Anh đúng là anh
Em muốn gào lên anh không phải là anh – người đàn ông em đã yêu bằng cả tấm lòng!
Em nghĩ mọi cay đắng cuộc đời đã qua, mình học cách sống chậm lại để hưởng thụ cuộc sống. Nhưng không, qua chuyện của chúng ta em mới thấy dường như mọi cay đắng mới thật sự bắt đầu.
“Không biết nói dối không phải là đàn ông. Không nhẹ dạ cả tin không phải là đàn bà”. Anh đã cười khi nghe em nói thế.
17 năm về trước em là bệnh nhân của anh. Anh – Một bác sĩ sản khoa giỏi, đẹp trai, mẫn cán và chừng mực. Em đã yêu anh qua những câu chuyện anh kể về gia đình, về người mẹ đã mất khi anh mới được 2 t.uổi, về cuộc sống và niềm tự hào về những người thân yêu của anh. Chúng mình đã có những kỷ niệm đẹp và trong sáng. Đợt anh phải tăng cường lên công tác tại huyện Đ xa xôi em đã gọi điện động viên anh thật nhiều… Tất cả, tất cả ngấm vào em, để rồi em đã đau khổ biết chừng nào trước sự bất lực của chính mình vì những điều có thể và những điều không thể, khi anh rời H về tỉnh T để đoàn tụ gia đình.
Những ngày buồn bã trong bệnh viện, em bị stress nặng. Từng gốc cây, từng lối mòn, khu nhà anh từng làm việc năm xưa gợi nhớ trong em bao kỷ niệm, để rồi trong một phút không kiềm chế được lòng mình em đã bấm máy gọi anh.
Không ngờ sau ngần ấy năm xa cách anh vẫn nhớ tới em với từng chi tiết nhỏ, anh cũng thông báo rằng: sau bao nhiêu cố gắng không thành, hiện anh đang sống độc thân. Em đã cảm động biết bao trước tấm chân tình của anh – một tình cảm sâu đậm bất chấp cả sự nghiệt ngã của số phận. Cả hai đứa mình cùng nuối tiếc những gì đã qua!
Tình yêu của anh! Cho em gọi như vậy vì thật ra đối với anh điều đó giờ đây chẳng có ý nghĩa gì. Tình yêu của anh khi đó đã giúp em vơi đi bao nỗi muộn phiền. Những dòng tin nhắn yêu thương, những lời nói ngọt ngào gợi lại bao kỷ niệm, những mong nhớ khát khao làm em ngập tràn trong hạnh phúc, những ngày đó không ngày nào em không nghĩ đến anh, không đêm nào em không mơ thấy anh, những cảm xúc bị kìm nén năm xưa có dịp ùa về. Một cái kết có hậu của chuyện tình chúng ta – mình đã được là chính mình. Thật tuyệt vời anh nhỉ? Được khoảng 10 ngày thôi, linh cảm về một điều gì đó xảy ra có thể làm cho giấc mơ xưa lại một lần vụt mất, em tìm đến với anh.
Sự mệt mỏi và hờ hững cố ý của anh làm em bối rối. Em càng thấy ngạc nhiên hơn khi nghe anh nói: tin nhắn chỉ là tin nhắn thôi, em không nhạy cảm, em dại lắm, t.ình d.ục anh không thiếu anh toàn gái trẻ, em đã già… em choáng!
Anh đúng là anh. Không! Em muốn gào lên anh không phải là anh – người đàn ông em đã yêu bằng cả tấm lòng!
Video đang HOT
Anh đã tống được em ra ngoài đường. Ơn trời em cũng về được đến nhà G. Dù không định nói gì nhưng nhìn em G hiểu cả, nó mắng em: già rồi vẫn ngu, rằng nó không cho phép ai làm tổn thương em, nó còn dọa: nếu em còn tiếp tục bao biện cho anh nó sẽ tìm đến nơi anh làm việc để “dạy cho thằng mất dạy ấy một bài học”. Nói thế nhưng nó vẫn làm cho em một bát cháo giục em ăn rồi quay đi lén lau nước mắt. Như một đ.ứa t.rẻ bị đòn oan, em nuốt vội bát cháo, nuốt vội những cục nghẹn, tự thấy mình có lỗi vì đã để cho bạn phải bận lòng. Sáng hôm sau đưa em ra bến xe nó bảo:
vẫn phải cảm ơn anh thật nhiều (Ảnh minh họa)
“Nếu không buồn không phải là người, nhưng bạn sống chân thành chắc chắn sẽ có những người đàn ông chân thành đến với bạn, không bao giờ được nhắc lại chuyện này nữa”. Nói thì dễ vì G có phải là em đâu anh nhỉ?.
Anh bảo: “Bạn bè cũng không tin được. Kể cả anh có ngủ với 20 người phụ nữ, nhưng nếu không bắt được anh với người ta đang trên giường thì cũng không thể nói được gì”.
