Anh em không tiếc, em chỉ tiếc thanh xuân…
Em sẽ chẳng bao giờ ngờ được, 5 năm gắn bó, 5 năm tình cảm, thậm chí chuẩn bị đến ngày em được mặc váy cưới, anh vẫn có thể tàn nhẫn rời bỏ em.
Ảnh minh họa
Anh à, đây có lẽ là những dòng cuối cùng em viết cho anh – viết cho tình yêu ngu ngốc của em, viết cho thanh xuân của em và viết cho anh người con trai từng là cả thế giới trong mắt em.
Hôm nay anh cưới em xin lỗi vì đã không thể tới dự. Làm sao em có thể đủ can đảm nhìn anh tay trong tay hạnh phúc bên chị ấy. Em sợ em không giấu nổi cảm xúc của mình để rồi phải khóc lóc, yếu đuối trước mặt anh.
Anh có biết không, 25 năm qua, anh là người con trai đầu tiên em yêu, là người đàn ông em cảm thấy hạnh phúc mỗi khi ở bên. Anh có nhớ anh đã nói gì với em không, anh bảo “tuy em không phải người con gái đầu tiên anh yêu nhưng sẽ là người cuối cùng anh yêu trong cuộc đời này”, câu nói đó làm em tự nhủ, nhất định em sẽ nắm tay anh thật chặt đi hết con đường này.
Em quen anh khi em còn học năm 2, anh năm 4. Em ấn tượng vì anh hiền lành lại rất hay cười, có lẽ chính nụ cười ấy đã đốn gục trái tim em. Ngày em biết anh, anh mới thất tình. Tình đầu của anh đi du học và 2 người chia tay. Em hay nói chuyện rồi nghe anh tâm sự. Giữa em và anh có nhiều sở thích giống nhau có lẽ vậy mới hợp cạ để nói chuyện. Càng ngày anh càng mở lòng với em nhiều hơn. Còn em ngày càng yêu anh hơn nhưng không dám mở lời.
Cứ vậy mình là bạn bè đến khi anh ra trường đi làm. Anh tỏ tình với em vào ngày valentine năm đó. Em hạnh phúc ôm chặt anh vào lòng. Mình cứ hạnh phúc bên nhau như vậy.
Video đang HOT
Yêu anh, chưa bao giờ em phải buồn, 5 năm yêu thương là 5 năm hạnh phúc với biết bao kỷ niệm, dự định, hai gia đình còn tính đến chuyện cưới hỏi thì tình đầu của anh quay về.
Hôm đấy, anh sang đón em qua nhà ăn cơm, về tới nhà anh em thực sự bất ngờ khi gặp chị ấy ở đó. Có lẽ anh cũng vậy, đến mức khi nhìn thấy chị ấy bàn tay anh vội vã buông tay em. Em đã từng thấy ảnh chị nhưng bên ngoài, chị ấy đẹp hơn rất nhiều. Chị ăn nói nhỏ nhẹ còn khéo nữa, đâu có như em.
Suốt bữa cơm, bố mẹ anh rồi cả em gái anh đều quay ra hỏi chuyện chị ấy, em cảm thấy mình như người thừa trong mắt mọi người. Rõ ràng em là vợ sắp cưới của anh cơ mà. Rồi chị ấy nói với em “Anh T khó tính lắm phải không em? Anh ấy kén ăn lại khó chiều nữa. 5 năm qua không biết có thay đổi không?. Chị nghe anh bảo 2 người sắp cưới chúc mừng em nhé!”.
Không hiểu sao khi nghe những câu nói đó của chị ấy, trái tim em đau lắm. Hóa ra 2 người vẫn liên lạc, hóa ra tất cả những chuyện của em và anh chị ấy đều biết. Anh cũng chẳng giải thích với em sự hiện diện của chị ấy, em cũng không muốn hỏi. Bao nhiêu suy nghĩ trong đầu cứ bủa vây em nhưng em lại không dám hỏi vì em sợ anh khó xử.
