Anh dám chê tôi là “nái sề hết đát” à?
Anh chị đã cưới nhau được hơn 10 năm và có với nhau 2 nhóc kháu khỉnh. Phụ nữ 2 con, chị nào có thể như hồi gái son nữa. Mà cũng không hẳn thế vì hồi con gái chị cũng không phải có nhan sắc gì cho cam, chỉ là dễ nhìn, dễ thương mà thôi. Chị cũng nẫu ruột lắm mỗi khi nhìn mình trong gương.
Thế nhưng điều khiến chị đau khổ hơn cả là mấy năm trước, anh thỉnh thoảng tương những cú đánh như trời giáng vào nỗi đau của chị. Anh thường nhìn chị chép miệng: “ Sao trông em nhàu nhĩ thế?”. Hay lúc nặng nề thì: “Cô chỉ là nái sề hết đát! Sao tôi lại nuôi một con nái sề trong nhà thế này? Chao ôi là chán đời!”.
“Vâng, đã có một thằng điên chờ tôi ở khách sạn và giờ nó muốn rước tôi về nhà đấy!”. (Ảnh minh họa)
Hai năm trở lại đây, anh luôn thường trực câu cửa miệng: “Giờ thả cô ra đường chắc cũng chả ma nào liếc mắt đến nhỉ! Nái sề 2 con, nhăn nheo bùng nhùng lắm rồi! Chỉ có thằng tôi lấy về, sống với nhau ngần ấy năm rồi thì thôi coi như cắn răng chấp nhận chịu đựng thôi!” để chê bai chị.
Nghe chồng “đốt” tai bằng những câu chê không tiếc miệng, chị ấm ức lắm. Vì đâu mà chị trở thành như này chứ?! Thời gian và tuổi tác là một phần, còn phần lớn là vì cái gia đình này, vì anh và vì các con chứ còn ai vào đây nữa. Nhưng rồi chị lại nghĩ bụng anh thẳng tính nên nói thế thôi, chứ thực ra anh cũng chưa vin vào cái cớ đó mà làm điều gì có lỗi với chị cả. Chị tự ngồi soi gương lại cũng thấy mình sập sệ quá rồi, nên quyết tâm cải tiến một phen. Xem ra những lời như ong chích của anh cũng có cái hay, đó là giúp chị tỉnh ngộ, chú ý chăm sóc bản thân mình hơn.
Thế là chị lên kế hoạch tút lại nhan sắc, nào là thể dục thẩm mỹ, nào là spa, nào là mỹ phẩm, nào là quần áo… Sau có mấy tháng mà ngoại hình của chị đã có bước tiến đáng kể. Thế nhưng chồng chị vẫn không thấy vui hơn là bao, anh vẫn nhai đi nhai lại cái câu: “Trông cũng màu mè sặc sỡ hơn tí đấy! Nhưng làm sao có thể thay đổi một sự thật là cô đã là gái già 2 con rồi!”.
Có những hôm anh còn mang ảnh mấy em hotgirl ra xem, xuýt xoa, tặc lưỡi so sánh với vợ mình. Biết chồng vô lí vì đi so gái 18 với phụ nữ ngoài 30 nhưng nhưng vì anh cũng chỉ “võ mồm” mà thôi, chưa làm ra hành động gì phản bội chị nên chị nhẹ nhàng thanh minh: “Em già rồi thì đẹp kiểu già, không so bì với các em trẻ trung mơn mởn được!”. Anh nghe thế thì được thể nhìn chị với ánh mắt khinh khỉnh: “Tất nhiên là so làm sao được! Kiếp sau nhé!”.
Cứ như thế, ngày này qua tháng khác, anh chì chiết vẻ bề ngoài của chị giống như chị là kẻ cố tình gây ra điều đó; cứ như chính chị mong mình méo mó, xấu xí, thảm bại… Anh không hề bận tâm rằng tuổi tác kèm với những lo toan, gánh nặng kinh tế đã lấy đi cái dáng thắt đáy lưng ong, làn da khỏe khoắn, đôi mắt trong trẻo của chị. Những vết chân chim hằn quanh khóe mắt tăng theo cấp số nhân cùng với những chật vật của cuộc sống hằng ngày. Dáng chị xồ, nhăn nhúm những lớp da sau 2 lần chửa đẻ. Rồi những muộn phiền anh trút lên chị càng khiến cho chị thấy bản thân mình bất lực, già nua vì khốn khổ. Chị đã cố công để thay đổi bản thân, nhưng dẫu chị có cố gắng thế nào thì cũng không còn “vừa mắt” anh nữa. Khoảng cách giữa hai vợ chồng chị càng xa thêm. Khóe mắt chị lại chứa thêm những nỗi buồn. Nhìn chị vốn già, giờ lại càng thêm già vì chính nỗi sầu não “chồng chê xấu”.
