Anh đi lén lút ‘ăn ngủ’ với người ly dị chồng
Tôi chia tay sau khi biết được sự thật phũ phàng về anh nhưng anh lại đeo bám, khiến tôi không thể quên.
Tôi quen anh khi vào làm cho một công ty. Ban đầu nơi xa lạ, thân gái một thân một mình không bạn bè thân thích, anh đã giúp đỡ tôi trong cuộc sống. Tình cảm lớn dần lên theo những gì anh đã giúp tôi. Với tôi lúc đó, sự nhiệt tình của một người khác giới giống như phao cứu sinh giữa biển cả mênh mông. Chẳng ai nói với ai, tự chúng tôi cảm nhận tình cảm dành cho nhau, tự chăm sóc và lo lắng cho nhau. Đây có lẽ cũng chính là sai lầm mà sau này tôi đã phải nhận.
Tôi mến anh, rồi thích anh rồi thương, rồi yêu. Nhưng tôi không hề tìm hiểu anh là người như thế nào, đang độc thân, hay đã có gia đình, bạn gái. Chúng tôi cảm nhận sự hạnh phúc khi bên nhau nhưng niềm hạnh phúc đó với tôi mong manh quá. Trong tôi linh cảm anh không thật lòng với tôi nhưng tôi đã không chịu tìm hiểu mà để mối quan hệ càng ngày đi càng xa.
Cuối tuần, tôi thường về Sài Gòn vì ở đây, tôi có những người bạn chân thành. Anh luôn là người đề nghị chở tôi về và đến thành phố, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Tôi đã nghi ngờ anh quen ai trên này nhưng vì nghĩ nếu tôi dành tình yêu cho anh chân thành thì dù anh có quen ai khác, anh sẽ nhìn nhận lại về tôi. Thời gian trôi qua và những điều ngờ vực của tôi mỗi ngày một lớn khi anh lén lút nhắn tin cho những người ẩn danh.
Đêm thứ bảy hôm đó, một đêm tôi không thể quên được. Tôi đã thức đến sáng vì những linh cảm của bản thân mình. Có lẽ tình yêu tôi dành cho anh quá lớn để tôi cảm nhận được những gì đang xảy ra.
Chúng tôi đi làm về, anh rủ tôi đi ăn với mấy người bạn của anh nhưng tôi đã từ chối vì tôi không thích những cuộc nhậu nhẹt (có lẽ anh biết điều này nên anh đã rủ tôi để tôi không có sự nghi ngờ nào về anh). Tôi đã ở nhà một mình, buồn và đợi anh. Đến 22h30, anh nhắn tin bảo anh ghé nhà tôi (vì buồn nên tôi đã không nhắn lại và chắc như những lần trước, dù tôi không đồng ý, anh vẫn qua).
Tuy không trả lời nhưng tôi vẫn đợi. Từng phút đồng hồ trôi qua 23h, 0h vẫn không thấy anh đâu. Lòng tôi như lửa cháy. 1h, 2h, tôi đã thao thức để suy nghĩ miên man. 3h, 4h, tôi không thể chịu đựng được sự tủi hận, tôi bật dậy đi vòng quanh nhà. Tôi đã gấp xong 500 bức thư gửi khách hàng mà anh đã nhờ tôi làm cho đến sáng. Tôi làm và những giọt nước mắt đã rơi. Tôi tự an ủi mình bằng cách làm để trả nợ những gì anh đã dành cho tôi thời gian qua. Dù anh không tốt, dù anh phản bội tôi thì tôi cũng sẽ không oán trách và sẽ từ bỏ tất cả. Tôi đã rơi nước mắt rất nhiều.
Video đang HOT
Đến 7h30 sáng hôm sau, anh gọi tôi đi ăn. Tôi đã cố gắng bình tĩnh để không mất kiềm chế và hy vọng rằng linh cảm tối hôm qua là sai. Tôi hy vọng để rồi thất vọng. Anh chở tôi đi ăn sáng nhưng anh không ăn. Tôi đã linh cảm đúng nhưng vẫn tiếp tục im lặng.
