Anh đến bên tôi chỉ để lấp chỗ trống
Anh luôn dành cho tôi sự chăm sóc ân cần. Đến một ngày tôi nhận ra điều đó chỉ là cảm giác tức thời trong lúc anh và bạn gái xảy ra chuyện và cô ấy đã bước chân theo chồng.
ảnh minh họa
Anh đến với tôi trong một lần say nắng, tôi cứ nghĩ đó là tình yêu và bắt đầu để anh bước vào cuộc đời mình. Anh cho tôi cảm giác ngọt ngào, bình an và hạnh phúc. Bên anh, tôi như lấy lại được niềm vui của chính mình sau 7 năm đánh mất. Chúng tôi trải qua những giây phút thật hạnh phúc và lãng mạn. Anh luôn dành cho tôi sự chăm sóc ân cần. Tôi biết anh được nhiều người ngưỡng mộ và thầm thích anh, rồi anh chọn và ở bên tôi.
Đến một ngày tôi nhận ra điều đó chỉ là cảm giác tức thời trong lúc anh và bạn gái xảy ra chuyện và cô ấy đã bước chân theo chồng. Tim tôi rất đau, cảm giác đất trời này lại quay trở về màu đen tối của 7 năm trước, khi tôi và bạn trai cũ chia tay vì người thứ ba. Tôi thấy mình đã yêu anh, không nghĩ yêu nhanh đến như vậy.
Hơn 7 năm qua tôi tự tạo cho mình bức tường thành vững chắc để không ai có thể bước qua. Tôi tự bảo vệ mình thành công trong nhiều năm như vậy nhưng cuối cùng lại thất bại ở cuộc tình cuối tôi đã trao. Thầm nhủ rằng mình sẽ không thể yêu ai nữa, vì không ai có thể tạo cho tôi được niềm tin trên đời này có một tình yêu đích thực.
Video đang HOT
Anh đã làm trái tim tôi sống lại sau những năm tháng lạnh tanh và ngủ vùi, khiến tôi háo hức chờ đợi như một đứa trẻ mới lớn sắp nhận được quà. Tôi bắt đầu có thói quen chăm sóc cho bản thân để hấp dẫn hơn, dù cũng là người không quá tệ về mọi mặt. Tôi muốn anh được hãnh diện khi đi bên mình, muốn anh được mọi người ngưỡng mộ vì có một người bạn gái không tồi.
Tôi trao cho anh tất cả tình cảm dồn nén trong nhiều năm. Đôi khi cũng suy nghĩ anh thật may mắn khi là người đàn ông duy nhất tôi dành trọn niềm tin, tình yêu và hy vọng. Suy nghĩ này tôi chỉ để trong lòng vì biết anh rất mạnh mẽ và kiêu ngạo. Thỉnh thoảng tôi muốn rót vào tai anh những lời nói chân thật: Cảm ơn anh đã đến trong cuộc đời em, đã đánh thức trái tim này để em có thể tươi cười và nhìn cuộc sống bằng ánh mắt màu hồng.
Tôi không biết mình sẽ lại mất bao nhiêu năm để quên cuộc tình này, nhưng có thể sẽ không bao giờ quên được vì đã yêu anh mất rồi. Tôi cũng không còn hứng thú để kiếm một người khác thay thế anh trong tim mình. Chắc bản thân sẽ phải chấp nhận bước đi trên con đường không có anh. Tôi không trách gì vì biết mình là người đến sau trong cuộc đời anh. Tôi vẫn sẽ yêu anh bằng cách để anh được tự do ra đi, được đi trên con đường anh chọn.
Tôi biết mình phải thật mạnh mẽ cho dù bất cứ hoàn cảnh nào xảy ra, nhưng con người một khi dành sức lực để tỏ ra mạnh mẽ bên ngoài thì bên trong nội tâm lại càng có một khoảng trống không thể bù đắp được.
“Anh à, em sẽ để anh ra đi nếu như với anh, em không phải là người anh sẽ chọn”.
Theo VNE
Tôi đã thả hình bắt bóng...
Tôi và anh cùng là thành viên trong một câu lạc bộ thể dục thẩm mỹ. Anh thường ân cần thăm hỏi tôi và chúng tôi đã có những buổi chuyện trò vui vẻ về cuộc sống và tình yêu.
ảnh minh họa
Tôi biết anh rất mến tôi nhưng tôi không dám "bật đèn xanh" cho anh vì tôi đã có hôn phu, hai gia đình chỉ còn chờ ngày cưới.
Rồi anh sang Miến Điện buôn bán. Tôi vẫn đến câu lạc bộ luyện tập, nhưng một cảm giác trống trải luôn xâm chiếm tôi. Tôi biết mình đã yêu anh. Tôi sống trong dằn vặt của nhớ thương người đàn ông mà tôi nghĩ rằng nếu gặp lại và nghe lời yêu thương của tôi, anh ấy cũng sẽ yêu tôi.
