Anh đừng quỳ lạy dưới chân tôi, muốn sống thì hãy đồng ý ly hôn
Những lần anh ta ở nhà là những lần tôi sống trong sợ hãi, con người anh ta bị rượu chè tha hóa, có còn biết đến lương tâm là gì đâu. Ngay cả đứa con mới lên 4 mà anh ta còn vung chân đạp túi bụi thì nói gì đến vợ khác máu tanh lòng.
Người đàn ông đó liên tục quỳ lạy van xin tôi hãy tha thứ cho anh ta, hãy cứu vớt cuộc đời anh ta thêm một lần nữa như bao lần trước tôi đã từng làm. Nhưng không, lần này nhất định tôi sẽ không lầm đường lạc lối mủi lòng mà tha thứ cho anh ta nữa.
Người đàn ông đó là chồng tôi, là người đã chung chăn, chung gối với tôi suốt 7 năm qua, những cũng chính là người đàn ông khiến tôi sống dở chết dở bao phen. Trước khi kết hôn anh ta cũng đã từng là người đàn ông tử tế, là người biết vun vén cho gia đình. Vậy mà chỉ sau 3 năm thôi anh ta trở thành kẻ đầu trộm đuôi cướp, một tay săn gái đúng điệu, một gã ăn chơi hết độ, hễ có tiền là đi biệt tích, đến khi cháy túi lại về đánh đập vợ con.
Những lần anh ta ở nhà là những lần tôi sống trong sợ hãi, con người anh ta bị rượu chè tha hóa, có còn biết đến lương tâm là gì đâu. Ngay cả đứa con mới lên 4 mà anh ta còn vung chân đạp túi bụi thì nói gì đến vợ khác máu tanh lòng. Ấy thế mà vợ chồng có bỏ được nhau đâu, năm lần bảy lượt bị chồng đánh đập, hành hạ, bóc lột hết tiền bạc mà cuối cùng tôi vẫn phải nhất nhất vâng dạ, hầu hạ đủ đường. Nhiều lúc muốn chết quách đi cho xong, cho nhẹ đời nhưng vì thương con, vì những người còn sống, vì cha mẹ già mà tôi phải gắng sống bên người đàn ông vũ phu ấy.
Người đàn ông đó liên tục quỳ lạy van xin tôi hãy tha thứ cho anh ta, hãy cứu vớt cuộc đời anh ta thêm một lần nữa như bao lần trước tôi đã từng làm. (Ảnh minh họa).
Hàng xóm láng giềng khuyên nhủ tôi nên bỏ gã chồng tàn nhẫn ấy đi, một mình nuôi con cho rảnh nợ, cho nhàn hạ. Nhưng tôi không làm được, phần vì sợ bị anh ta đánh, phần vì sợ con hỏi “bố đâu mẹ”, hơn thế có lần tôi dọa ly hôn anh ta nổi khùng lên quát “Mày có tin tao mua xăng về đốt nhà không, hay mày thích mẹ con mày sống cầu bơ cầu bất, còn ông bà già mày nữa… mày có muốn họ sống yên ổn đến cuối đời không?… Tao nhắc lại lần cuối, đừng bao giờ nhắc đến chuyện ly hôn trước mặt tao”.
Từ đó trở đi tôi chỉ biết câm lặng chịu đựng, mỗi lần anh ta thua tiền là về xin xỏ vợ, xin không được thì cướp. Bao lần tôi đã tha thứ, đã cố dặn lòng mình phải nghĩ về những điều tốt đẹp trước kia để quên đi những khó khăn, vất vả của hiện tại, quên đi một con người đã bị tha hóa. Nhưng lần này thì không, dù có chết, có phải sống khổ sở tôi cũng nhất quyết phải ly hôn người chồng vũ phu ấy.
Video đang HOT
Lần này, nhân cơ hội anh ta chơi bời, nợ nần, dính líu đến xã hội đen bị người ta truy đuổi đến tận cùng nếu không có tiền trả nợ chúng anh ta sẽ khó mà sống yên ổn. Đêm đó anh ta đã quỳ lạy dưới chân tôi, van xin tôi hãy cứu giúp anh ta nếu không anh ta chỉ có con đường chết.
