Anh dọn sang bên đó ở luôn đi!
Khi nghe con gái nói: “Ba qua nhà chú út chơi với bà Nội”, tôi thấy máu nóng dồn lên mặt. Chụp lấy điện thoại, tôi định gọi cho chồng nhưng rồi lại thôi.
“Đến anh mà cũng mê vợ thằng út à?”- tôi không nén được bực tức
Mẹ chồng tôi có 3 người con trai. Anh đầu định cư ở nước ngoài, lúc trước anh đã bảo lãnh mẹ sang sống cùng. Nhưng bà cụ sang được mấy tháng rồi đòi về vì “xứ sở gì mà buồn và lạnh muốn chết”. Vậy là chồng tôi đón mẹ về ở chung với lý do: “Tụi con khá hơn vợ chồng thằng út nên sẽ chăm sóc má tốt hơn”.
Mẹ ở với chúng tôi nhưng cuối tuần nào, vợ chồng thằng út cũng đưa con về thăm bà. Có những hôm, bận việc, họ không về thì bà cụ lại bắt chồng tôi chở sang bên đó. Thỉnh thoảng, bà lại ngủ luôn bên ấy đến sáng thứ hai mới về.
Một hai lần thì không sao, nhưng lâu dần, tôi thấy bực. Trước tiên là tôi bực với cô em dâu – vợ thằng út. Cô ta thật khéo biết lấy lòng mẹ chồng. Đến nỗi, khi ở nước ngoài gởi quà về, mẹ chồng tôi lại dành dụm cho vợ chồng thằng út thậm chí, khi thấy tôi có đồ đạc gì mới, bà lại nói xa gần muốn xin cho cô dâu út. Hỏi tôi không bực mình sao được?
“Em ghét cái kiểu đút nhét của má. Việc gì cứ phải chăm bẳm cho tụi nó như vậy?”- tôi bực bội bảo chồng. Anh cười: “Em là chị, sao lại so bì với em út? Tụi nó nghèo, má lo là đúng rồi”. “Nếu muốn giàu, sao không bỏ nghề đi kinh doanh?”. “Em lại nói sai rồi. Tụi nó thích dạy học chứ có thích làm giàu đâu?”. “Đã vậy thì má đừng lấy đồ của tôi đem cho tụi nó”- tôi dấm dẳn.
Biết tôi bực nên có lần, tôi lén nghe chồng tôi bảo mẹ: “Mấy thứ đồ đạc vợ con cho má, má không xài thì để đó, đừng đem cho ai, vợ con biết được nó buồn”. Mẹ chồng tôi hỏi lại: “Tao có cho ai đâu?”. “Là con nói vậy thôi. À, má còn tiền tiêu vặt không, con đưa thêm cho má?”. Vừa nghe con trai nói vậy, mẹ chồng tôi hí hửng: “Ừ, con có thì cho má. Tiền tụi con cho, má dành dụm chớ có tiêu xài gì đâu? Hôm trước thấy nhà thằng út bị ngập, má cho tiền tụi nó, bảo nâng cái nền nhà lên nhưng nó chưa đủ tiền nên chưa làm”.
Video đang HOT
Nghe vậy, tôi tức tốc chạy sang nhà em chồng: “Má già rồi, có chút tiền anh chị cho má dưỡng già, sao chú thiếm còn lấy của má? Làm vậy mà coi được à?”. Em chồng tôi lắc đầu: “Tại má nói quá, sợ má giận nên vợ em phải lấy cất cho má chớ tụi em không xài gì đâu”. Tôi tiu nghỉu: “Nhưng má nói nhà chú thiếm bị ngập phải nâng nền…”. “Chị ba yên tâm. Tụi em cũng đã dành dụm được một ít rồi. Chừng nào đủ, tụi em mới làm”. Tôi nghe vậy thì nửa tin, nửa ngờ: “Lương giáo viên của chú thiếm, không đủ ăn, lấy đâu mà dành dụm? Không lấy tiền của má thì kiếm đâu ra?”.
Vợ chồng thằng út không nói gì nữa nên tôi càng tin chắc chuyện má tôi đưa tiền cho họ là có thật. Tôi bảo chồng: “Tôi lo cho má mà cái gì má cũng đút nhét cho tụi nó”. Chồng tôi gay gắt: “Em thôi đi. Anh ghét cái từ đút nhét của em quá”.
Chẳng biết mẹ chồng tôi có nghĩ gì không mà một hôm bỗng đòi qua nhà thằng út ở chơi vài hôm: “Bên kia còn có hai đứa nhỏ hủ hỉ, vợ thằng út cũng hay ở nhà nên má thấy vui. Chớ ở bên này, tụi bây đi từ sáng tới tối, tao ra vô chỉ có một mình…”. Đến nước này thì tôi hết chịu nổi. Tôi bảo mẹ chồng: “Má thương tụi nó chớ không thương con. Tại vợ thằng út biết nói ngọt, còn con thì không. Con biết má thương nó nhiều hơn thậm chí, má chỉ la rầy nó chớ có bao giờ la rầy con đâu?”.
