Anh điềm tĩnh, tinh tế nhé
Trên con phố tấp nập, dòng người lướt qua, những cơn mưa bất chợt khiến ta cảm thấy cô đơn. Anh cũng có cảm giác này phải không?
Hà Nội mùa thu đẹp anh nhỉ, sẽ đẹp hơn nữa nếu được cùng anh nắm tay khắp các nẻo đường.
Xin tự giới thiệu một chút: Em đến từ Thái Bình, gia đình thuần nông, học tập và làm việc tại Hà Nội, sinh năm 1993, hiện làm kế toán. Em trầm tính, thẳng thắn, biết quan sát và lắng nghe, ưa nhìn, yêu những điều giản dị và luôn nghiêm túc trong mọi mối quan hệ. Em rất ghét sự giả dối.
Video đang HOT
Mong anh là một người luôn chân thành, điềm tĩnh, quan tâm và tinh tế.
Dù luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng đứng trước anh, em muốn được trở thành nhỏ bé, được anh bảo vệ và yêu thương, được anh giải đáp những câu hỏi vu vơ.
Em tin ở nơi đó anh cũng đã sẵn sàng dang rộng vòng tay đón nhận em, mùa đông sẽ ấm áp hơn, chúng mình cùng nhau cố gắng, cùng vượt qua bão giông, chia sẻ niềm vui, nỗi buồn và xây dựng một tương lai tươi sáng.
Bởi người đúng thì thường hay đến muộn nên em vẫn đứng đây chờ anh. Em tin chúng mình sẽ tìm thấy nhau sớm thôi. Hẹn gặp vào một ngày không xa anh nhé.
Bất lực khi không thể cứu cô ruột khỏi người chồng tệ
Cô tôi là con út trong gia đình thuần nông, nhà nghèo nên cô không học cao mà lấy chồng khi ngoài 20 tuổi.
Cô không xinh đẹp nhưng ưa nhìn, nhanh nhẹn, ngoan ngoãn, biết cách đối xử. Chú lao động chân tay, hồi mới cưới nghe ông bà tôi kể thì chú cũng chu đáo, yêu chiều vợ. Tôi thường ngủ cùng cô những khi chú đi làm xa nhà, khi đó tôi mới 5, 6 tuổi. Tôi vẫn đi bộ cùng cô đến bưu điện xã để nghe chú gọi về, đường rải đá dăm, đôi dép quá khổ thi thoảng trượt khỏi chân mà tôi vẫn háo hức.
Một lần, năm tôi lớp 7 đã chứng kiến những điều chưa từng thấy khi đến nhà cô lấy đồ. Cô ngồi co ro ở góc bếp, không điện, chỉ có ánh trăng hè rọi qua khung cửa, vừa khóc vừa lau nước mắt, hai tay ôm lấy đôi chân. Dáng vẻ ấy in hằn trong tôi suốt những năm tháng sau này, mỗi lần nghĩ đến lại đau tái lòng. Chúng tôi ở đó mà chú vẫn nhảy vào tát cô, ấn đầu xuống đất kèm những lời chửi rủa thô tục, ném hết đồ xuống ao. Tôi xót xa, vừa khóc vừa chửi chú. Chú định lao vào đánh tôi nhưng may có người ngăn cản. Kể từ đó là chuỗi ký ức đau buồn về gia đình cô mà tôi luôn là người chứng kiến.
Người ta nói "nhìn mặt mà bắt hình dong", chú không ưa nhìn, tướng không tốt đẹp. Bố và anh trai của chú thường xuyên đánh vợ, có khi đánh gãy tay, còn sứt đầu mẻ trán hay thâm tím là chuyện bình thường. Không biết bệnh vũ phu này có phải do gen di truyền? Khi chú trở về quê làm ăn, nhận được nhiều việc hơn, nhà cửa khang trang đẹp đẽ, kinh tế đi lên; có điều tính xấu xa, vũ phu ngày càng thể hiện. Trong cách giao tiếp với người ngoài thì chú rất bình thường, hầu như không bao giờ mâu thuẫn với ai, trái lại còn được đánh giá cao về sự nhanh nhẹn.
Trước đây, mâu thuẫn to hay nhỏ trong nhà cô đều giấu, sợ ông bà lo lắng và xấu hổ với hàng xóm. Chú chửi cô suốt ngày đêm, đi làm cùng nhau cũng chửi, ăn cơm hay khi ngủ cũng vậy, uống rượu xong cũng chửi và không uống rượu cũng thế. Chú chửi đến khi nào buồn ngủ thì thôi, mà nửa đêm tỉnh ngủ lại tiếp tục. Nếu cô nói lại sẽ bị coi là cãi và chú lại đánh. Còn cô không nói lại thì chú cho rằng khinh không trả lời, cũng bị đánh. Dẫu biết vợ chồng có khi "cơm không lành, canh không ngọt" nhưng đây toàn lý do trên trời dưới đất, không thể hiểu nổi, như chú không thích ai là về nhà chửi, nhiều thành quen miệng, đánh nhiều thành quen tay. Có khi cô bị tát rách cả miệng, mẹ tôi phải chở đi nằm viện mấy ngày.
Mỗi năm cô bị đánh đôi ba trận to, tức là phải chạy thoát thân, bỏ đi vài ngày, nếu không có thể bỏ mạng. Những lần đó, tôi đều kêu cô viết đơn ly dị, để con lại và đi làm ăn xa, "hổ dữ không ăn thịt con". Vậy mà có lần chú tuyên bố nếu cô không về thì hai đứa con sẽ chết, chú mua can xăng 5 lít và mang quần áo cùng con cột giữa sân. Vậy là việc bỏ đi xa của cô chẳng bao giờ thành.
Còn rất nhiều chuyện tôi không thể viết ra, nói chung là kinh khủng. Giữa thời hiện đại như này, nhắm mắt lại tôi cũng không tưởng tượng được người thân của mình bị hành hạ đến mức "thừa sống thiếu chết" như vậy. Cô sống bây giờ cũng để mong con khôn lớn, có nơi có chốn chứ thiết gì phần đời còn lại đâu. Đã 2/3 cuộc đời trôi đi không hạnh phúc, bị đòn roi, những ám ảnh sợ hãi mỗi khi bước về ngôi nhà đó, giờ chỉ mong phần đời còn lại được sống yên ổn nhưng với tình trạng này rất khó.
Biết tin cô bị đánh lòng tôi đau như cắt, có những đêm day dứt thương cô không thể ngủ được. Tôi đã lên mạng, tìm hiểu về căn bệnh đa nhân cách, đi hỏi bác sĩ tâm lý hay cả bác sĩ tâm thần, định bụng nghĩ cách để đưa chú đi khám mà không có cách nào cả. Tôi bất lực khi không thể cứu cô và các em. Mong quý độc giả chia sẻ cùng tôi.
Chồng tôi treo ảnh cưới với vợ cũ trong phòng ngủ Chồng tôi đã ly hôn với vợ cũ nhưng vẫn giữ kỷ niệm với người đó trong căn phòng ngủ của chúng tôi. Tôi là người phụ nữ không may mắn trong đường tình duyên. Cách đây 3 năm, tôi chia tay người chồng đầu tiên. Lý do là anh ta ham mê lô đề, cờ bạc, kết hôn chưa bao lâu đã...