Em sẽ quên, sẽ phải cố quên càng nhanh càng tốt vì em cũng còn nhiều việc phải làm, em còn rất nhiều người yêu mến. Nhưng trớ trêu thay em vẫn phải tiếp tục sống những ngày buồn trong bệnh viện để chăm người ốm. Chỉ khác là trước đây em có viết nhiều bài báo ca ngợi những “chiến sĩ áo trắng trên mặt trận thầm lặng”, em thật sự kính trọng và yêu mến họ, thì nay em nhìn họ thật đáng nghi ngờ, sự ân cần chu đáo trở thành giả dối, nụ cười thân thiện thành bệnh hoạn… em như người bị bệnh thần kinh.
Có điều tuyệt nhiên em không hề thấy oán trách anh! Em không thể quên mà dễ gì quên được một mối quan hệ đã ngấm vào trong m.áu thịt? Nhưng em đau lắm, nỗi đau như từ con tim bót nghẹt lồng ngực khiến em ngạt thở.
Em, ngoại trừ “tội” già, có lỗi gì đâu (kém anh có 4 t.uổi) để đáng phải bị đối xử như vậy? Chỉ một câu xin lỗi đúng lúc, một ánh nhìn thẳng chân thành với anh cũng khó thế sao? Vô tình nghe bài hát “Cuộc đời ngắn lắm” của nhạc sĩ, ca sĩ Phương Uyên: Hãy yêu nhau đi cuộc đời ngắn lắm, đừng lãng phí thời gian, hãy yêu người như yêu chính mình… Quanh em không thiếu những người đàn ông tử tế quý mến. Có những người em thật sự tôn trọng, nhưng có những người cũng làm em khó chịu, tuy nhiên sau chuyện của chúng ta em thấy lòng mình nhẹ nhõm vì may mắn mình chưa làm tổn thương ai. Và cũng phải thú thật hình mẫu của anh em chỉ thấy trên phim ảnh, sách báo, người bằng xương bằng thịt ngoài đời em gặp là anh đấy, trong cái rủi có cái may, em vẫn phải cảm ơn anh thật nhiều, em nói thật lòng bởi cuộc đời phía trước với em vẫn còn dài, rất dài.
Thực ra ngày đó em cũng biết khá nhiều về anh, cuộc hôn nhân về hình thức rất “môn đăng hộ đối” của anh. Mặc dù rất yêu anh nhưng lòng tự trọng không cho phép em làm tổn thương chị ấy – một phụ nữ đoan trang và có văn hóa. Vậy nhưng nhiều lần em vẫn tự hỏi: tại sao anh – người đàn ông có nhiều ưu điểm thế mà sao trong đời sống tình cảm có phần thiếu may mắn? Bây giờ em đã hiểu, cũng chẳng để làm gì anh nhỉ, chúng ta quá khác nhau về quan điểm và môi trường sống.
Chồng em mất rồi anh ạ. Cuộc hôn nhân không tình yêu rồi ly thân. Một mình em vừa làm mẹ vừa làm cha, các con trưởng thành, em có vị trí trong xã hội, tưởng như giờ đã có thể được sống cho mình, em thèm một vòng tay ấm áp, thèm một lời hỏi thăm, một tin nhắn chúc ngủ ngon đêm về của một người đàn ông đích thực, vậy mà…
Em chưa thể quên anh vì anh vẫn còn nợ em một câu hỏi và em biết anh hiểu câu hỏi đó!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Người yêu dối gian chuyện "thất tiết"
Tôi có thể bỏ qua tất cả quá khứ của em nhưng không chấp nhận chuyện em gian dối
Tôi năm nay 20 t.uổi, đã từng làm việc trong một công ty giày ở Thành phố Hồ Chí Minh, còn người yêu tôi 19 t.uổi, cũng từng làm chung công ty với tôi.
Tôi đến với em khi tôi vừa mới chia tay người yêu cũ và em cũng biết điều đó. Thời gian đầu quen nhau, tôi khá thờ ơ với em nhưng em vẫn quan tâm, chăm sóc tôi rất chu đáo. Với sự yêu thương, chiều chuộng của em, tôi bắt đầu yêu em và quan tâm tới em nhiều hơn, dần dần tình cảm của tôi dành cho ngày càng ngày càng sâu đậm hơn.
Noel năm ngoái, sau khi đi chơi với nhau về, chúng tôi đã vào nhà nghỉ và làm chuyện ấy với nhau như một điều tất yếu của tình yêu... vì tôi và em đã xác định là hai đứa sẽ làm đám cưới khi kinh tế ổn định hơn. Thế nhưng, "lần đầu tiên" của em không hề ra m.áu và tôi cũng không thấy em đau đớn như những người con gái khác lần đầu tiên quan hệ, thậm chí khi đang lâm trận, em vẫn cứ thờ ơ nằm yên mà không hề có một phản ứng gì.
