Anh ghen quá làm tôi phát điên
Anh luôn tự nghĩ ra những thứ vớ vẩn, tự cho là đúng và áp đặt cho tôi. Thậm chí, cứ 5 phút anh lại gọi điện xem tôi ở đâu.
Tôi năm nay 24 tuổi. Anh hơn tôi 2 tuổi. Chúng tôi quen nhau đến bây giờ đã một năm. Trước kia, tôi là quản lý cho một công ty bất động sản, lương khá cao. Còn anh chỉ là một gã giang hồ có điều kiện (gia đình có tiền). Lúc đầu, tôi quen anh chỉ để cho vui vì ngày ấy, tôi sắp lên đường sang Australia du học 3 năm. Vì tính anh dễ thương lại rất đàn ông nên tôi đã yêu anh sau 2 tuần gặp gỡ. Chúng tôi chỉ liên lạc qua điện thoại là chủ yếu vì nhà anh cách nhà tôi 200km.
Khoảng thời gian yêu anh thật sự hạnh phúc. Chúng tôi đã cùng nhau đi du lịch rất nhiều nơi và tất nhiên, chi phí tôi là người lo vì ngày ấy, anh chưa đi làm. Anh cũng không muốn nhận tiền chu cấp từ gia đình. Sau 3 tháng, tôi lên đường sang Australia và chúng tôi đã hứa sẽ chờ nhau cho đến ngày tôi về rồi thưa chuyện với gia đình để hai đứa được được tìm hiểu nhau.
Tuy nhiên, từ ngày qua Australia, tôi đã nhận ra rằng mình yêu anh rất nhiều và sống không thể thiếu anh nên chỉ sau 2 tháng, tôi đã quyết định trở về Việt Nam, bỏ lại mọi thứ, kể cả tương lai mà ba mẹ tôi đã tạo. Và trớ trêu thay, ngày tôi về gặp gia đình anh để xin phép cho chúng tôi được qua lại tìm hiểu nhau chính thức thì gia đình anh đã phản đối chúng tôi vì lý do tôi hơn anh quá nhiều (học vấn, địa vị, gia đình) và cả tôn giáo (Anh bên đạo Thiên chúa, còn tôi bên Phật). Nhưng không vì thế mà chúng tôi tách nhau ra. Chúng tôi đã sống với nhau rất hạnh phúc trong một tháng ở nơi tôi đang sinh sống (lúc ấy anh bỏ nhà theo tôi). Sau 1 tháng, anh trở về nhà vì ba mẹ anh năn nỉ và dọa từ mặt anh nếu anh không về nhà. Chính tôi đã khuyên anh nên quay về với gia đình.
Video đang HOT
Từ lúc anh trở về, ba anh đã tạo điều kiện cho anh đi làm với một công việc hái ra tiền, nhằm mục đích tách chúng tôi ra vì anh sẽ phải đi đây đi đó rất nhiều. Kể từ ngày anh đi làm, anh đã bảo tôi ở nhà để anh nuôi. Anh không muốn tôi vất vả và tiếp xúc với nhiều người, nhất là đàn ông. Nó làm anh ghen và cảm giác không an toàn. Cũng chính từ đây, anh luôn luôn kiểm soát và canh chừng tôi vì anh nghĩ rằng ở nhà, tôi sẽ có điều kiện đi chơi nhiều. Cứ 5 phút anh lại gọi điện thăm chừng tôi đang ở đâu.
Tôi biết vì anh yêu tôi nên mới như thế nhưng anh càng ngày càng quá đáng. Anh tự suy nghĩ ra những thứ vớ vẩn, cho rằng nó đúng rồi áp đặt cho tôi. Khi tôi phân tích và chứng minh mình không như vậy thì anh lại xin lỗi, rồi chỉ ậm ừ cho qua chuyện và tiếp tục dành cho tôi sự kiểm soát. Những gì tôi chứng minh cho anh hiểu dường như không có tác dụng với anh.
Mong các bạn đọc giả góp ý cho tôi vài lời khuyên để ứng xử với anh. Tôi nghĩ, cánh đàn ông sẽ hiểu nhau hơn phụ nữ chúng tôi nên hy vọng các anh có thể nhìn nhận bản thân mình muốn gì trong trường hợp này và giúp tôi nói ra ý nghĩ của mình. Tôi rất yêu anh ấy và không muốn mất anh ấy nhưng cứ tiếp tục thế này, tôi e rằng tôi chịu không nổi. Xin chân thành cảm ơn!
Theo Ngoisao
Thêm một lần tôi làm kẻ đến sau
Hai lần liên tiếp tôi đánh mất em, hai lần liên tiếp tôi trở thành kẻ đến sau.
Vậy là thêm một lần nữa tôi lại trở thành người đến sau. Tôi ngậm ngùi rời xa em, tự trách mình đã quá vô tâm nên mới khiến em vụt khỏi tầm tay với. Không những một, mà là hai lần tôi đã tới muộn để rồi bị lỡ mất chuyến tàu của tình yêu. Giá mà dạo đó tôi chịu quan tâm đến em thêm một chút nữa thôi thì có lẽ đã không phải nếm trải cái cảm giác cay đắng giống như lúc này.