Video đang HOT
Một dạo, thấy chị có tin nhắn thăm hỏi của người khác giới, anh đọc xong liền nguýt dài: “Nái sề &’hết đát’ đừng tưởng bở. Đến tôi còn rùng mình nữa là chúng nó. Thằng nào lao vào họa chỉ có thằng điên…”.
Nghe chồng chê nhiều, miệt thị lắm, dần dà, chị thành quen, chai lỳ. Rồi chị mặc kệ trước những lời lẽ cay nghiệt đó của anh. Dẫu anh không làm gì có lỗi với chị nhưng những lời lẽ khinh rẻ của anh đối với ngoại hình của chị khiến tim chị đau nhói và tình yêu dành cho anh cũng theo đó mà chết dần. Sự phủ nhận sạch tron của anh về công lao, đức hy sinh của chị dành cho gia đình khiến chị mệt mỏi, chán nản. Chị tìm cách giảm thời gian giáp mặt với anh. Chị ăn mặc đẹp và thường xuyên vắng nhà hơn.
Bốn tháng trước, lần đầu tiên sau hơn 10 năm làm vợ, chị đi qua đêm không về nhà. Chị tắt điện thoại nên anh chẳng gọi được, 2 con chị cũng đã gửi qua bà ngoại. Sáng sớm thấy vợ lững thững về nhà, anh gầm lên hỏi chị đi đâu. Chị im lặng không trả lời. Trả lời sao được khi đêm đó chị đã ngã vào vòng tay người đàn ông khác không phải chồng mình. Đó là người bạn học ngày xưa của chị, một người đàn ông đáng thương khi bị vô sinh và vợ anh bỏ đi lấy người khác. Anh ấy rất yêu trẻ con mà lại không thể có được đứa con của chính mình nên muốn chăm lo cho chị và các con của chị. Sau chừng ấy năm gặp lại, rồi một quãng thời gian dài chị cô đơn, tủi hờn vì chồng chê bai phũ phàng, người bạn đó đã ở bên, trò chuyện, chia sẻ, mang lại cho chị niềm vui như thuở chị còn đôi mươi. Quãng thời gian đó không dài nhưng chị thấy mình được bù đắp – điều mà chồng chị suốt nhiều năm qua không mang lại cho chị… Chị lặng thinh, toan đi thẳng vào trong.
Thế nhưng chồng chị nhìn thái độ im lặng của chị thì càng căng thẳng, anh nói như hét, gằn lên từng tiếng nửa tra khảo, nửa mỉa mai: “Cô đi đâu giờ này mới về? Không phải cô đi ngủ với thằng cha nào đấy chứ? Liệu có thằng điên nào mù mắt rước cô đi hay cho cô chỗ nương thân sao?”. Bao nhiêu ngày tháng nay, câu nói đay nghiến của anh: “Có thằng điên mới thèm rước cô đi!” đã đi vào cả trong những cơn ác mộng của chị.
Nỗi cay đắng và uất nghẹn dâng trào, chị bình thản: “Vâng, đã có một thằng điên chờ tôi ở khách sạn và giờ nó muốn rước tôi về nhà đấy!”. Nói xong chị liền bắt tay vào thu dọn đồ đạc, mặc cho anh sững người đứng như trời trồng…
Theo Afamily
Đừng mang thân thể đổi lấy tình yêu
Mẹ tôi dạy tôi về tình dục, cho đứa con gái sắp 18, sắp trở thành phụ nữ.
ảnh minh họa
Mẹ tôi nói, trong tình yêu, chẳng có ranh giới hoàn toàn nào cho việc đúng hay sai, cứ làm gì con cảm thấy hạnh phúc, nhưng, đừng vì hạnh phúc tức thời, mà tự mình làm mình tổn thương cả đời.
Thiên hạ rất ồn ào, nhưng nói một đỗi mỏi miệng sẽ im lặng, sẽ lãng quên. Không cần vì ai mà tự làm khổ mình. Thế nhưng, mỗi ngày đối diện với chính mình mới thật sự khổ sở. Cuộc sống mỏi mệt, tình yêu mỏi mệt, nên đừng để đêm xuống, chui vào chăn cũng phải khóc rưng rức. Hãy tự trọng.