Hôm đó là ngày anh trực. Tôi đưa anh đi trực rồi rủ một người bạn đi uống cà phê trong lúc chờ đợi anh. Tôi chỉ muốn kiếm một ai đó có thể nghe tôi nói, có thể chia sẻ với tôi câu chuyện tối qua để lòng tôi bớt dày vò. Trưa tôi ra đón anh, anh hỏi tôi có đói không và hẹn tôi chiều về sẽ đưa tôi đi ăn vì bây giờ anh phải đi ăn với vài người bạn và vì tôi nói không đói. Tôi vẫn im lặng và cầu mong lần này anh sẽ không dối lừa tôi. Tôi ở nhà hì hục làm món rau câu nhưng trong lòng không yên. Tôi gọi điện cho anh và bảo tôi muốn ra với anh. Anh đồng ý và hẹn tôi 30 phút nữa nhưng tôi đã không đồng ý và bắt anh về gấp. Anh đã về nhưng không đưa tôi ra ngoài đó.
Mọi chuyện vỡ lở khi hôm sau tôi lấy điện thoại của anh ra xem. Tim tôi đậ.p loạn nhịp, tay tôi cầm chiếc điện thoại không vững, cả mình mẩy tôi rung lên, lồng ngực tôi nghẹn thở, mồ hôi lạnh toát ra. Tôi đã đọc được những dòng tin nhắn trùng khớp với những gì diễn ra trước đó. Anh đã “ăn ngủ” và lừa dối trước mặt tôi với người mà theo lời anh là có hoàn cảnh rất tội nghiệp. Một chị ly dị chồng mà neo đơn, nuôi hai đứa con dại. Thật sự tôi khin.h b.ỉ vô cùng tận. Tôi đã lấy lại bình tĩnh và quyết định chia tay với anh trong sự ôn hòa. Tôi không một lời nặng nhẹ, không trách móc. Tôi không phải là người nhu nhược và dễ dãi, nhưng có lẽ chính cách cư xử cao thượng của tôi đã để anh càng lấn tới. Anh đã không đồng ý chia tay và xin một cơ hội sửa đổi.
Với tôi, lòng bao dung sẵn có và tôi sẵn sàng tha thứ cho tất cả những ai phạm sai lầm với tôi. Tôi đã cho anh thêm một cơ hội sửa đổi. Tôi ra điều kiện anh phải cắt đứt hết liên lạc với những người anh đang có quan hệ bất chính vì trong lúc tôi cầm điện thoại của anh, tôi đã phát hiện ra những điều không hay về anh. Anh đồng ý và xin cho anh một tháng.
Chúng tôi lại vui vẻ và tôi cố gắng quên đi chuyện cũ nhưng niềm tin cho anh đã giảm. Tôi giảm đi tình yêu cho anh, giảm đi sự quan tâm vì tôi đang chờ lời hứa của anh nữa. Nếu tôi dành quá nhiều yêu thương cho anh thì anh không xứng đáng để nhận đươc điều đó nên tôi gượng ép yêu thương trong lòng của mình, để đó và chờ đợi. Ngược với tôi, anh đã có sự thay đổi rõ rệt sau đó. Anh quan tâm tôi nhiều hơn trước, ở cạnh tôi nhiều hơn, yêu thương tôi nhiều hơn (vì trước đó anh rất hững hờ với tôi) và không có những cuộc gặp với người con gái đó nữa. Những sự thay đổi của anh làm tôi vui nhưng điều tôi mong chờ vẫn chưa thấy. Trong lòng tôi vẫn có suy nghĩ nặng nề rằng anh là kẻ phản bội và niềm tin trong tôi vẫn chưa khôi phục.