Đời nào tôi chịu tha thứ cho những lỗi lầm anh ta gây ra cho tôi suốt 4 năm qua. Chỉ còn cách ly hôn mới có thể giúp cuộc đời hai mẹ con tôi tốt đẹp hơn. Theo đó, tôi thỏa thuận với anh ta, “tôi sẽ giúp anh trả nợ, với điều kiện anh phải chấp nhậ ký vào đơn ly hôn. Ngôi nhà này đang đứng tên tôi, tôi sẽ bán nó đi và trả hết nợ nần cho anh. Từ nay chúng ta đường ai nấy đi, đừng bao giờ làm phiền đến cuộc sống của hai mẹ con tôi.”.
Sau sự việc lần đó hai mẹ con tôi trở về nhà ngoại ở Đồng Nai sinh sống, không liên hệ với anh ta dù chỉ một lần. Nhưng mới đây tôi nghe tin anh ta cũngvào Đồng Nai, tôi sợ anh ta sẽ gây phiền nhiễu cho mẹ con tôi, sợ anh ta sẽ làm xáo trộn cuộc sống yên bình của tôi. Giờ đây tôi nên làm gì, chẳng lẽ cứ trốn chạy mãi hay sao?
Theo HƯƠNG LINH/Doisongphapluat
Sau 7 năm nhẫn nhịn, đêm qua lần đầu tiên tôi đánh lại chồng sau câu nói của anh
Câu nói của anh vừa dứt thì cũng là lúc cái tát trời giáng của chị nhằm thẳng vào mặt anh mà rơi xuống. Má trái đỏ ửng, mặt anh tối sầm lại, miệng lắp bắp không thành lời.
7 năm qua người ta đã quá quen với cảnh chị thường xuyên bị anh "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay". Không bằng lòng việc gì là anh lại đánh chị. Những lời mắng nhiếc, chửi rủa anh dành cho chị nếu một ngày mà không có thì cả xóm nhỏ dường như lại thấy "nhớ". Người ta cũng chẳng hiểu tại sao chị lại nhẫn nhịn anh như vậy. Họ cảm phục sự chịu đựng của chị trong suốt 7 năm qua khi phải sống chung với một người chồng vũ phu, gia trưởng như anh.
Có lần người ta còn tận mắt nhìn thấy chị bị anh đè hẳn lên người, tát cho đến xây xẩm mặt mày mà vẫn không chịu cầu xin hay phản kháng. Mỗi lần hỏi chị lý do cho sự nhẫn nhịn ấy, chị chỉ nở một nụ cười buồn rồi ánh mắt hướng về nơi xa xăm lắm. Hình như, chị có nỗi khổ khó nói.
Cái lý do chị nhẫn nhịn anh như vậy và lý do anh đánh mắng chị cũng chỉ bởi một chữ thôi - chữ "trinh". Người ta nói đa phần đàn ông đánh đập vợ vì bản thân anh ta cảm thấy cô vợ ấy không xứng đáng để anh ta tôn trọng. Trường hợp này hoàn toàn chính xác với anh. Nhớ lại cái đêm tân hôn tân kinh hoàng cách đây 7 năm mà chị không khỏi đau đớn. Phát hiện ra vợ mình không còn trinh trắng, anh như một con thú dữ, dồn hết mọi uất hận và bực tức của một gã đàn ông phải đổ vỏ lên người chị. Chắc chẳng có người vợ nào bi thương như chị, mỗi lần ân ái cùng chồng xong thì liền nhận ngay lại những lời nhục mạ và những trận đòn từ anh. Chính chữ "trinh" đã đẩy chị vào cuộc sống như địa ngục trong suốt 7 năm qua. Lý do chị nhẫn nhịn, chịu đựng cũng từ đó mà ra. Bởi chị muốn bù đắp cho anh, và cũng bởi gia đình bố mẹ chị vô cùng gia trưởng, nếu anh mà nói chuyện chị đã mất đi trinh tiết trước khi lấy anh và nhỡ có ngày anh đưa chị về trao trả cho bố mẹ chị thì chắc lúc ấy, chị chỉ còn nước bỏ đi biệt xứ mất.
Và cũng từ đấy, quãng đời làm vợ cay đắng của chị chính thức bắt đầu. Chỉ cần chị khiến anh không bằng lòng một chút là ngay lập tức anh mang chuyện quá khứ ra tra tấn chị:
- Nếu cô mà không để mất đi trinh tiết cho thằng khác thì biết đâu tôi đã có thể trân trọng, yêu thương cô.