Mẹ chồng tôi nghe vậy thì bật cười: “Con nói cái gì vậy? Nó bầy hầy, nhà cửa không gọn gàng, ăn nói bổ bả, chưa đi đã chạy… nên má mới phải rầy dạy. Còn con có gì đâu mà má phải rầy la?”. Nhưng tôi vẫn chưa chịu: “Rõ ràng má thương tụi nó hơn. Tại tụi nó có con trai, còn con thì không có…”. “Lại nói tầm xàm rồi – chồng tôi nạt – Em cứ cằn nhằn như vậy thì để anh đưa má qua ở với vợ chồng thằng út luôn”. Đang bực nên tôi nói sẳng: “Vậy càng tốt”.
Lúc đó tôi giận dỗi nên nói vậy thôi chớ trong thâm tâm tôi không nghĩ như vậy. Nhưng lời nói đã thốt ra rồi, làm sao lấy lại được? Mẹ chồng tôi bỗng lặng đi: “Má ở với vợ chồng thằng út cũng được…”.
Tưởng bà nói vậy thôi, không ngờ lại sang ở với vợ chồng thằng út thật. Điều lạ là ở bên đó, bà cụ khỏe hẳn ra. Bà còn phụ con dâu đi chợ, nấu cơm buổi tối còn giữ con cho hai vợ chồng nó dạy thêm. Mấy lần, tôi bảo bà: “Má về ở với tụi con đi. Ở bên này, tụi nó để má cực quá, anh hai gọi điện thoại về, cứ trách móc tụi con…”. “Cái thằng thiệt là nhiều chuyện. Nó biết má ở với thằng út má khỏe ra, mà sao lại trách tụi bây? Để bữa nào nó gọi điện về, má rầy nó”.
Bà cụ nhất quyết không về. Bà không về, kéo theo chồng tôi cũng suốt ngày quẩn quanh với mẹ. Đi làm thì thôi, xong việc là anh lại tạt về bên đó chơi với mẹ tới tối. Bữa cơm chiều gần như không còn nữa vì anh ăn luôn với mẹ bên kia. “Đến anh mà cũng mê vợ thằng út à?”- tôi không nén được bực tức. Anh sa sầm mặt: “Em ăn nói kiểu gì vậy? Ừ, mà anh thấy thằng út thật may mắn khi cưới được cô vợ như vậy”. “Vậy thì anh dọn sang bên đó ở luôn đi!”. Anh nhìn tôi giây lâu rồi lắc đầu: “Chừng nào em còn cái tính đố kỵ ấy thì em còn khổ”.
Tôi nghĩ anh nói có lý nhưng tôi không có cách gì để thương được cô em dâu khi trong mắt tôi, cô ta là thủ phạm gây ra mọi thứ. Chính cô ta đã làm cho tôi mang tiếng ở ác với mẹ chồng, chính cô đã lấy hết tình cảm của mẹ chồng dành cho tôi ngày xưa chính cô ta là thủ phạm làm cho tình cảm vợ chồng tôi rạn nứt…
Vậy thì làm sao tôi thương cô ta cho được?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bến đỗ bình yên
Thùy Linh dẫn chồng sắp cưới đến họp lớp. Cả lớp tôi ai cũng ngạc nhiên quá đỗi vì đôi đũa lệch đó.
Chẳng ai nghĩ cô hoa khôi lớp văn nổi tiếng kiêu kì ngày nào cuối cùng lại tìm một bến đỗ không lấy gì làm "sáng sủa" như vậy.
Thùy Linh lớp tôi ngày ấy nổi tiếng cả trường bởi mái tóc dài gần đến ngang gối. Ở cái thời buổi mà một tóc ngắn, tóc ép chiếm ưu thế thì mái tóc của cô bạn tôi thực sự là một của hiếm. Nhưng ấn tượng buộc ai gặp Thùy Linh cũng phải chăm chú ngắm nhìn không chỉ có mái tóc ấy mà còn bởi khuôn mặt thanh tú, nước da trắng hồng, hàng lông mi cong vút và đôi môi lúc nào cũng như tô son.
Phải nói là Thùy Linh đẹp nhất nhì trường tôi thủa ấy. Tất nhiên điều đó kéo theo không ít những vệ tinh trong, ngoài trường ngấp nghe. Nhưng như người ta vẫn nói đấy, "hồng nhan bạc phận", Thùy Linh lận đận chuyện tình duyên.
Những anh chàng theo đuổi Thùy Linh ngày đó toàn là những đối tượng cao ráo, đẹp trai, công tử con nhà giàu. Vì chỉ những anh chàng đó mới có can đảm tán tỉnh và có ý định cưa cẩm Thùy Linh. Theo đuổi Thùy Linh anh chàng nào cũng tung đủ chiêu thức. Và Thùy Linh được cung phụng như một nàng công chúa.