Rồi tôi phát hiện anh vẫn lẽn lút nhắn tin với cô gái đó với những lời lẽ yêu thương. Họ gọi nhau bằng “chị yêu”, “em yêu”. Họ thỏa mãn nhau qua tin nhắn. Cái gì cũng có giới hạn và giới hạn chịu đựng của tôi đã hết. Tôi phẫn nộ thì anh lại cho tôi là người quá đáng vì anh đã yêu thương tôi hơn trước mà tôi còn trách móc anh. Tôi đã không chịu đựng được, uất ức và nói những lời tôi không thể kiềm chế. Đã bao lần tôi quyết định chia tay nhưng bất thành vì tôi đã quá yêu anh. Nhưng trong tâm trí tôi không chấp kẻ thứ 3, thứ 4 đó.
Tôi đã từ bỏ sự nghiệp để trở về lại Sài Gòn mong muốn mọi chuyện sẽ khác. Tôi sẽ quên được anh đi dễ dàng hơn. Nhưng không, anh vẫn đeo bám tôi. Anh biết tôi còn yêu anh nên cứ nhắn tin, gọi điện làm lòng tôi không quên được. Tâm trạng tôi rồi bời. Anh nói vẫn còn yêu tôi nhưng anh nhất quyết không cắt liên lạc với những người đó. Xét về nhiều khía cạnh anh là người tốt, là người có trách nhiệm. Còn về khía cạnh tình cảm, chuyện của chúng tôi như vậy, tôi phải làm sao đây? Tôi đã không tìm được cách giải quyết nên mới viết nên những dòng tâm sự này, mong các bạn đồng cảm chia sẻ.
Theo VNE
Đau khổ vì phải sống trong cái vỏ bọc mạnh mẽ
Người ngoài nhìn em thường ghen tỵ vì họ bảo em xinh đẹp, tài giỏi, đi xe xịn nhưng đêm về, em gặm nhấm nỗi đau riêng mình em.
Em không biết bắt đầu từ đâu để độc giả cũng như em có thể diễn tả được những nỗi đau đã và đang xảy ra trong cuộc sống hàng ngày. Em sinh ra và lớn lên trong một gia đình chỉ có mẹ. Cha em mất khi chưa kịp nhìn thấy mặt em, rồi gia đình xảy ra nhiều biến cố nhưng mẹ đã cố gắng cho em học đại học. Trong lúc là sinh viên, em phải làm đủ thứ nghề để sống và trang trải cho việc học .
Cuộc sống dần ổn định khi em ra trường và tìm được việc làm tại ngân hàng ở cái tuổ.i 27 cũng đủ để mọi người xung quanh ghen tỵ. Có thể nói, nhìn vào ai cũng ngưỡng mộ. Theo đán.h giá của những người bạn xung quanh, em vừa xinh đẹp, tài giỏi, khéo ngoại giao, biết cách đi vào lòng người. Về vật chất, em đi xe đẹp, mặc đồ hiệu... Ai cũng nghĩ rằng em rất nhiều anh chàng theo đuổi, chỉ có em bỏ họ và không bao giờ có khái niệm ngược lại vì em luôn tạo cho mình lớp vỏ bọc mạnh mẽ, luôn cười nói vui vẻ với cấp dưới, không cuộc vui nào của mọi người vắng em.
Nếu cuộc sống chỉ trải hoa hồng thì vui biết bao nhưng chuyện tình cảm đối lập hoàn toàn. Khi còn là sinh viên, em đã quen và yêu gần 5 năm. Vẫn nghĩ khi ra trường sẽ có kết quả tốt nhưng cuộc đời không ai nói trước được phải không? Gia đình nhà chàng phản đối vì lý do nhà em nghèo. Em quyết định chia tay trong nước mắt vì lòng tự trọng bị tổn thương. Em đã rất đau khi chỉ một tuần sau chia tay, anh ta đi lấy vợ theo lời gia đình.
