Anh đừng là khách trọ trong tổ ấm chúng mình
Cả tháng nay, anh chỉ ghé qua nhà buổi tối cuối tuần. Trong em bao nhiêu dỗi hờn chưa được vỗ về thì anh lại phải tất tả lên đơn vị.
Vì một câu nói “Để anh sắp xếp”, em đã nuôi hy vọng được gặp anh ở nhà tối nay. Em thật sự sợ cảm giác trống trải, lạnh lẽo của căn phòng vợ chồng mình. Một giai đoạn mới của hôn nhân chính thức bắt đầu. Đã qua rồi những ngày tháng anh là duy nhất và em là duy nhất, những ngày tháng em tan làm phóng xe như bay về nhà với một niềm hân hoan khó tả, chỉ với ý nghĩ lát nữa đây sẽ lại được nhìn thấy gương mặt thân yêu, cơ thể ấm nóng, nghe được giọng cười tươi vui hiền hòa của anh; bấy nhiêu thôi đủ để em yêu anh mãi.
Ảnh minh họa: MM
Đường về nhà những hôm đó thật đẹp, tưởng chừng như có cả nghìn đóa hoa nở rộ tỏa hương dịu nhẹ, em thường hát trên lối về, nghĩ sẽ chuẩn bị sẵn đồ cho anh tắm, sẽ dọn cơm cho anh ăn, sẽ ríu rít như con chim sẻ quanh anh, chốc chốc lại nũng nịu dỗi hờn để được anh vỗ về, ôm ấp. Sẽ chẳng phải là cuộc sống nếu như chỉ có một mặt, sẽ chẳng có hạnh phúc nếu như ngày nào cũng được mang tâm trạng hân hoan như thế. Cả tháng nay, anh như người khách trọ ghé qua nhà trong buổi tối cuối tuần, trong em bao nhiêu dỗi hờn chưa kịp được vỗ về thì anh lại phải tất tả lên đơn vị. Chỉ trách bản thân em quá tham lam và ích kỷ, muốn giữ anh bên mình.
Đêm nay, hơn 10h, sau 3 giờ đồng hồ sống trong sự thấp thỏm chờ đợi, chỉ một tiếng chuông cửa sẽ khiến em vỡ òa trong hạnh phúc, nhưng giống như những lần trước, em lại trách hờn, đến khi anh gọi từ bên kia giọng nói pha hơi men vọng lại, em chỉ biết cầm điện thoại khóc tu tu như một đứa trẻ, khóc cho sự cô đơn, như muốn níu kéo con đường nở hoa của những ngày mới cưới. Em khóc như muốn gỡ bỏ cục đá nặng hàng nghìn tấn đè nặng trong lòng.
Căn phòng như rộng thêm, tối thêm, bầu trời qua khung cửa sổ thăm thẳm một màu. Bỗng lòng em thanh thản đến lạ, em sẽ chọn cuộc sống cho bản thân, đêm nay sẽ ngủ ngon giấc. Em vụng về hỏi anh tình trạng như thế này sẽ tiếp tục đến bao giờ? Anh ngại ngùng nói tháng tới khi em nghỉ làm chuyển lên chỗ anh ở thì ngày nào cũng được gặp nhau. Có lẽ không cần nói thêm, cả hai đều hiểu ra vấn đề, hoặc là em hãy tập làm quen với sự trống vắng, cô đơn hoặc là đối mặt với sự bấp bênh khi nghỉ việc chuyển nơi ở trong khi chưa có kế hoạch gì cụ thể.
Video đang HOT
Em tự trấn an bản thân, sẽ tốt thôi. Em sẽ tham gia các lớp học ngoài giờ, sắm những bộ váy mới, thường xuyên dùng nước hoa anh tặng, sẽ đến những nơi mình muốn đến. Tất cả cũng chỉ để xóa đi sự cô đơn trống vắng trong lòng, để chi phối sự tham lam và ích kỷ, tính kiểm soát đang ngự trị trong em, chỉ để anh có thể tập trung cho sự nghiệp.
