Anh dám từ chối 1 hot girl lái Audi như tôi à?
Càng sống tôi mới biết ở đời sao lắm chuyện lạ đến khó tin. Trước đó tôi định không chia sẻ rộng rãi chuyện này nhưng bạn tôi khuyên nên gửi bài viết sang diễn đàn của các chị em khá rôm rả này để “rải truyền đơn” cho thiên hạ cùng cười vào mặt anh – một con mèo mù lại chê cá rán.
Anh từ chối tình cảm của tôi, thế thì xin lỗi anh, anh chắc gì đã bằng một người mẫu đi dòng xe hạng sang Audi là tôi đây mà dám chê bai và từ chối tôi chứ?
Mọi người đã nghe câu “sinh ra đã ngậm thìa bạc” chưa? Đó là tôi đấy. Tôi là con gái một trong gia đình, nhà mặt phố, gia đình tôi làm kinh doanh. Từ bé tôi đã “kém may mắn” vì không được bố chở đi hóng mát bằng xe máy. Và khi bạn bè sáng sáng đạp xe đến trường hay chen chúc trên những chuyến xe buýt chật chội, ngột ngạt và mùi người lẫn tạp thì tôi được chở đi bằng ô tô, mưa không tới mặt nắng chẳng tới đầu.
Tôi cũng đậu đại học với số điểm cao chót vót mà chẳng cần chạy điểm như nhiều đứa bạn con nhà giàu khác. Ngoài ra, tôi còn biết làm hai, ba nghề tay trái cùng lúc. Không hẳn vì tiền mà vì với tôi lao động là vinh quang. Với vẻ ngoài xinh xắn của tôi, tôi đã được chú ý từ trung học, lên đại học thì làm người mẫu nghiệp dư và đến nay vẫn thế.
Ngoài làm người mẫu, tôi còn kinh doanh trên mạng, có một shop thời trang đẳng cấp và tự mở được một quán cà phê. Những điều tôi làm trên đây đều chứng minh được thực lực của tôi – một cô nàng tiểu thư đài các nhưng không quen lối sống chực sẵn và quan trọng là tôi không ngắn não.
Sẽ có nhiều ếch ngồi đáy giếng nghĩ là tôi quá “nổ”. Nhưng đấy chẳng qua vì cái bánh gato trước mặt to quá đấy thôi. Là 8X đời cuối, tôi đã mua được em xe này với giá 179.000 đô.
Những người bạn của tôi cũng toàn đi xế xịn. Người thì đi Ferrari Italia,California, Audi R8. Người thì lại chuộng Bentley GT, Rolls-Royce Phantom, Lamborghini LP570-4 Superleggera. Người lại đi chiếc Ferrari F430 mui trần, Aston Martin Rapide… Những “xế xịn” này đều có mức giá từ 12 -15 tỉ đồng cả, cá biệt có một số chiếc còn xấp xỉ 20 tỷ đồng cơ đấy.
Tôi luôn nhận thức được giá trị và tự hào về gia đình, bạn bè và những thành quả lao động mà bản thân làm nên. Đừng nghĩ tôi kiêu ngạo, sang chảnh chỉ dành cho những ai to xác rỗng đầu, còn tôi là người biết mình biết ta.
Video đang HOT
Trong tình yêu cũng thế, tôi luôn là người ra luật và điều khiển cuộc chơi. Nhưng tôi không hề sống buông thả và dễ dãi. Tôi yêu không nhiều, biết chọn người mà yêu. Tôi nói “chọn” vì đàn ông có ý đồ đến với tôi không phải là ít. Tôi chưa nhìn thì họ đã xiêu, tôi chưa yêu thì họ đã gục.
Từ khi tôi lớn lên cho đến nay, duy chỉ có anh là người duy nhất từ chối tình cảm của tôi. Chẳng biết tôi có nên xem đó là thất bại không? Bởi đây cũng là lần đầu tiên tôi chủ động tỏ tình với một ai đó.
Thú thực, tôi thấy hơi choáng vì anh trả lời quá thẳng quá nhanh và quá phũ: “Xin lỗi, với anh, em chỉ là đứa con gái đi Audi R8. Nhưng rồi sau đó tôi chỉ biết ngửa mặt lên trời mà cười. Anh nghĩ anh là ai chứ? Có phải anh đang cố tình diễn hề cho tôi xem không?
Tôi không phải là một người con gái bình thường. Tôi giàu có, xinh đẹp và có năng lực. Tôi không phải là hạng con gái chỉ biết khoe thân, ăn bám đại gia, học hành chưa quá cấp 3 mà ảo tưởng vô biên về sức hút.
