai nhận ra điều này, chỉ tôi biết mà thôi… nhưng biết cũng chẳng thể làm gì để giải thoát mình khỏi cuộc sống tù đày này!
Mới chỉ 22 tuổi, vậy mà gương mặt tôi đã gầy gò, già cả như người phụ nữ gần 40. Nét tảo tần, vất vả, khắc khổ đã in hằn lên những dấu chân chim trên khuôn mặt tôi. Rồi ngày ngày phải chịu đựng những đòn roi của chồng, những trận đánh đập của mẹ chồng, những lời chửi bới, khinh khi của chị em chồng khiến tôi không còn động lực nào để sống nữa.
Tôi đang phải nhẫn nhục từng ngày để chịu đựng nỗi đớn đau này… Và không biết đến bao giờ, tôi mới có thể thoát khỏi cuộc sống không bằng địa ngục này?
Theo VNE
Nỗi đau của cô gái 21 tuổi
Khi em báo tin mình có bầu cũng là lúc anh công khai mình sẽ cưới vợ.
Khi 18 tuổi em nghĩ rằng cuộc sống này phải cẩn thận không nên mở lòng quá nhiều dễ bị tổn thương. Khi 18 tuổi em nghĩ rằng tiền chỉ là phương tiện sống nó không mua được tất cả. Khi 18 tuổi em rất sợ ở một mình, và em nghĩ cô đơn và một mình giống nhau. Nhưng khi 21 tuổi em nhận ra, đôi khi ở xung quanh một đám đông vẫn cảm thấy cô đơn, còn có lúc ở một mình nhưng thấy ấm áp vô cùng. Lúc này em cũng nhận ra tiền không mua được tất cả nhưng muốn có hạnh phúc cần phải có tiền.
Cuộc sống vấp ngã đã khiến em nhận ra nhiều hơn. Bên em mất đi một người cô yêu nhất. Em trở nên cười nhiều hơn, nỗi đau dày xéo trong em ngày một sâu hơn.
21 tuổi em yêu anh, và mất đi đứa con của mình...
Yêu anh em không đòi hỏi gì thậm chí còn đánh mất chính mình và hy sinh tất cả vì anh để rồi khi biết em mang bầu anh đã nói em bỏ đứa bé đi. Em đau lòng vì biết mình đã trao thân cho nhầm người, trái tim em xót xa khi biết anh sắp cưới vợ. Đau đớn hơn nữa là cả anh cùng người ấy đều muốn em bỏ đứa bé, em chỉ biết khóc trong câm lặng. Chỉ những ai từng làm mẹ mới có thể hiểu được cái cảm giác ấy, em đấu tranh với bản thân không thể nào bỏ đi giọt máu của mình. Ngày tháng ốm nghén em mệt mỏi, cần lắm sự chăm sóc của anh nhưng đến một cuộc gọi cũng chẳng thấy đâu.
Trái tim em xót xa khi biết anh sắp cưới vợ (Ảnh minh họa)
Ngày nào em cũng ngập trong nước mắt và giằng xé tâm can, em hận anh, hận bản thân mình. Tuy mới được 1 tháng nhưng ngày nào em cũng nói chuyện với con, đứa bé có lẽ vì thương và xót xa cho số phận của mẹ nên đã rời bỏ em ra đi khi vừa tròn 4 tuần. Em không thể khóc được nữa, mắt em nhòe đi, tay run run và bụng đau quặn... Nỗi đau của người mẹ khi mất đi một thiên thần bé nhỏ, nỗi đau của người mẹ khi không giữ được con mình. Càng yêu con bao nhiêu em càng oán hận anh bấy nhiêu. Ngày em mất con cũng là ngày anh mỉm cười khi bớt đi gánh nặng.
Trả anh về với gió của trời, em chẳng cần gì hết, em cười lên từng hồi rồi chìm trong cơn mơ: "Mẹ à con yêu mẹ lắm"... tiếng đứa bé văng vẳng bên tai em. Bất giác em tỉnh dậy đưa tay xuống bụng mình và gào thét. Em thèm lắm một vòng tay, một hơi ấm của ai kia nhưng khi yêu thương chỉ còn là vụn vỡ em gạt đi tất cả.
Ông trời không lấy đi của ai tất cả, bên em còn có người bạn gái luôn ân cần chăm sóc. Em thầm cảm ơn tất cả đã không bỏ mặc em như anh, đã lau nước mắt khi em gục ngã, đã vực em dậy trong bóng tối. Nỗi đau này làm sao có thể xóa nhòa được, một mùa đông nữa lại về. Những ngày cuối năm nhìn mọi người vui vẻ đoàn tụ bên gia đình bên người yêu, lòng em quặn đau.
Một nỗi đau của tình yêu vụng dại, em mỉm cười chua chát hướng về phía tượng phật phía xa... "Cảm ơn con đã nghĩ cho mẹ, cảm ơn anh đã phụ bạc để em biết rằng em rất mạnh mẽ, cảm ơn bạn đã luôn ở bên khóc cùng tôi để tôi đứng dậy. Cảm ơn cha mẹ, cảm ơn cuộc đời"...
Theo VNE
Anh đến với tôi vì muốn có con trai Anh thú nhận vợ anh ở quê không đẻ được con trai nên anh muốn kiếm một đứa con nối dõi. Khi tôi mang bầu ở tháng thứ 6, tôi mới biết anh có vợ. Tôi đã sốc! Nếu không phải vì đứa con mà tôi đang mang trong bụng, tôi không biết mình sẽ làm những gì. Anh không phải là mối...