Chị đau đớn lắm chứ. Chỉ vì một lần dại dột mà chị đã không giữ được mình với người yêu cũ. Nhưng chẳng phải chị cũng nhận lại cái giá quá đắt khi anh ta "quất ngựa truy phong" đó sao. Chị những tưởng anh là người rộng lượng, bao dung như lời anh nói, vậy mà có ngờ đâu lại ích kỷ và hẹp hòi đến vậy.
Chị luôn cố gắng nhẫn nhịn chỉ vì muốn bì đắp cho anh. (Ảnh minh họa)
Sống với nhau 7 năm. 7 năm qua chị luôn cố gắng làm tròn bổn phận của một người vợ hiền, một người con dâu hiếu thảo. Con trai cũng đã được hơn 4 tuổi vậy mà anh vẫn chưa hề có chút thay đổi, có một cái nhìn khác với chị. Mà cái cách anh đánh mắng chị cũng "khéo léo" lắm. Chẳng bao giờ mắng mỏ, quát nạt, tát tai chị trước mặt con và bố mẹ, họ hàng mà chỉ khi nào có hai vợ chồng, anh mới "cho phép" bản thân mình đối xử tệ bạc với chị. Trong mắt bố mẹ, anh vẫn luôn là người con trai ngoan, người chồng hoàn hảo. Nhưng có ai ngờ đâu trong mắt chị, anh là nỗi ám ảnh không bao giờ dứt.
Nhưng mọi sự nhẫn nhịn và chịu đựng cũng chỉ có giới hạn của nó mà thôi. Chẳng phải người ta vẫn nói "con giun xéo lắm cùng quằn" đó sao. Sau 7 năm nhẫn nhịn, hôm đó là lần đầu tiên chị dám đánh lại chồng, dám lên tiếng bảo vệ danh dự cho mình.
Hôm đó như mọi ngày, anh đi nhậu say tới khuya mới về. Và bài ca quen thuộc được bật lên, anh tiếp tục cái điệp khúc chị không còn trinh trắng rồi đay nghiến, chửi mắng chị không thương tiếc. Chị vẫn nhẫn nhịn như bao lần chị làm thế. Nhưng tất cả như vỡ vụn khi anh ngang nhiên nghe điện thoai của một cô gái nào đó, buông lời ong bướm và giễu cợt chị:
- Yêu tâm đi con bồ câu nhỏ của anh. Con vợ anh nó vừa dốt nát, vừa rất giỏi chịu đựng vì nó đâu có quyền đòi hỏi anh. Có khi chứng kiến anh lên giường với em, nó còn phải trải ga giường cho chúng mình ấy chứ.
Câu nói của anh vừa dứt thì cũng là lúc cái tát trời giáng của chị nhằm thẳng vào mặt anh mà rơi xuống. Má trái đỏ ửng, mặt anh tối xầm lại, miệng lắp bắp không thành lời:
- Cô, cô dám.....
Lúc này, chị cũng không hiểu bản lĩnh và sự kiên cường ở đâu lại giúp chị mạnh mẽ đến như vậy:
- Phải, tôi mất trinh nhưng cũng đáng để anh đối xử tàn tệ đến như vậy. 7 năm qua đã là quá đủ rồi. Nếu chỉ vì chữ "trinh" mà anh có cách hành xử thấp kém như vậy thì anh cũng chỉ là một kẻ vô lại mà thôi.
Nói rồi chị bỏ ra ngoài, chỉ còn lại mình anh với đôi mắt chết trân và khuôn mặt ngơ ngác vì hành động quá sức đường đột của chị. Còn chị, lúc này chị chợt thấy lòng nhẹ tệnh, thanh thản như vừa trút được gánh nặng bao năm và chị nghĩ tới lá đơn ly hôn. Gió đêm nay thổi rất mạnh!
Theo Blogtamsu
Chồng tát em đau điếng và bảo "không được quyền lên tiếng với tao" Ngay tức thì chồng cho luôn em một cái tát đau đớn rồi chửi "con đ* không được quyền lên tiếng với tao". Chào độc giả mục tâm sự, hi vọng khi em viết những dòng này ra, mọi người sẽ cho em vài lời khuyên với cuộc hôn nhân đang rơi vào bế tắc này. Hiện tại cuộc sống của em đang...