Gần một năm sau khi ra trường, em quen anh Việt kiều là đối tác của cơ quan. Anh giúp đỡ em rất nhiều, yêu thương em thật lòng. Em quen một năm thì anh ta cầu hôn nhưng trớ trêu thay, ngày anh về nước cũng là ngày em biết anh đã có vợ và con gái. Trời đất như sụp dưới chân em, đau khổ vì bị lừa dối, em muốn bỏ mặt mọi thứ. Để mặc ngoài tai những lời xin lỗi, xin được tha thứ, em quyết định chuyển nhà, chuyển chỗ làm.
Từ đó, tim em như đóng băng, không muốn yêu ai, quen ai, đi về như cái bóng. Thậm chí, em không tin vào đàn ông và sống bất cần đời. Gần 2 năm sau, khi vào làm tại ngân hàng, em đã biết anh. Em không quan tâm anh vì mọi người trong công ty nói anh này toàn lợi dụng phụ nữ. Anh ta đã dùng mọi cách để theo đuổi em, luôn có mặt những lúc em khó khăn nhất. Khi gia đình em có chuyện, anh đã tự nguyện đi về trong đêm mưa cùng em với khoảng cách rất xa. Tấm chân tình của anh ta đã làm em cảm động. Vì em cho mình cái quyền khi yêu phải tin tuyệt đối, em đặt hết niềm tin vào tình yêu này, không toan tính thiệt hơn bởi em nghĩ tiề.n có thì xài chung. Giá như chuyện chỉ dừng lại tại đây. Khi em nghe bên tai những lời nói không hay và vô tình em bắt gặp anh ta đi với người khác thì em hiểu ra đâu là sự thật. Anh lại giải thích, khóc lóc xin tha thứ.
Tim em như vỡ vụn. Rồi anh ta gặp ta.i nạ.n. Em không thể bỏ được nên quay lại chăm sóc, dồn hết tiề.n bạc để anh ta an tâm ở nhà dưỡng bệnh một tháng. Vẫn nghĩ mọi chuyện đã qua nhưng ngựa quen đường cũ, anh ta vẫn có những mối quan hệ không tên, tha thứ rồi chia tay rất nhiều lần. Ttrước khi đi du lịch nước ngoài hai ngày cũng là ngày em chia tay trong nước mắt khi lại bắt gặp anh ta tay trong tay với người khác. Nhưng anh ta giải thích là chỉ gặp để chia tay. Em đã quyêt định chấm dứt khi mọi thứ sẵn sàng cho đám cưới. Giờ chia tay cũng gần hai năm, anh ta cũng không còn làm tại cơ quan, không liên lạc nữa.
Em dặn lòng sẽ không nhớ, không buồn nhưng không có cách nào em quên được? Lý trí bảo đừng nhớ nhưng lòng vẫn không thể quên. Đáng sợ hơn, em đã chai lì với tình cảm. Em dồn hết sức cho công việc. Đêm nào em cũng khóc, không thể tìm ra lối thoát cho mình. Tại sao vậy? Dù biết anh ta không phải là người tốt, không thật lòng yêu mình.
Em phải sống trong vỏ bọc nhưng có ai hiểu được sau lớp vỏ bọc mạnh mẽ là một người hoàn toàn trái ngược. Em sợ cảm giác phải về nhà, đối diện với bốn bức tường. Em đã cố tỉnh táo, làm cho mình thật bận để quên đi mọi thứ, từ học anh văn, học lên cao hơn nhưng em không thể nào thoát ra được. Em chỉ cần một người yêu thương thật lòng nhưng... xã hội này?
Theo VNE
Đi vào khách sạn nhưng không 'vượt rào' Cứ 1 lần/tuần, mình và anh vào khách sạn vì anh muốn ôm mình ở nơi không có người. Xin hãy cho mình một lời khuyên, một lời trách móc hoặc nhiều hơn nữa để mình có thể quay lại. Mình học kinh tế khô cứng lại tệ văn học nên mình xin tóm tắt ngắn gọn câu chuyện của mình như sau,...