Anh! Em xin lỗi
Em sẽ không làm phiền anh nữa. Em đã xóa hết những gì thuộc về anh, xóa bạn nhạc chuông mà em đã dành riêng cho mình anh, xóa những tin nhắn mà anh nhắn cho em… xóa hết anh ạ.
Em biết ngay từ hôm đi chơi lần đó, em đã biết anh sẽ khác, anh nói đúng, anh đã từng nói với em, quen anh em sẽ khổ, sẽ buồn nhiều đấy! Giờ thì em đã hiểu. Anh là người bận rộn, em cũng không trách anh vì em và anh cũng chỉ mới quen, nhưng không hiểu sao… Anh sống quá thực tế, còn em lãng mạn, mong được bình yên, nhưng có lẽ đó em cũng thấy sợ anh. Thời gian qua anh có hiểu cảm giác của em như thế nào không? Em đã áp lực về khi nhà, đã áp lực về công việc, lại còn chuyện chuyển nhà… Em đã nhắn tin cho anh, chỉ mong anh chia sẻ, nhưng em nhận về là cái gì? Không một tin nhắn trả lời, không một lời an ủi, nhiều lúc em cũng đã khóc, rồi em lại tự dỗ em, em và anh có là gì đâu? Mà sao em lại như thế?
Anh cũng từng nói rằng, “cái gì đến nhanh thì nó ra đi cũng nhanh”, em thấy đúng, nó như một cơn gió thoảng qua mà em chưa kịp đón lấy. Khi em nhận ra mình yêu anh hơn bao giờ hết, không thể xa anh đực thì là lúc em nhận ra rằng: anh đang rời xa em. Hôm trước ngồi cùng với mấy người bạn, bạn có tin nhắn từ một người yêu chỉ vỏn vẹn 3 chữ “ Em nhớ anh” đủ để làm cho cậu ta vui như thế nào? Nhìn lại mình tự dưng em lại khóc, đã có lần em cũng nhắn cho anh như vậy nhưng em nhận lại chỉ là sự im lặng. Em biết, biết cả những suy nghĩ đã làm cho anh băn khoăn khó xử, em không trách anh.
Em sẽ không làm phiền anh nữa… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Lâu rồi em không nhận được những tin nhắn ngọt ngào mà anh nhắn cho em nữa, em cũng tự trách mình, giá như hôm đó em không nghịch ngợm quá, không về quê, không gặp anh… thì anh cũng không biết em, em sẽ không buồn như thế này. Chắc đó cũng là cái mà người ta gọi là “duyên” anh nhỉ?
Sinh nhật em, em chỉ muốn có mình anh bên cạnh, em điện thoại anh không nghe máy, anh nói anh bận? Bận tới mức chỉ mất 2 phút anh nhắn tin chúc mừng để cho em vui, nhưng anh không làm, em đã thức đến 1h sáng chỉ đợi anh, chỉ cần anh nhắn tin thôi, nhưng càng đợi em càng vô vọng.
Em đã được nghe câu nói: “Ai chưa từng đau khổ sẽ không hiểu hạnh phúc là gì?”, giờ em mói thấm thía câu nói đó. Chẳng lẽ em lại yêu anh nhiều thế sao?Anh cũng không phải là người nổi bật, vậy tại sao? Em cũng không trả lời được nữa…
Em là vậy đấy, yếu đuối, không mạnh mẽ, nhưng em sẽ cố gắng sống thật tốt. Để sau này có gặp lại em không như vậy nữa, không phải là cô bé yếu đuối như anh nghĩ.
Và điều em muốn nói với anh là: “Whenever you go, whatever you do, whoever you are. I’still miss you because…”
Chúc anh học tập và công tác tốt!!!
Theo VNE
Em rất nhớ anh...
Mấy chị bạn làm chung cứ nay khoe cái này, mai khoe cái kia. Họ có chồng làm kỹ sư, bác sĩ, giám đốc nên quà tặng toàn những thứ đắt tiền.
Ấy vậy mà, có người còn mè nheo chê lên chê xuống, so bì với người nọ, người kia... Những lần thấy các chị như vậy, em lại bỏ ra hành lang đứng một mình. Nước mắt tự dưng cứ chảy. Em nhớ anh.
Em nhớ có lần anh bảo yêu lính là phải chấp nhận hy sinh. Người ta yêu nhau thì được đón đưa, chiều chuộng, còn em thì phải nén nỗi nhớ vào lòng. Làm việc thì thôi chứ rảnh rang thì lại nhớ. Nỗi nhớ cứ châm chích trong lòng khiến người ta quên ăn, mất ngủ. Có những khi nhớ anh quá không biết làm sao, em nhắm mắt lại, mường tượng ra gương mặt anh. Này mắt, này mũi, này môi, này hơi thở thật êm và vòng tay thật chặt... Chỉ mơ thôi mà em đã thấy thật ấm áp trong lòng.
Anh yêu, bao giờ thì anh về phép? Ngày tình yêu, người ta tặng nhau hoa hồng, sô-cô-la và những lời chúc ngọt ngào. Người ta đưa nhau đi chơi đây đó và chắc chắn họ sẽ ôm nhau thật chặt và hôn nhau. Còn em, mấy hôm nay, mỗi khi nghĩ về anh, em chỉ mong nhận được một lá thư hay một cuộc gọi. Hạnh phúc với em chỉ chừng ấy thôi mà sao vẫn khó nhọc vô cùng.
Người yêu của lính thì không được yếu lòng. Dẫu đã tự nhắc mình nhiều lần như thế mà sao nước mắt vẫn cứ trôi theo niềm mong đợi. (ảnh minh họa)
Dẫu biết rằng yêu anh là chấp nhận hy sinh, là nhớ thương đong đầy năm tháng nhưng vẫn có những lúc em chạnh lòng. Giá như bạn bè chung quanh giấu bớt đi hạnh phúc, giá như ngoài kia đường phố đừng rợp hoa hồng và dập dìu đôi lứa bên nhau... thì có lẽ em đã không khóc nhiều vì nhớ anh như thế.
Người yêu của lính thì không được yếu lòng. Dẫu đã tự nhắc mình nhiều lần như thế mà sao nước mắt vẫn cứ trôi theo niềm mong đợi. Ngày tình yêu, chỉ ước mong có được một món quà thật giản dị là được ở bên anh. Thế mà, ước muốn ấy đã nhiều năm rồi vẫn chỉ là mơ ước. Anh đừng cười khi biết rằng em đang khóc vì nhớ anh...
Theo VNE
Em nhớ anh! Người ta nói, là con gái, không nhất nhất phải yêu bằng được một chàng trai, khi mà chàng trai đó không thuộc về mình, mãi mãi không bao giờ thuộc về mình. Lạ lắm, cứ trời trở gió trở mưa một chút thôi, không khí có vẻ ẩm thấp, cái hơi lạnh vấn vít ở quanh mình, con người ta lại cứ...