Giờ đây, em muốn nói yêu anh nhiều lắm, anh sẽ là cha của những đứa con em sau này. Nếu là con trai, anh sẽ dạy chúng tình yêu phải xuất phát từ sự chân thành dành tặng người yêu như cha dành cho mẹ, tình yêu là sự yêu thương, quan tâm, chăm sóc như cha chăm sóc mẹ. Em cũng sẽ dạy con trai rằng gia đình là thiêng liêng, quý báu biết bao, phải biết nâng niu gìn giữ như cha đã, đang và sẽ làm vì mẹ con, vì gia đình nhỏ thân yêu này. Nếu là con gái sẽ cần cha dạy cho biết tự lập, không cần phải dựa dẫm vào bất kỳ người nào, phải biết trường hợp, tình huống nào cần tình cảm hay lạnh lùng, chủ động cho cuộc sống không vô nghĩa.
Chồng yêu quý, cho dù hôn nhân chúng ta đang ở giai đoạn nào, anh sẽ là duy nhất, là người em yêu thương mà không ai có thể thay thế được.
Theo VNE
Rốt cuộc, em là ai?
Những tin nhắn yêu thương, nũng nịu, dỗi hờn của Hương vẫn còn trong điện thoại của tôi; những email kể lể về cuộc đời đầy đau khổ, bất hạnh của em tôi vẫn còn lưu trong máy tính. Thời gian cũng chẳng bao lâu. Thế mà mọi thứ thay đổi đến chóng mặt.
Gặp nhau lần thứ ba, Hương đã chủ động nói yêu tôi. Em bảo, ngay từ giây đầu tiên đã có cảm giác "chúng mình sinh ra trên đời là để cho nhau". Thú nhận của em khiến tôi bối rối. Tôi bảo em hãy cho tôi thêm thời gian để nhìn nhận lại tình cảm của mình bởi chuyện trăm năm không thể nào quyết định vội vàng. Em dỗi: "Hay là anh không tin em? Vậy thì thôi, không cần anh phải thương hại...". Tôi dỗ dành: "Không phải như vậy mà là điều em nói ra khiến anh bất ngờ quá nên không biết trả lời thế nào...".
Tôi quen Hương trên mạng cách nay hơn 2 năm nhưng gặp nhau ngoài đời thì chỉ 3 lần. Điều khiến tôi phân vân là những gì tôi biết trước và sau khi gặp em hoàn toàn trái ngược. Trên mạng xã hội, em là một người phụ nữ của gia đình, hết lòng vì chồng con, là một cô dâu hiếu thảo, một người bạn chân tình. Đó là mẫu người phụ nữ mà không phải riêng tôi nể phục, cảm mến. Những tình cảm ban đầu tôi dành cho em chỉ là vậy.
Bẳng đi một thời gian, em đóng cửa trang blog của mình khiến không phải riêng tôi mà nhiều bạn bè cũng lo lắng. Em bảo có một số chuyện cá nhân phải giải quyết nên tạm thời rời xa bạn bè trên thế giới ảo một thời gian. Ngày em trở lại, tôi vui mừng khôn xiết, tưởng như gặp lại tri kỷ của mình. Càng vui hơn khi biết em sắp vào Sài Gòn thăm người thân. Tôi và một số bạn bè ở Sài Gòn nôn nao chuẩn bị đón em.
Và rồi em xuất hiện trước mắt mọi người trong vẻ đẹp đến sững sờ. Ở ngoài đời, em đẹp hơn trong hình gấp bội. Chúng tôi thật vui sướng khi có một người bạn xinh đẹp, duyên dáng, thông minh như vậy. Ai cũng vồ vập săn đón. Nhưng chỉ riêng tôi có vinh dự được em cho số điện thoại và hẹn gặp vào ngày hôm sau.
"Những gì mọi người biết về em trên mạng hoàn toàn trái ngược với cuộc sống hiện tại của em. Em và ông xã đang tiến hành thủ tục ly hôn...". Em bắt đầu câu chuyện như thế khi tôi đưa em đi uống cà phê ngày hôm sau. Em kể rằng chồng em là một người nóng nảy, ghen tuông, vũ phu. Thế nhưng vì con, vì cuộc sống của bản thân, em phải chịu đựng. "Nhưng con giun xéo lắm cũng oằn. Em đã quyết định chấm dứt cuộc sống như địa ngục trần gian đó. Anh là người đầu tiên em kể chuyện này...".
Ảnh mang tính minh hoạ.