Nhưng cay đắng quá. Từ hôm đó trở đi em thấy anh thay đổi. Anh ít gặp em, ít quan tâm em, em hỏi thì anh nói bận lo đám cưới. Em vẫn gượng cười chấp nhận.
Rồi em vô tình đọc được tin nhắn của 2 người:
- Anh nói chưa?
- Anh chưa?. Anh sợ G đau lòng.
- Vậy em thì sao. Anh không yêu em sao.
- Anh có. Nhưng vì anh cô ấy đã hy sinh quá nhiều. Anh sợ khi nói ra cô ấy không chịu được. Anh sợ…
- Anh không nói được thì để em nói cho..
Em đọc xong mà nước mắt rơi lúc nào chẳng hay. Em chỉ là người thay thế lúc cô đơn với anh đúng không. Nhưng 5 năm qua, chẳng lẽ không có một chút tình. Thậm chí chúng ta còn tính đến chuyện đám cưới. Tại sao lại khiến tim em vụn vỡ thế này.
Sau ngày đó 1 tuần, anh nói chia tay em với rất nhiều lý do nhưng em chỉ nhớ được 1 điều anh bảo “chị ấy cần anh”. Thế còn em thì sao… những ngày sau đó, trời cứ mưa hoài, mưa như nói thay tiếng lòng của em vậy.
Em chẳng trách anh, cũng chẳng trách chị ấy, em chỉ trách bản thân em không thể giữ nổi anh.
Anh ạ! Anh hãy yêu chị ấy nhiều hơn nhé! Anh hãy hạnh phúc nhé. Còn em em sẽ luôn mỉm cười dõi theo anh. Em chỉ muốn biết 5 năm bên nhau có 1 phút nào anh yêu em thật lòng không? Hay chỉ là lừa dối. Chỉ là người thay thế.
Anh em không tiếc! Em chỉ tiếc thanh xuân của mình mà thôi. Tạm biệt anh…nỗi đau của em…
Theo Phunutoday
Chồng chẳng làm gì mà lúc nào cũng kêu mệt
Anh về nhà có đụng tay vào việc gì mà suốt ngày than mệt, cùng lắm nằm lướt mạng, đọc báo, xem phim tận 1-2h sáng.
ảnh minh họa
Vợ chồng tôi công việc ổn định, đủ sống, có một con gái 6 t.uổi. Anh hay nóng tính, mỗi lần như vậy là đồ trong nhà có cái bay đi. Anh rất tốt, không bao giờ quên sinh nhật hai mẹ con. Kỷ niệm ngày cưới, tôi làm mất điện thoại anh cũng mua cho mà không nói gì, t.iền thì tôi giữ anh không quan tâm tới. Chỉ có điều anh không tôn trọng ý kiến của tôi, lúc nào cũng cho tôi thấp bé và xem thường, vợ chồng có khi cả tháng không nói chuyện anh càng thích. Nếu nói được vài câu là sau đó sẽ cãi nhau rồi giận bao lâu thì tùy tôi.
Tôi không khen mình nhưng công việc, con cái, nhà cửa một mình tôi lo liệu, ngày nào cũng 9h tối mới xong mọi chuyện. Vậy mà lên nằm được một chút là anh khó chịu vì tôi thì sướng còn anh mệt. Mà anh về nhà có đụng tay vào việc gì mà suốt ngày than mệt, cùng lắm nằm lướt mạng, đọc báo, xem phim tận 1-2h sáng. Anh còn đ.ánh v.ợ để chứng tỏ cái quyền của mình trong nhà nữa. Số tôi đúng là số con cò mà.
Theo VNE
Mẹ đẻ và chồng đã cùng lừa tôi suốt 13 năm, giờ tôi mới biết! 13 năm sau ngày kết hôn, chồng đã gục khóc trên vai tôi và nói rằng hiện giờ anh đang rất khổ tâm khi chứng kiến cuộc hôn nhân của cô người yêu cũ đứng bên bờ vực... Tôi không biết, cuộc hôn nhân với chồng tôi suốt 13 năm qua là sự sắp xếp của số phận hay là trò đùa ác...