Tôi vốn là người ưa thích sự thật, cho dù sự thật đó có phũ phàng đến mức nào, bởi thế nên ngày đó tôi vẫn thầm cảm ơn em đã thẳng thắn. Ngày ấy người con gái tôi yêu nói rằng: " Em đã có người yêu rồi" ngay sau khi tôi bày tỏ tình cảm. Tôi buồn lắm, nhưng cũng đành tự nhủ lòng mình chấp nhận hiện thực cay đắng. Tôi đổ lỗi cho số phận, bởi chính số phận đã thiên vị cho người đó gặp em trước và sắp xếp cho tôi là kẻ đến sau. Tôi buông tay em, nuối tiếc thật nhiều nhưng chẳng hề có điều gì để trách cứ.Lần thứ nhất, tôi quen và có tình cảm với em sau khi em đã yêu người con trai đó. " Âu cũng là số phận" - tôi tự nhủ với lòng mình như thế và chấp nhận thân phận của một kẻ đến sau. Tôi rút lui để người con gái tôi yêu được hạnh phúc, không muốn chỉ vì sự có mặt của "kẻ vô duyên" là tôi mà cuộc tình của em gặp bất kỳ một sóng gió nào. Hơn nữa, tôi cũng sợ sẽ không thể ghìm nổi lòng mình nếu như cứ ngày ngày tiếp xúc, ngày ngày liên lạc với em.
Tôi không ngờ hai lần liền mình đều là kẻ đến sau (Ảnh minh họa)
Tôi vẫn yêu em, nhưng cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa mà không dám lại gần bởi sợ rằng sự hiện diện của mình sẽ làm ảnh hưởng tới cuộc tình yên ổn ấy. Ban đầu là do không muốn làm phiền em, còn về sau thì tôi đã thực sự sai khi để guồng quay hối hả của cuộc sống chiếm trọn lấy thời gian của mình. Trong một vài cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, tôi thấy em cười và những tưởng rằng em vẫn đang hạnh phúc. Tôi ngốc nghếch tin rằng cuộc sống bận rộn, và công việc đầu tắt mặt tối sẽ giúp tôi dễ quên em hơn. Có ai ngờ, trong khoảng thời gian đó em đã chia tay mối tình đầu.
Tuy không bao giờ mong tình đầu của em đổ vỡ, thế nhưng ước gì ngày đó tôi nói với em rằng: " Hãy cho anh cơ hội nếu một lúc nào đó có thể". Giá mà tôi quan tâm đến em nhiều hơn, không khờ khạo sợ rằng sự quan tâm của mình sẽ khiến em gặp phiền phức. Giá mà ngay từ lần đầu tiên tôi đã chịu khó tìm hiểu để biết rằng cuộc tình mong manh của em đang có nhiều bất ổn. Nếu như vậy tôi sẽ có thể ở bên cạnh những lúc em cần và làm chỗ dựa cho em những khi em cảm thấy yếu đuối. Lần thứ hai mất em, tôi tự hỏi không biết do tôi thật thà, hay là bởi tôi đã quá ngu ngốc?!
Sao em không cho tôi một cơ hội? (Ảnh minh họa)
Lần đầu tiên có thể đổ cho số phận, còn lần thứ hai đến trễ thì nhất định chỉ là lầm lỗi của riêng bản thân tôi. Đôi khi chỉ một chút mở lòng hay một lời tâm sự sẽ giảm đi bao nhiêu nỗi xót xa. Đôi khi muộn đôi chút trong một cuộc tình sẽ khiến cuộc sống của chúng ta thay đổi. Đôi khi chỉ cần muộn năm phút trong một chuyến tàu ta sẽ phí hoài cả một chuyến đi. Tôi đã lo lắng, đã suy nghĩ và sợ hãi quá nhiều để rồi cuối cùng một lần nữa trở thành người đến muộn.
Giá như lúc này có một phép màu cho thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa tất cả lỗi lầm thì hay biết mấy. Tôi sẽ chờ và quan trọng hơn là sẽ tới sớm để chờ đợi cơ hội bắt kịp chuyến tàu tình yêu của em dành cho mình. Nhưng thôi, thực tế thì không bao giờ có thể thay đổi được, mà cái thực tế phũ phàng lúc này lại chỉ cho tôi biết rằng lần thứ hai tôi đã trở thành kẻ đến sau. Có thể người khác sẽ cảm thấy hơi đạo đức giả, nhưng thực lòng mình tôi vẫn luôn cầu chúc cho cuộc sống của người con gái tôi yêu thương luôn được hạnh phúc. Còn tôi, thế là thêm một lần nữa tôi lại xa em...
Theo Eva
Lấy vợ "cá sấu" thì thà đi tu còn hơn Đêm đến mà ngủ cạnh vợ xấu không biết có ngủ được ngon giấc không hay toàn mơ thấy ác mộng. Còn chuyện phòng the nữa chứ, đàn bà xấu hoặc ngực như màn hình phẳng nữa thì tôi chịu không tài nào nặn ra cảm hứng để "quan hệ". Xin chào các bạn! Gần đây tôi thấy trên mục Tâm sự đang...