“Anh đi mà cưới cái… màng trinh ấy”
Hai năm yêu nhau cuối cùng đành ngậm ngùi nhận lấy một kết cục buồn, chỉ vì anh đòi tôi phải chứng minh sự trong trắng của mình.
Anh đi nhậu thâu đêm về gõ cửa phòng trọ của tôi. Nửa tỉnh nửa say, điên dại, anh như con hổ đói vùi tôi xuống giường, giật mạnh chiếc áo ngủ của tôi. Anh luôn miệng gào thét giữa đêm: “Cô nói đi, cô có còn trong trắng không? Hay cô đã qua tay bao nhiêu thằng rồi”. Tôi im lặng vì biết anh đang say nên có giải thích gì cũng vô ích.
Anh cũng chẳng làm gì tôi, chỉ bấu vào hai vai tôi, lắc mạnh cho đến khi tôi kiệt sức, chẳng buồn chống cự. Anh khóc rũ rồi nằm vật ra giường.
Trời sáng, trong căn phòng 12m vuông ngột ngạt, anh đã thật sự tỉnh táo. Anh kể chuyện đã gặp lại người yêu cũ của tôi thời trung học và người ấy có gửi lời hỏi thăm tôi. Thật sự cũng quá lâu rồi, tôi và người ấy không liên lạc với nhau, một mối tình học trò đẹp và thơ mộng, nó đã là quá khứ ngủ yên trong tôi. Chỉ có thế mà anh nổi đóa với tôi.
Tại sao anh không tin tưởng tôi? (Ảnh minh họa)
Nhưng bất ngờ hơn là lúc tỉnh lại, anh cũng không ngại ngần nói thẳng: “Em có còn trinh trắng không, hay là đã trao thân cho Ng (tên người yêu cũ tôi)”. Tôi chưa kịp nói gì thì anh đã lại vung tay, múa chân: “Tại sao bấy lâu nay, mỗi lần anh động đến người em là em tìm cớ chối đây đẩy, nào là muốn giữ gìn cho đêm tân hôn, nào là chưa nghĩ đến việc đó… Nếu em bảo em còn trinh trắng thì hãy chứng minh đi. Nào, hãy cho anh thấy là em còn trong trắng đi”.
Tôi bật khóc vì sợ, vì kinh hãi trước hành động đó của anh. Rồi anh lao vào, kéo tay tôi ra phía cửa, nói như quát nạt: “Nếu em không đồng ý cho anh thì hãy đi cùng anh đến bác sĩ. Mọi việc sẽ rõ như ban ngày thôi. Sao? Không dám à? Hay là em sợ?…”
Video đang HOT
Rồi anh bỏ đi. Mặc tôi ngồi thu mình nơi góc tường cạnh cửa sổ. Tôi không còn đủ sức để đưa mắt nhìn về phía anh. Tôi đã tắt điện thoại, cắt mọi liên lạc, giam mình trong phòng ròng rã một ngày đêm và không sao quên được những cảnh tượng vừa diễn ra.
Sang ngày thứ 2, khi không gọi được cho tôi, anh đến nài nỉ tôi mở cửa, bảo là có chuyện muốn nói. Anh vào nhà mang theo cho tôi một bát phở gà còn nóng, bảo tôi ăn đi. Tôi không phản ứng gì.
Anh mở lời phá vỡ sự yên lặng:”Thực ra, anh chỉ muốn em thuộc về anh thôi. Có thằng đàn ông nào mà không muốn mình là người đầu tiên của vợ. Anh xin lỗi vì đã thô bạo với em. Em ăn sáng đi, rồi anh đưa em đến bệnh viện kiể…m…”
Tôi vùng dậy, gạt đổ bát phở trên bàn: “Anh im đi. Ra khỏi nhà tôi đi”.
Một tuần sau, tôi gọi điện hẹn gặp anh. Đến nơi, tôi chẳng nói chẳng rằng, ném tờ kết quả thăm khám về phía anh. Anh xem qua, rồi hồ hởi: “Vậy mà anh đã trách lầm em. Anh thật có lỗi quá. Anh sẽ về nói ba mẹ sớm sang nhà em để bàn chuyện cưới xin. Nghe đâu tháng 4 này cũng tốt đấy!”.
Lòng tự trọng của tôi dâng lên, tôi gần như chửi rủa: “Thôi đi! Thật là kinh tởm. Anh đi mà cưới cái màng trinh ấy”.
Buổi chiều hôm đó, tôi về phòng dọn đồ đạc, rời thành phố để đến một nơi yên bình hơn. Tôi đã không khóc, đúng hơn là tôi đã không khóc được. Tình yêu hai năm chỉ đổi lại là sự sỉ nhục, coi thường mà anh đã đối với tôi. Hóa ra, anh chỉ yêu và muốn cưới cái màng mỏng manh kia chứ đâu phải yêu thương gì tôi.
Tôi chấp nhận ra đi như một sự giải thoát cho bản thân mình đúng lúc. Thời gian, công việc… sẽ giúp tôi nhanh quên đi con người đó, nhưng những tổn thương trong lòng sẽ còn theo tôi mãi đến suốt đời.
Theo Kiến thức
Đêm tân hôn vừa mới bắt đầu vợ đã kêu la thất thanh, máu chảy không ngừng...
