Anh đuổi vợ như là xua một con chó
Sống khó khăn, từ thạc sĩ tài chính, mình phải ra chợ bán hàng. Mình chỉ nói: ‘Em nhịn lâu lắm rồi đấy!’ mà anh bạt tai, bóp cổ rồi lôi cu Tý đi.
Đàn ông mà, ngay cả khi mình vẫn khỏe mạnh, cố gắng bươn chải để lo từng đồng cho cuộc sống nhưng cũng vẫn bị khinh ghét. Họ chỉ coi mình như cái công cụ, bàn đạp vững chắc để vững bước trên con đường đến danh vọng thôi.
Mình cũng có bằng thạc sĩ, bằng đỏ hẳn hoi, con nhà gia giáo, bố mẹ cũng không thiếu thốn gì, yêu thương, thậm chí say mê chồng, bằng mọi cách để lấy được nhau. Yêu 5 năm, chăm sóc, yêu thương đủ cả, chẳng có gì lăn tăn hay hối hận. Rồi học xong, mình đi làm trước, lương cũng cao, công việc tốt. Chúng mình tính đến chuyện lấy nhau và bố mẹ không cấm cản nữa, thậm chí yêu thương, chăm lo cho từng chút.
Rồi chúng mình cũng lấy được nhau. Mình vẫn đi làm, anh đi học, cuộc sống ngọt ngào không lo nghĩ. Khi đã dần có chỗ đứng trong công ty, mình có bầu cu Tý. Mình ốm yếu, nghén ngẩm, dọa sảy đủ cả. Vì mãi mới có nên mọi người giữ lắm. Bố thương mình đi làm vất vả, lại hay ốm nên bảo mình nghỉ ở nhà. Ừ thì hy sinh một chút để con mình khỏe mạnh, thế là mình xin nghỉ không lương với bao hứa hẹn thăng chức của công ty.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Mình thấy cũng bình thường, chẳng lo gì cả vì đã có mọi người rồi. Lúc đó mình đã 24 tuổi, chín chắn rồi nhưng vẫn ỷ lại vào bố mẹ quá. Mình sinh cu Tý trong niềm hạnh phúc vô bờ bến của mọi người, của bản thân, cuộc sống vẫn vô lo, vô nghĩ. Khi con được 10 tháng thì mình nghĩ đến việc đi làm. Thế nhưng, chuẩn bị đi làm lại thì có bầu cu Bo. Mình đành nghỉ để chăm con, chăm chồng.
Lúc đó, anh đã ra trường và có công việc ổn định, tương lai đầy hứa hẹn. Mình vô tình thành người ăn bám nhưng cũng vô tư vì nghĩ, chồng yêu thương mình mà. Nhìn hai đứa con xinh đẹp, ngoan ngoãn, mình đã thấy hạnh phúc lắm rồi.
Video đang HOT
Rồi nhiều chuyện xảy ra, toàn chuyện lớn, mình phải tự lo và không nói với với ai cả, tình mình vốn thế mà. Thạc sĩ tài chính, bây giờ phải ra chợ bán hàng nhưng mình cũng thấy bình thường vì thời thế nó vậy, không có tiền, không chỗ dựa thì ai cho đi làm. Mình đành ra chợ bán hàng, kiếm tiền nuôi con vậy. Mình vẫn hạnh phúc vì tuy vất vả nhưng vẫn được chồng yêu và thật ra mình cũng ngoan lắm, chẳng bao giờ to tiếng hay cãi lại chứ làm gì dám nói láo với chồng. Mình cũng chẳng bao giờ trách chồng vô tâm, vô trách nhiệm với vợ con vì thật ra mình nghĩ chăm con, chăm chồng là việc của mình nên chồng không phải làm gì cả.
Mình nghĩ, chịu khó một tí để mọi người cùng vui vẻ thì có sao đâu. Mình vẫn cứ vô tư như thế cho đến ngày hôm nay, mọi thứ dồn nén tự nhiên lại nổ bung ra. Mình cũng nóng nảy, chỉ nói đúng một câu: “Em cũng nhịn lâu lắm rồi đấy!”. Mình có nói gì sai không? Khi ai cũng có lúc bực bội và nhất là khi không phải lỗi của mình nhưng cứ lôi mình ra nói và tỏ sự khó chịu, mình không phải là đá. Mình nói ra, xong thì thôi nhưng chồng lại cho là láo và hai cái bạt tai đầu tiên trong đời, mọi sự vỡ vụn.