Không cần quá coi trọng trinh tiết, nó quá mong manh để chứa đựng giá trị của con. Quá coi trọng chỉ khiến con nặng nề, mệt mỏi, thậm chí phát hoảng nếu có sự cố nào xảy ra. Chỉ cần coi trọng cảm giác của con, niềm tin của con, và tình yêu của con là đủ.
Dù sao chăng nữa, hãy khôn ngoan.
Lí trí hẹp hòi hơn trái tim rất nhiều. Khi con yêu một người, lí trí gần như bị lu mờ và đè bẹp bởi tình cảm. Nhưng nếu có việc gì đó khiến con cảm thấy lưỡng lự, tức là thứ lí trí yếu ớt kia đã cảm nhận được gì đó, tới nỗi, nó phải phát đi một tín hiệu khiến cho con phân vân lựa chọn, lúc đó, hãy dừng lại, để sau.
Người đàn ông tốt không làm con khỏ xử và bất an, không bắt con lựa chọn và khổ đau, anh ta muốn con thoải mái, và trao cho con cảm giác yên bình.
Nuôi nấng một đứa trẻ không thể chỉ cần một túp lều tranh và trái tim nhỏ, con cần một căn nhà và chiếc nôi, đồ chơi và sữa bột, cần cả tiền mua thuốc, cần hàng nghìn thứ, cần cả một người đàn ông cùng con dạy đứa trẻ lớn lên. Tất cả những cái đó, đòi hỏi con phải trưởng thành, tự lập trước đã.
Đừng đổ lỗi cho ai, đừng oán trách tình yêu không đẹp. Cuộc đời sinh ra con người với tất cả ham muốn và ích kỉ đã thành bản chất, nếu ai đó làm con đau, thì hoặc là con đã cử xử không khôn ngoan, hoặc là con đã không chọn đúng người để tin tưởng. Anh ta sẽ không thể làm con đau, nếu con không gật đầu.
Đàn ông không suy nghĩ giống phụ nữ. Cho một người hết tất cả những gì con có, không có nghĩa là họ sẽ trân trọng con cả đời, mà họ sẽ không còn cần bất kì thứ gì từ con nữa.
Đàn ông không suy nghĩ giống phụ nữ. Cho một người hết tất cả những gì con có, không có nghĩa là họ sẽ trân trọng con cả đời, mà họ sẽ không còn cần bất kì thứ gì từ con nữa. Ảnh minh hoạ
Đừng mang thân thể để dụ dỗ một người, vì rồi sẽ có kẻ mang thân thể cô ta dụ dỗ người con thương, và con sẽ chẳng có tư cách đi đòi công bằng. Cũng đừng mang thân thể để níu kéo một người, vì con sẽ mau chóng già đi, tuổi xuân tàn phai nhanh hơn thứ hạnh phúc ảo tưởng ngắn ngủi được xây nên từ nó.
Bị bỏ rơi không phải là cảm giác tồi tệ nhất thế gian. Cứ bị ràng buộc với một kẻ mà mỗi ngày con đều chán đi mới thật sự là đáng sợ. Bị bỏ rơi, thì ít ra, cũng đã kết thúc những điều không còn xứng đáng với mình nữa.
Hãy tin rằng, người yêu con, luôn có nhiều hơn một người. Người con yêu, cũng luôn có nhiều hơn một người. Dù con có nghi ngờ hay không, thời gian vẫn luôn nắm giữ sức mạnh của nó.
Và nếu như, nếu như có bất kì sự cố nào xảy ra, vượt ra cả ngoài sức chịu đựng của con, nếu có nỗi đau đớn nào con không thể đối mặt, nếu người đàn ông con yêu trốn tránh con, ba con đòi đuổi con ra khỏi nhà, họ hàng dè bỉu con, bạn bè khinh thường,và cả thế giới quay lưng với con, cho dù có ra sao đi chăng nữa, thì, tuyệt đối, dứt khoát, phải nhớ rằng, mẹ sẽ không bao giờ ngoảnh mặt, không bao giờ bỏ rơi con. Mẹ ở đây, để cam chịu, giải quyết, đấu tranh, bênh vực, và làm tất cả, để bảo vệ con.
Hãy nói với mẹ, dù là chuyện gì đi nữa, chỉ cần nói với mẹ!
Theo VNE
Tôi "sốc nặng " khi đọc quyển sổ khám bệnh của vợ Điều khiến tôi đau đớn hơn cả là không biết mình đã bị phản bội từ khi nào và liệu hai đứa con có phải là sản phẩm của tôi hay không nữa. Tôi và L. quen nhau trong bữa tiệc sinh nhật của một người bạn. L. (vợ tôi bây giờ) là giáo viên cấp 1. Cô ấy không xinh nhưng tôi...