Dù trong lòng rất hoài nghi nhưng tôi vẫn không nói với em điều gì lúc đó. Tôi cũng được nghe em kể rằng, trước khi đến với tôi, em có từng yêu hai người nhưng những mối tình đó chỉ là thoáng qua và rất trong sáng.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định hỏi em về những hoài nghi trong lòng mình bấy lâu. Khi tôi hỏi em, "Có phải em không còn trong trắng khi đến với anh không?" thì em đã khóc và nói rằng, " Anh là người đầu tiên em gần gũi. Tại sao anh lại không tin em?". Thấy em khóc lóc khổ sở, tôi đã xin lỗi và hứa với em, "Sau này anh sẽ không hỏi em như vậy nữa" nhưng trong lòng vẫn chưa nguôi nỗi nghi ngờ em.
Cho đến một lần đi chơi cùng nhau, tôi đã nói với em những câu đầy ẩn ý, "Anh rất yêu em vì em là người con gái thật thà. Anh vẫn sẽ yêu em cho dù em đã có lỗi lầm trong quá khứ... nhưng anh chỉ hi vọng em đừng giấu em chuyện gì trong quá khứ, dù là chuyện nhỏ nhất". Nhưng em vẫn một mực nói với tôi rằng, " em đã không giấu anh chuyện gì cả".
Một thời gian sau, tôi phải về quê để tiếp tục con đường học hành của mình. Tuy tôi và em một người Bắc, một kẻ Nam nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc, nói chuyện với nhau qua điện thoại hàng tiếng đồng hồ mỗi ngày. Dù yêu em rất nhiều nhưng tôi vẫn luôn nghi ngờ về quá khứ của em và hai anh chàng người yêu cũ. Tôi cũng đã đọc cho em nghe rất nhiều bài báo liên quan đến chuyện trinh tiết và những lỗi lầm của các thiếu nữ nhưng họ vẫn có được hạnh phúc bên tình mới vì họ không giấu quá khứ của mình. Họ xứng đáng được nhận những tình cảm tốt đẹp nhất của người mới khi họ đã chân thành chia sẻ và biết nhận lỗi... thế nhưng em vẫn không nói gì.
Tôi thật sự rất sốc và bất ngờ khi biết được quá khứ của em (Ảnh minh họa)
Quả đúng là " Có công mài sắt có ngày nên kim", sau bao lần tôi ngụ ý hỏi như vậy nên đến một ngày, em cũng đã công nhận chuyện quá khứ của mình. Tuy đã xác định tâm lý trước nhưng tôi vẫn rất bất ngờ trước câu chuyện em kể.
Em kể rằng, "Hồi học lớp 10, em có yêu một người con trai hơn em một t.uổi. Trong một lần đi sinh nhật bạn, em đã uống say nên đã để chuyện ấy xảy ra, Khi đó em quá say nên em không biết gì cả... đến sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy, em mới hốt hoảng vì mình đã bị bạn trai cướp mất đời con gái".
Vậy là cuối cùng mọi chuyện cũng đã rõ... và tôi cũng biết thêm một chuyện nữa là anh chàng đó là người con trai thứ ba, chứ không phải là hai chàng trai em đã từng kể với tôi trước đây. Tôi thật sự rất sốc và bất ngờ khi biết được điều đó.
Có một điều ở em cũng khiến tôi rất khó hiểu, đó là em nói em không biết uống bia rượu gì cả và những lúc đi chơi với bạn bè tôi, em cũng không uống... nhưng tại sao em lại kể rằng, hồi lớp 10 em bị say rượu và bị c.ưỡng h.iếp, chứ không phải do em tự nguyện? Hoặc cũng có thể là em đã nói dối tôi vì trước đây tôi nói rằng, " Anh không bao giờ yêu người con gái biết uống bia rượu".
Tôi là người con trai ở thế kỷ 21 nên tôi cũng không quá quan trọng về chuyện trinh tiết... nhưng điều tôi cần nhất ở em là sự thành thật. Thế nhưng, từ trước tới nay, em luôn giấu quá khứ của mình, luôn khóc lóc mỗi khi tôi nghi ngờ, luôn khẳng định mình còn trong trắng cho đến khi gặp tôi.... Và bây giờ thì mới vỡ lẽ ra tất cả những điều đó đều là giả dối!
Các bạn ạ! Bây giờ tôi phải làm sao đây? Có nên tha thứ cho sự giả dối của em để tiến đến hôn nhân... hay chấp nhận lấy một người con gái thất tiết và dối gian đó làm vợ?
Rất mong nhận được những lời khuyên chân thành từ các bạn!
Valentine và những điều nên/không nên Ngày của tình yêu đang đến gần, nhiều cặp tình nhân hẳn đang rất băn khoăn không biết nên làm gì để thể hiện tấm lòng với nửa kia. Dưới đây là những lời khuyên của chuyên gia tư vấn về những điều nên và không nên làm. Nên 1. Bàn bạc với nửa kia về kế hoạch 14.2 Đừng tự mình lên...