Tôi không phải hạng giàu xổi học làm sang, ngồi uống trà đá ở nhà hàng 2 sao hay mặc quần áo fake 1 đã vội vênh mặt với đời. Nhà tôi giàu có 3 họ, danh giá từ ông bà đến cháu chắt. Trang sức tôi đeo, áo quần tôi mặc và tiền tôi bỏ ra để chăm sóc cho em Audi của mình cộng lại đã hơn lương tháng nhiều người tự xưng là doanh nhân.
Vậy cơ sở nào mà anh từ chối tôi? Tôi tưởng khi được tôi ngỏ lời, anh phải ôm chầm lấy tôi vì xúc động. Tôi đã phải hạ giá mình xuống để yêu anh, anh lại từ chối tôi thẳng thừng. Cái giá hạ nhục và làm tôi mất mặt đắt lắm anh biết không?
Anh là ai? Chỉ là một trong vô vàn thanh niên mới mở mắt tập tành kinh doanh và mới thành công bước đầu mà đã ngạo mạn. Đúng là chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng. Anh tự hào con số thu nhập anh làm ra, nhưng anh không biết tôi chỉ cần bớt mua sắm đi vào bộ quần áo là đã có được số đó.
Tôi yêu anh, bạn bè tôi gọi anh là mèo mù vớ cá rán, chuột sa chĩnh gạo. Có khi anh mù thật, chỉ có mù tịt mới không nhận ra giá trị của tôi. Khi nghe tôi kể lại chuyện, bạn tôi còn chửi rằng anh ngu. Bởi vì tôi bước chân ra khỏi nhà, đàn ông săn đón tôi tận ngõ.
Có lẽ việc bây giờ tôi nên và cần làm là quên phắt đi một kẻ ảo tưởng và ngu ngốc là anh. Tiếp theo là chống mắt lên xem sau này anh sẽ yêu cô gái như thế nào? Liệu rồi anh có không ngừng so sánh tôi và cô ta hay không? Tôi cá là khi anh sáng mắt ra một chút, anh sẽ day dứt và ân hận đến nỗi có ngày phải chạy đến quỳ xuống chân tôi không chừng.
Hay chăng tôi nên ngồi ngẫm nghĩ rằng vì sao một cô gái có học thức, ngoại hình ưa nhìn, kiếm tiền cũng giỏi lại bị một người đàn ông tầm thường từ chối? Thật sự, lần đầu tiên trong, có người chê tôi đến mất mặt như thế.
Theo VNE
Chồng chưa cưới hủy hôn vì tội mất trinh
Tôi mất trinh từ hồi còn nhỏ, tuổi thơ dữ dội đã theo tôi đến tận bây giờ, hồi cấp 3, lên đại học tôi thu mình lại như con ốc.
Chuyện con gái không còn trinh bị con trai khinh rẻ nhan nhản trên các mặt báo nhưng tôi không nghĩ mình rơi vào hoàn cảnh này. Đúng, tôi không còn trinh nhưng tôi không phải là đứa chơi bời, yêu đương nhăng nhít.
Tôi ít nói, ít giao du nên đến tận lúc ra trường, đi làm tôi mới yêu - anh là mối tình đầu của tôi. Chúng tôi chuẩn bị làm đám cưới vào tháng 9 này nhưng tất cả đã tiêu tan trong mây khói khi anh biết tôi không còn trinh. Khi biết tôi không còn trinh, anh đã ném vào mặt tôi lời thô bỉ và nói hủy hôn mà chẳng để tôi lời giải thích: "Tại sao tôi mất trinh?". Chẳng nhẽ, tất cả những con gái không còn trinh đều là xấu xa, tội lỗi sao? Chả nhẽ, không còn trinh thì không được yêu thương, không được trân trọng sao? Vậy những người con gái lỡ mất trinh như tôi sẽ thế nào, đi đâu và về đâu? Chúng tôi sẽ không tìm được người yêu mình thật lòng nữa sao???
Tôi không bao giờ quên ánh mắt anh nhìn tôi lúc đó, đỏ au, đầy giận dữ, có thể ăn tươi nuốt sống tôi. Anh trừng mắt nhìn vào thân thể tôi rồi la hét: "Tôi cứ nghĩ cô là người đoan trang, sao cô đóng kịch giỏi thế, cô đã ngủ với bao nhiêu thằng rồi, tôi là thằng thứ mấy của cô", "không có đám cưới nào diễn ra giữa tôi và cô nữa đâu". Anh đóng sầm cửa lại, bỏ mặc tôi ở nhà nghỉ.
Đau khổ, ê chề tôi chỉ biết khóc, khóc và khóc. Chấp nhận vào nhà nghỉ với anh vì chúng tôi còn 1 tháng nữa sẽ chính thức là vợ chồng, anh bảo đằng nào cũng là vợ chồng, mình tân hôn trước. Lúc cả hai đi mời đám cưới, trời nắng nóng, mệt nên chúng tôi vào nhà nghỉ gần đó nghỉ ngơi và chuyện gì đến cũng đến. Lúc đó, tôi cũng rất lo sợ chuyện không có "giọt màu đào" trên ga trải giường trắng kia. Tôi không định lừa anh, tôi định khi chúng tôi "yêu" xong sẽ kể cho anh nghe nhưng không ngờ anh lại giận giữ và không nghe tôi giải thích.