Chồng sắp cưới của tôi cũng là một doanh nhân, nhưng anh không lãng mạn. Anh luôn vạch sẵn tương lai để tôi có một cuộc sống đầy đủ, không thua kém ai. Anh đã mua cho chúng tôi một căn nhà riêng ở quận 12. Anh có một tài khoản tiết kiệm với thời gian đáo hạn hơn một năm, anh thường nói rằng cuốn sổ đó là để chúng tôi có lãi suất cao mà đi du lịch thoải mái sau ngàycưới. Ngày đáo hạn cuốn sổ đó cách ngày cưới một tuần.
Hè năm đó, trước đám cưới, hai gia đình tôi cùng đi du lịch Miến Điện (Myanmar), và tôi đã gặp lại anh. Tôi tách đoàn, bỏ chồng sắp cưới để theo anh mặc ba mẹ, anh chị tôi chửi mắng, khuyên giải, gia đình chồng sắp cưới can ngăn, chồng chưa cưới ghen trách. Tôi còn nói thẳng vào mặt chồng chưa cưới là anh không có "tư cách" gì để ghen cả. Tôi chưa phải là vợ chính thức của anh. Tôi nói với ba mẹ anh chị tôi là với tuổi 32, trình độ đại học, tôi đã có đủ sáng suốt cũng như "quyền hạn" pháp lý để làm theo ý mình.
Đoàn du lịch về nước, tôi ở lại cùng anh. Tôi chấp nhận bỏ hết tất cả, chồng sắp cưới, gia đình và cả việc làm ... Chúng tôi đã có những ngày tháng vô cùng hạnh phúc. Tôi thay sim điện thoại của Miến Điện để gia đình và mọi người không thể khuyên ngăn hay mắng mỏ gì tôi được nữa.
Tôi sống chung với anh và đã cùng anh ba lần tham gia ngày Hội Té Nước của Miến Điện, tức là đã ba năm trôi qua. Cho đến một tối, nằm bên tôi anh nói rằng ngày mai anh muốn tôi rời khỏi căn nhà này để về lại Việt Nam, chúng tôi "vui" như vậy là đủ rồi. Tôi sững sờ khóc lóc và nhất định không chịu ra đi. Tôi đã bỏ tất cả vì anh. Bây giờ tôi còn mặt mũi nào về Việt Nam. Anh nói giữa tôi với anh không có gì ràng buộc cả. Giờ đây tôi mới hiểu vì sao trước đây anh ép tôi uống thuốc ngừa thai với lý do chúng tôi chưa vững kinh tế nơi xứ người, rồi hẹn tôi khi tiền bạc dư đầychúng tôi sẽ có con.
Sáng hôm sau khi anh mở rộng cửa đưa tôi chiếc vé máy bay anh mua sẵn và mấy triệu tiền Việt và bảo tôi hãy về Việt Nam tôi đã lăn ra khóc lóc dữ dội. Tôi vừa van xin, vừa bò lê trên nhà khi anh cố kéo tôi ra cửa. Cuối cùng, anh nói với tôi: "Em không đi thì anh đi". Anh dọn đồ lên xe taxi đi thẳng mặc tôi chạy theo van xin. Quay về nhà, tôi khóc thật nhiều, nhưng vẫn hy vọng tối anh sẽ quay về. Nhưng không, tối hôm đó người gõ cửa nhà tôi là bà chủ nhà. Bà nói tiếng Việt lõm bõm nhưng cũng đủ cho tôi hiểu rằng chồng tôi đã gọi điện trả lại nhà, nếu muốn ở tiếp tôi phải đóng tiền nhà cho tháng sau, và chỉ còn có vài ngày là hết hạn.
Tôi đành về Việt Nam. Thế nhưng tôi không dám về nhà mà lủi thủi thuê nhà trọ sống và xin việc làm. Có một lần, tôi trở lại căn nhà chồng chưa cưới mua ngày ấy, tôi ngồi quán cà phê đầu đường và nhìn thấy anh cùng một phụ nữ ra vào căn nhà đó với đứa bé chưa đầy năm. Vậy là anh đã có gia đình!
Tôi trở về phòng trọ. Nơi tôi sống chỉ cách gia đình tôi, ba mẹ, anh chị tôi vài cây số nhưng tôi không dám về. Tôi không sợ ba mẹ mắng chửi. Tôi chỉ không muốn gia đình thân yêu của mình thấy tôi với bộ dạng như thế này...
Theo VNE
Anh lấy em, hay là cưới mấy giọt máu? Tôi lấy chồng, người luôn theo đuổi, ân cần, chăm chút, chiều chuộng tôi. Đêm tân hôn, anh hỏi đúng một câu: Sao anh không thấy em chảy máu? ảnh minh họa Hơn mười năm trước, tôi là sinh viên, có người yêu "dân thành phố". Anh đã dùng nhiều chiêu trò để buộc tôi phải chứng minh tình yêu bằng cách "cho,...