Tôi thật sự xúc động vì những điều vừa nghe được từ người phụ nữ mà mình đã dành nhiều tình cảm quý mến lâu nay. Tôi không ngờ cuộc sống lại có những điều éo le như vậy. Em giải thích lý do mà mình ngụy tạo nên chiếc vỏ bọc hạnh phúc là vì "đó là những điều em luôn mơ ước cho cuộc sống của mình".
Hôm đó tôi đưa em về. Dọc đường trời bỗng đổ mưa. Em ghì chặt lấy tôi, úp mặt vào lưng tôi. Cảm giác của tôi lúc đó thật lạ. Tôi không hiểu điều gì đang xảy ra với mình. Và người phụ nữ đang đi cùng tôi thật sự là người như thế nào... Dẫu vậy, em cũng đã làm cho tôi khó ngủ. Tôi cố vắt óc suy nghĩ, hình dung lại em từ ngày đầu quen biết. Cuối cùng tôi chỉ còn biết khen em đúng là một người giàu óc tưởng tượng và có tài viết lách. Em đã lôi mọi người vào những câu chữ không có thật về cuộc sống của mình.
Em lại hẹn gặp tôi trước khi về Hà Nội. Và em đã nói yêu tôi. Không biết những người khác thì thế nào, còn riêng tôi lúc đó bỗng thấy sợ. Tâm trạng tôi đầy mâu thuẫn. Thật tình, tôi không thích những người phụ nữ quá bạo dạn như vậy. Dù tôi có thích ai thì tôi vẫn muốn mình là người chủ động thổ lộ chứ không phải bị dẫn dắt như vậy. Chính vì thế, tôi bảo Hương hãy cho tôi thời gian. Và điều đó khiến em giận hờn.
Trở lại thế giới ảo, em như một người khác. Những điều em thể hiện nơi đó không còn là hình mẫu một người phụ nữ từng là thần tượng của nhiều người. Giờ đây, bỗng dưng em thành một người bỗ bã, đùa cợt vô duyên, hết buông lời lẳng lơ với người này lại cợt nhã với người khác. Em thay đổi đến nỗi tôi và một số bạn bè trên mạng không ngờ và cũng không hiểu nguyên nhân em làm tất cả những điều đó để làm gì? Và em lơ tôi đi dù tôi vẫn đều đặn vào nhà em chia sẻ...
Cho đến cách nay mấy ngày, Quang, một người bạn của tôi và Hương trên mạng; đồng thời cũng là bạn thân của tôi ngoài đời đang định cư bên Mỹ gởi mail báo tin mừng: "Hương đã nhận lời yêu mình. Tháng sau mình sẽ về để tổ chức lễ đính hôn và làm thủ tục đón cô ấy qua bên này". Tôi sững sờ: "Cậu đã hiểu gì về Hương mà vội vàng như vậy? Cô ấy không đơn giản đâu...".
Bạn tôi cho biết đã tìm hiểu kỹ về Hương, đã nghe Hương kể toàn bộ sự thật về cuộc đời của mình. Họ gọi cho nhau mỗi đêm, gặp nhau trên mạng mỗi ngày... "Cô ấy không hề giấu giếm quá khứ của mình. Đó là một người phụ nữ quá bất hạnh và đáng thương. Mình tin sẽ mang lại hạnh phúc cho Hương. Mong là cậu sẽ chúc phúc cho tụi mình...".
Tôi đang băn khoăn tự hỏi, cứ để cho bạn tôi tận hưởng niềm hạnh phúc tột đỉnh của tình yêu theo cái kiểu "không cần biết em là ai..." hay là nói cho bạn biết sự thật về một người phụ nữ có quá nhiều rắc rối, phức tạp và nghi vấn mà tôi và nhiều bạn bè vẫn chưa tìm được câu trả lời?
Theo VNE
Chẳng cao sang nhưng không là gái điếm Em là một cô gái không may mắn. Năm 12 tuổi em bị cha dượng cưỡng hiếp suốt một năm trời trong căn gác lửng. Suốt một năm trời em bị hành hạ đến mức không chịu nổi. Em tìm về với bố em, dù biết rằng mẹ kế chẳng yêu thương gì mình. Lúc đó em chỉ nghĩ, dù sao đi nữa...