Cu Tý khóc váng lên nhưng chồng vẫn lôi con đi. Mình đi tìm chồng, muốn đưa con về cho nó đỡ sợ. Anh lại đánh mình một trận nữa, vặn tay và bóp cổ, chửi mắng, đuổi đi như một con chó đang tha thiết muốn theo chủ. Chẳng còn gì nữa, buồn đau, vỡ nát hết nhưng không khóc được vì sợ cu Tý khóc theo.
28 năm sống trên đời, mình chưa bị ai quát mắng chứ đừng nói là bị đánh. Bố mà biết chắc sẽ đau lòng lắm. Nhưng mình được cái ít than vãn, chẳng ai biết chuyện gì. Mình yêu chồng quá nên mọi chuyện đều quá nhu nhược, đến mức chồng bảo không muốn nhìn thấy mình nữa mình thấy cũng dễ thôi. Nhưng mình còn bố mẹ, hai đứa con yêu, còn gia đình nữa, đành phải trơ mặt vậy chứ biết làm sao. Mình bây giờ có thiết gì bản thân nữa đâu. Người đi rồi thì thôi chứ người ở lại phải mất công làm những gì mình còn dang dở, thế sao được. Mình còn trách nhiệm, nghĩa vụ của mình mà.
Mình coi đây như dấu mốc buồn, tự biết, gặm nhấm và vượt qua, giống như ngày trước bố dạy bơi ý, cứ vứt ra giữa sông, vài lần là biết bơi ngay. Cuộc sống cũng thế, cứ phải lăn xả vào, nhận nhiều sự tàn nhẫn mới tốt lên được. Đau thì đau thật nhưng mình vẫn yêu chồng lắm, chẳng gì thay thế được. Nhưng chắc chồng không thế. Anh có công việc, có những mối quan hệ khác và chẳng hơi sức đâu mà nghĩ đến vợ già, xấu, thất nghiệp, ăn bám, nhu nhược ở nhà. Bây giờ anh xứng đáng có một người phụ nữ khác tốt hơn vợ mình.
Mình thì sao cũng được, chỉ mong anh không bỏ con thôi, cứ sống với nhau để con được đủ đầy. Chắc mình cũng phải cố sống đến 30 năm nữa thôi cũng được. Con cái vững chắc rồi thì mình cũng muốn theo ông bà, chứ sống mãi trong sự khó chịu, ghẻ lạnh của chồng thì cũng mệt cho cả hai. Mà thật ra, mình cũng đâu đến mức tồi tệ, xấu xa mà lại bị chồng chửi “khốn nạn”, đuổi như một con chó, lại cũng chẳng muốn nhìn mặt nữa. Vậy sao không nói thế từ trước? Mình không đáng để được yêu thương sao?
Theo VNE
Con đã 5 tuổi, tôi vẫn "mây mưa" với trai tân
Tôi 27, có chồng và con gái 5 tuổi. Chàng 21 và vẫn là trai tân khi đến với tôi. "Anh" rất chu đáo, biết chăm sóc và quan trọng anh đem cho tôi sự thăng hoa mỗi lần "yêu", điều mà chồng tôi không làm được.
Tôi và chồng kết hôn đã 5 năm. Anh là tình yêu đầu của tôi. Chúng tôi có một bé gái 5 tuổi. Nhưng con gái tôi bao nhiêu tuổi là cũng chừng ấy năm tôi và chồng sống trong cảnh chăn gối lạnh nhạt. Bởi từ lúc tôi mang thai ở tháng thứ 8 và sau khi sinh con, chồng tôi đã có người đàn bà khác bên ngoài. Anh không còn quan tâm đến tôi và con nữa.
Vì gia đình và vì con, tôi đã chịu đựng suốt 5 năm qua. Đôi khi nhìn lại khoảng thời gian này, tôi chẳng biết bằng cách nào mình có thể sống và vượt qua được. Ngày phát hiện anh lăng nhăng bên ngoài, tôi luôn nghĩ rằng, khi con gái sinh ra anh ấy sẽ thay đổi và chấm dứt mối quan hệ ngoài luồng với người đàn bà kia. Nhưng ba rồi đến 4 năm, anh vẫn xem căn nhà mà hai vợ chồng thường tự hào xây dựng được khi mới cưới như cái nhà trọ. Trong chừng ấy thời gian, anh chẳng buồn ngó ngàng đến con, mặc cho tôi một thân xoay xở.
Đau buồn và tuyệt vọng, khoảng gần một năm trở lại đây tôi bắt đầu có những buổi tối vui vẻ với bạn bè bên ngoài khi đã kiếm được cô ô sin trông con để tìm kiếm những mối quan hệ mới, người bạn mới nhằm khoả lấp nỗi trống vắng.