Nhưng thật kì lạ, mối tình nào của Thùy Linh cũng nhanh chóng tan như bong bóng xà phòng chỉ trong khoảng vài tháng. Từ khi chinh phục thành công cho tới khi quyết định bỏ Thùy Linh, anh nào lâu nhất là nửa năm. Tính từ ngày Thùy Linh nhận lời yêu của một anh khóa trên năm lớp 11 cho tới trước ngày cô gặp chồng chưa cưới hiện giờ, có lẽ phải có đến hàng chục mối tình chớp nhoáng. Và lần nào cũng là một kịch bản tương tự. Họ tán tỉnh, chiều chuộng, Thùy Linh đổ gục và họ chia tay khi tình chưa kịp thắm duyên nồng.
Tôi dần dần hiểu được cái lí do đeo đẳng khiến những cuộc tình của Linh "đoản mệnh" bởi tất cả những chàng trai yêu Linh chỉ vì vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô. Họ coi Thùy Linh như một món đồ trang sức. Mà lẽ đời đã là trang sức thì dù đẹp đến mấy cũng có ngày lỗi mốt. Người ta ắt phải bỏ nó đi mà thay mốt mới.
"... anh ấy không phải là một bến đỗ sang trọng và đẹp đẽ nhưng anh ấy là một bến đỗ bình yên của cuộc đời mình" (Ảnh minh họa)
Rồi Thùy Linh gặp Khánh - chồng sắp cưới của Linh bây giờ. Khánh đen đúa, mắt một mí, giọng nói thì khàn khàn lại còn ngọng líu ngọng lô. Ấy vậy mà ngày gặp mặt đầu tiên trong đợt Thùy Linh đi thực tập tại cơ quan Khánh, anh chẳng mảy may bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài xinh xắn của Linh.
Lấy làm lạ, rồi từ lạ đến tò mò, Linh mượn cớ học hỏi kinh nghiệm để gần gũi Khánh. Thực ra chỉ là để cho anh chàng phải chú ý tới mình. Với một người đẹp như Linh mà Khánh không hề rung động kể ra cũng là sự xúc phạm với Linh.
Càng bên Khánh, Linh càng nhận ra sự say mê lao động và nhiệt tình với công việc của anh. Khánh không quen nói, cứ lẳng lặng mà làm. Không như những bạn trai trước của Linh, mua váy đẹp, phấn son cho Linh khi có dịp cần Linh đi cùng. Để rồi sau đó, khi Linh cần tới sự giúp đỡ họ lại mất tăm.
Còn Khánh, tan sở trời mưa dữ dội. Khánh bước xuống nhà xe thấy Linh ngồi co ro ở đó chờ mưa tạnh. Anh lao đi mua cho Linh chiếc áo mưa rồi đưa Linh về tận nhà mới thôi. Chuyện công việc thứ gì Linh chưa rõ anh tận tình chỉ bảo. Và cuối cùng chính Linh mới là người bị anh chinh phục. Thùy Linh cảm nhận được sự chở che và an toàn khi bên anh. Trước đây Linh chẳng bao giờ nghĩ sẽ yêu một anh chàng xấu trai, bởi sĩ diện vì vẻ đẹp của Linh không cho phép Linh hạ thấp mình như thế. Nhưng ngày hôm nay thì khác.
Nhận lời yêu anh rồi, Linh mới thực sự rõ, anh không hề yêu cô bởi cái vẻ bề ngoài. Anh cũng rất tự tin dù bên ngoài anh không đẹp. Anh có đủ kiến thức và hiểu biết để buộc mọi người phải chú ý thay vì vẻ điển trai đơn thuần. Anh nói nếu yêu Linh vì đẹp thì có ngày sẽ yêu một người khác vì cô ấy đẹp hơn Linh.
Mấy bạn trai lớp tôi đang quây quanh anh Khánh, họ có vẻ bị thu hút bởi những kinh nghiệm mà anh chia sẻ khi đi làm. Thấy tôi chăm chú nhìn hành động của anh, Thùy Linh ngồi xuống bên tôi: "Các cậu chắc hẳn ngạc nhiên lắm phải không? So với những anh chàng trước đây, anh Khánh quả thực khác biệt. Nhưng mình tự hào lắm, anh ấy không phải là một bến đỗ sang trọng và đẹp đẽ nhưng anh ấy là một bến đỗ bình yên của cuộc đời mình".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Như chưa từng phôi phai Mình vẫn còn yêu nhau đúng không em? Đã hơn hai năm rồi từ ngày em và anh rời xa nhau. Anh vẫn chờ, vẫn đợi nhưng anh không biết là mình đợi chờ điều gì nơi em chứ? Ngày đó em quay lưng bỏ lại anh và cuộc tình mình mà anh chưa hề hiểu được vì sao? Em là một người...