Đêm tân hôn, Hưng hào hứng khi nhìn thấy vợ trong chiếc váy ngủ khêu gợi đang nằm sẵn trên giường đợi mình. Nhưng khi cả hai vừa mới bắt đầu, Huế đã kêu la thất thanh, máy chảy không ngừng...
Dù chưa được đi quá giới hạn với vợ sắp cưới nhưng Hưng cũng ngầm hy vọng Huế là cô gái ngoan thật. (Ảnh minh họa)
Vì mải lo cho sự nghiệp nên Hưng không có thời gian yêu đương, hẹn hò. 35 tuổi anh vẫn độc thân. Bố mẹ giục giã nhiều từ mấy năm trước nhưng anh vẫn cứ lờ đi. Mấy tháng gần đây, sức khỏe bố anh yếu đi nhiều. Bệnh suy tim đã chuyển sang giai đoạn cuối, sự sống không kéo dài được bao lâu nữa. Mẹ Hưng lập tức sắp xếp cho con trai một cuộc hôn nhân với Huế - con gái một người bạn học cũ của bà. Vì chiều lòng mẹ nên Hải gật đầu đồng ý.
Quen nhau chỉ 2 tháng là cưới, cũng vài lần Hưng rủ người yêu đi chơi xa. Có lần anh chủ động "vượt rào" nhưng Huế nhất định khước từ. Lần cuối cùng Hưng đòi chuyện ấy trước khi cưới lại đúng vào hôm người yêu dính "đèn đỏ" nên đành thôi. Dù chưa được đi quá giới hạn với vợ sắp cưới nhưng Hưng cũng ngầm hy vọng Huế là cô gái ngoan thật.
Đám cưới sau đó diễn ra rất hoành tráng. Tất cả sẽ thật hoàn hảo nếu như không xảy ra sự cố hy hữu và cực kỳ tế nhị vào đêm ấy.
Đêm tân hôn, Hưng hào hứng khi nhìn thấy vợ trong chiếc váy ngủ khêu gợi đang nằm sẵn trên giường đợi mình. Nhưng khi cả hai vừa mới bắt đầu, Huế đã kêu la thất thanh, máy chảy không ngừng... làm Hưng sợ tái mặt. Hưng vội vã gọi điện thoại cho mẹ rồi 2 mẹ con đưa thẳng Huế tới bệnh viện cấp cứu.
Dọc đường đi Hưng liên tục bị mẹ trách vì tội quá nóng vội nên để xảy ra sự thể này. Anh cũng hối hận lắm. Lúc vợ vào phòng cấp cứu rồi, ở bên ngoài Hưng cứ đấm vào tường tự trách mình. Nhưng khi bác sĩ trở ra nói chuyện khiến Hưng sửng sốt vô cùng.
"Vợ chồng anh chị chủ quan quá. Vừa mới phá thai được vài ngày đã quan hệ lại ngay là sao . May mà được đưa đến bệnh viện sớm, chậm chút nữa là mất mạng. Từ giờ anh phải giữ gìn cẩn thận cho cô ấy đấy".
Đêm tân hôn đáng lẽ tuyệt vời thì lại khó quên bởi sự thật về Huế bị phơi bày. Hưng từ chỗ ngơ ngác đến bàng hoàng đau đớn. Thì ra anh chỉ là thằng ngốc bị dắt mũi. Những lần Huế từ chối anh trước kia không phải là cô ấy giữ gìn trinh tiết mà chỉ là cô ấy cố gắng che giấu việc mình không còn trong trắng.
Hưng từ chỗ ngơ ngác đến bàng hoàng đau đớn. (Ảnh minh họa)
Thậm chí là cô ấy đã có thai với người đàn ông khác trước khi quen anh. Anh không hiểu sao vợ tôi lại làm điều bỉ ổi đến thế. Sau khi Huế tỉnh dậy, Hưng bắt vợ giải thích mọi chuyện rõ ràng. Huế thú nhận tất cả, cô ấy có thai với người cũ 12 tuần nhưng đã đi phá trước khi kết hôn với Hưng.
Về đến nhà Huế quỳ xuống van xin chồng và gia đình chồng nhưng mẹ Hưng nhất quyết không đồng ý. Bà gọi điện cho thông gia và nói trả lại con gái, chứ bà không bao giờ chấp nhận con dâu như vậy.
Mấy ngày nay nhìn Huế tiều tụy đi trông thấy Hưng cũng thương vợ lắm. Nhưng để tha thứ cho hành động của Huế thì anh không thể. Mọi người đã cố gắng giấu bố Hưng không cho ông biết chuyện nhưng chẳng hiểu ông nghe ngóng được điều gì mà sức khỏe ngày một sa sút. Lòng Hưng rối bời không biết giải quyết sự việc thế nào nữa.
Theo Một Thế Giới
Giá như không có câu nói đùa ấy thì tôi sẽ không phải đau đớn như hiện tại Tôi đành ngậm ngùi đi một mình nhưng anh ra khỏi nhà mà không mang theo thứ đó khiến tôi không ngừng suy nghĩ. Đi tiếp đối tác bàn công chuyện mà anh lại quên cái vật bất ly thân của mình ư? Tôi và anh kết hôn cũng đã được 3 năm và có với một bé trai kháu khỉnh. Hạnh phúc...