Và tôi đã gặp chàng thanh niên ấy. "Anh" 21 tuổi và tôi phát hiện anh vẫn là trai tân khi đến với tôi. Gần hai tháng nay, tôi và "anh" như hình với bóng, không khác gì một đôi mới yêu. "Anh" đối với tôi rất tốt: Chu đáo, rất biết vâng lời, chăm sóc cho tôi từng li từng tý và quan trọng tôi cũng nhìn thấy ở anh sự đam mê và mỗi lần gặp nhau chúng tôi đều như hai thỏi nam châm hút vào nhau. Chúng tôi quan hệ nồng nhiệt và bao giờ "anh" cũng mang lại cho tôi cảm giác thăng hoa tuyệt đỉnh, điều mà chồng tôi không làm được.
Rồi cách đây 1 tuần, "anh" đề nghị muốn kết hôn với tôi. Miễn là tôi luôn ở bên, không bỏ rơi "anh".
Còn về chồng, hình như hơn nửa năm nay mối quan hệ giữa anh và người đàn bà kia cũng chấm dứt. Tôi cũng chẳng buồn tìm hiểu lý do vì sao. Sao con tim tôi chẳng thấy vui và nó trở nên thờ ơ, lạnh nhạt. Cũng có thể vì tôi đã mất niềm tin hoàn toàn về chồng mình.
Rồi cách đây 1 tuần, "anh" đề nghị muốn kết hôn với tôi. Miễn là tôi luôn ở bên, không bỏ rơi "anh". (ảnh minh họa)
Hiện tôi đang băn khoăn quá. Đã một lần vấp ngã và bị lừa dối nên tôi như con chim mà sợ cành cong. Liệu lời cầu hôn của một chàng trai còn quá trẻ có đáng tin hay không? Có thể tình cảm của chàng trai này là thật nhưng lòng người sẽ thay đổi phải không? Bây giờ tôi đang rất mâu thuẫn: Gia đình, con cái và "anh". Lúc này tôi vẫn cần chàng người tình trẻ, tôi vẫn muốn đắm mình trong niềm đam mê với "anh" nhưng tôi chẳng thể vứt bỏ tất cả để đi theo cái gọi là tình yêu.
Tôi có thể làm gì bây giờ?
Vũ Thảo (Bắc Giang)
Trả lời:
Đã có nhiều lời khuyên rằng, là phụ nữ nếu cứ luẩn quẩn trong vòng xoay ái tình thì thường nhận nhiều đau khổ.
Nói chung, hầu hết phụ nữ khi đang trong thời kỳ thai nghén rồi sinh nở, thường cơ thể mệt mỏi, tâm sinh lý thay đổi, gần như mọi sự quan tâm đều dành cho đứa con nên bỏ qua cảm xúc của chồng. Không còn quan tâm, chăm sóc chồng như thời còn là vợ chồng son. Đây là nguyên nhân khiến khoảng cách giữa hai vợ chồng ngày càng xa. Tình trạng này kéo dài dễ đẩy người đàn ông tìm kiếm niềm vui khác bên ngoài.
Đầu tiên bạn nên tự hỏi lại mình xem, vì sao chồng bạn lại thay đổi và có người đàn bà khác. Chắc chắn điều anh ấy làm khiến bạn bị tổn thương nhưng việc bạn đi tìm mối quan hệ mới và quan hệ tình dục với người khác phải chăng chỉ là để trả đũa. Liệu bạn có chắc mình đang đi đúng đường và đây chính là cách để bạn giải thoát khỏi những đau khổ mà một mình bạn đã chịu đựng suốt 3-4 năm qua?!
Bạn đang đối mặt với nhiều sự lựa chọn, nhưng tất cả đều chẳng hoàn hảo và tất nhiên bạn sẽ không có kết quả tốt đẹp. Bạn có quyền chọn cho mình cách mà bạn muốn hay ít đau khổ hơn hoặc có thể giải thoát tâm trí bạn. Chỉ có mình mới hiểu bản thân mình nhất mà thôi. Tôi tin bạn sẽ biết cân nhắc và có cách giải quyết thích hợp.
Theo VNE
Ảo ảnh tình yêu Cô không thể bước đi mãi trên một con đường mà không biết đích đến. Đã là quá đủ, quá dài để cô phiêu cùng cảm giác yêu đương. Liên dựa đầu vào vai anh, nước mắt trào ra nóng hổi. Biển chiều đập những cơn sóng dữ dội có vẻ như đang giận dữ. Liên thấy lòng mình bất an, thấy mọi...