Tôi mất trinh từ hồi còn nhỏ, tuổi thơ dữ dội đã theo tôi đến tận bây giờ (Ảnh minh họa)
Tôi mất trinh từ hồi còn nhỏ, tuổi thơ dữ dội đã theo tôi đến tận bây giờ, hồi cấp 3, lên đại học tôi thu mình lại như con ốc, lúc nào tôi cũng cảm giác tôi khiếm khuyết, tôi không giống những người bạn gái khác.
Lúc tôi 8 tuổi, bạn của anh trai tôi đến nhà và ngủ lại, anh tôi hơn tôi 4 tuổi. 8 tuổi tôi biết gì về sự trinh tiết, biết gì về chuyện người lớn nhưng tôi đã bị bạn của anh xâm hại. 8 tuổi - tôi chưa thể hình dung ra được đây sẽ nỗi đau tận cùng của người con gái. 8 tuổi - tôi đâu biết rằng mình đã mất đi cái quý giá nhất. 8 tuổi chuyện này xảy ra, bản thân tôi không cảm thấy đau khổ bởi tôi đã biết gì đâu....Tôi vẫn vô tư hồn nhiên như bao đứa trẻ khác.
Và đến lúc cuối năm cấp 2, đầu cấp 3, tôi bắt đầu nhận ra rằng: Mình không còn trinh! Tôi không còn vui vẻ, hòa đồng cùng các bạn nữa. Cả tuổi trẻ của tôi, tôi khép mình lại, không thân mật với bất cứ người đàn ông nào. Có người nói rằng: chính tôi tự coi trọng cái màng trinh đó thì khác cũng sẽ coi trọng thôi. Nhưng họ không trong hoàn cảnh của tôi, họ đâu hiểu rằng nỗi đau tinh thần giằng xé tôi, thỉnh thoảng cái đêm đó lại hiện về trong tôi....
Tận đến lúc ra trường đi làm, tôi gặp anh - cùng cơ quan với tôi, anh đã đánh thức trái tim tôi. Anh cho tôi cảm giác an toàn, những cử chỉ quan tâm của anh đã khiến tôi cảm động. Yêu anh hơn 1 năm, chưa lần nào anh đòi hỏi tôi chuyện đó. Giờ tôi mới hiểu: anh không đòi hỏi vì anh coi trọng trinh tiết, anh muốn vợ anh là người trong trắng.
Tình yêu anh dành cho tôi, không vượt qua được cái màng bé tẹo đấy ư? Anh có thực lòng yêu tôi không? (Ảnh minh họa)
Thời gian yêu, tôi cũng muốn chia sẻ với anh, muốn kể cho anh quãng thời gian tôi phải khổ sở đấu tranh tư tưởng, để quên đi chuyện đau buồn ấy. Không hiểu sao tôi thấy khó quá, tôi không thể mở lời nói cùng anh. Và có sự thật rằng, khi yêu anh, tôi cảm thấy yêu bản thân, tôn trọng, trân trọng mình hơn. Chính vì thế, với tôi chuyện quá khứ được xóa nhòa đi đôi phần. Tôi đã tự tin lên nhiều và tôi nghĩ đó là tai nạn ngoài ý muốn.
Sau bao nhiêu năm, trái tim tôi được anh tưới nước cho tươi mát trở lại thì giờ cũng chính anh làm cho tim tôi héo mòn. Anh đã làm tôi bị tổn thương, ký ức xưa ùa về trong tôi. Thực sự, tôi rất yêu anh, tôi không biết khi anh nghe tôi kể về chuyện quá khứ của mình, chuyện tôi mất trinh không như anh nghĩ. Tôi muốn kể cho anh nghe quãng thời gian tôi chìm trong đau khổ, dằn vặt ấy. Nhưng tôi lại sợ anh sẽ thương hại tôi, tôi không cần sự thương hại của anh? Và anh chả nhẽ cũng như bao người đàn ông khác, coi trọng cái màng mỏng đó hơn nhân cách con người sao? Tình yêu anh dành cho tôi, không vượt qua được cái màng bé tẹo đấy ư? Anh có thực lòng yêu tôi không?
Theo VNE
Mỗi khi cãi nhau, anh quăng quật em sống dở chết dở Mỗi khi cãi nhau, một là anh sẽ bỏ mặc em đi đâu thì đi. Hai là anh không cho em đi và giữ em lại bằng cách ôm chặt em nhưng lại quăng quật em vào bất cứ thứ gì như tường, tủ hay kệ, ghế. Anh quăng liên tục có khi đến cả chục cái. Em xin gửi bài tâm sự...