Anh dám bỏ tôi để theo con mắm đó
“Anh nói thiệt, nếu em không thay đổi thì chắc là… ở giá luôn quá. Đàn bà con gái gì mà không có một chút duyên…”. Mỗi lần nghĩ tới câu nói của Hưng là tôi thấy tức nghẹn.
Anh ta đã chẳng từng là người đầu tiên, là người đã lấy mất đời con gái của tôi đó sao? Thế sao hồi đó anh không nói tôi vô duyên?
Càng nghĩ, tôi càng hận. Tôi và Hưng yêu nhau khi chúng tôi học năm cuối cùng ở đại học. Khỏi phải nói, anh ta đã đi mòn đường, chết cỏ thế nào mới được tôi nhận lời. Chẳng cần ai nói tôi cũng biết là mình xinh đẹp, giỏi giang bởi nếu không giỏi, sao tôi luôn đứng đầu lớp? Luận văn tốt nghiệp của tôi, có thầy trong hội đồng giám khảo chấm 10 điểm vẫn còn thấy hẹp. Vậy thì cái chuyện Hưng được tôi nhận lời yêu quả là một vinh hạnh, thế mà anh chẳng biết hưởng phúc, ra trường lại chủ động nói chia tay…
Cũng phải gần 10 năm rồi tôi mới gặp lại Hưng. Anh đã có vợ con đề huề. Mà vợ anh là ai kia chứ, chính là Ngọc Lan, con nhỏ bạn học cùng lớp ngày xưa; con nhỏ nghèo nhất, quê mùa nhất, đến đi ăn nhà hàng mà cũng không biết, ngu đến nỗi lấy cái khăn ăn lau mặt rồi còn khen thơm.
Tôi nhớ lần đó lớp tổ chức liên hoan chia tay. Mọi người góp tiền để ăn tiệc ở một nhà hàng tầm tầm chứ không phải thuộc loại sang, thế mà nghe nói nhỏ Ngọc Lan không có đủ tiền để đóng vì lúc đó mẹ nó đang bệnh nằm bệnh viện. Tôi tưởng là không có nó, ai dè giờ chót thấy nó lù lù xuất hiện cùng anh lớp trưởng.
Thật lòng, trong lớp tôi rất ghét Ngọc Lan bởi nó con nhà nghèo mà dám học giỏi. Trong mắt tôi, nó chẳng qua chỉ là con mọt sách, lúc nào cũng cắm đầu cắm cổ học nên không giỏi mới lạ? Thế mà mọi người cứ tung hô khiến tôi như có cái gai trong ngực…
Chưa hết, hè năm cuối cùng, sau khi thi cử xong, Hưng rủ bạn bè về nhà anh ở An Giang chơi. Lần đó nhỏ Ngọc Lan là đứa hăng hái nhất vì quê nó cũng ở miền Tây. Chính vì vậy nó cứ làm ra vẻ ta đây, về nhà Hưng mà nó cứ tự nhiên như ở nhà mình.
Ghét nhất là lúc mẹ và chị gái của Hưng làm cơm, nó cứ xăng xái lấy điểm, hết lội xuống mương bứt rau, lại còn dám thọc tay vô hủ mắm cá linh để chọn những con mắm ngấu nhất xé ra trộn tỏi ớt, chanh đường làm món mắm sống ăn với chuối chát, rau thơm. Tôi nhìn thấy mà ớn, nghĩ bụng bàn tay của nó chắc là thúi hoắc. Tất nhiên là cái món mắm sống của nó ai nói gì thì nói, tôi nhất quyết không đụng đũa. Chưa kể, hôm đó tôi suýt phát ói vì mùi mắm, mẹ Hưng phải làm riêng món trứng chiên thịt bằm cho tôi…
Video đang HOT
Ấy vậy mà anh dám bỏ tôi để theo con mắm đó về Cà Mau. Nghe đâu anh phải năn nỉ, ỉ ôi dữ lắm nó mới nhận lời bởi nó nói rằng anh đã có người yêu là tôi, mà tôi lại là bạn học chung lớp, nếu nhận lời Hưng, nó mang tiếng là cướp bồ của bạn…
Không lẽ tôi phải ép mình biến thành người khác nếu muốn lấy được chồng? (Ảnh minh họa)
Khỏi phải nói, khi Hưng nói chia tay, tôi uất ức đến thế nào. Tôi không bao giờ nghĩ anh dám làm như vậy. Tôi có hộ khẩu thành phố, là con nhà giàu, ba làm lớn, tương lai xán lạn, tôi không bỏ người ta thì thôi chứ làm gì người ta dám bỏ tôi? Hơn nữa, giữa chúng tôi còn có một chuyện kinh thiên động địa. Đó là hôm Hưng đến nhà tôi chơi khi không có ba mẹ tôi ở nhà, anh và tôi đã không giữ gìn. Tôi nghĩ trước sau gì Hưng cũng cưới tôi nên đã chủ động trao cho anh tất cả… Khi đã làm điều đó với nhau, tôi càng tin chắc là Hưng chẳng thể nào rời xa tôi…
Thế mà chỉ 6 tháng sau, Hưng đã nói lời chia tay. Tính ra chúng tôi yêu nhau vỏn vẹn chỉ 1 năm. Tôi nhớ khi đó tôi đã chết lặng, sau đó tôi gào lên: “Anh là cái đồ chết tiệt. Anh tưởng anh là ai hả? Anh chỉ là một thằng nông dân quê mùa, khốn khổ, nghèo đói, ngu ngốc, bẩn thỉu… Đồ khốn kiếp mà…”. Tôi đã trút lên Hưng không biết bao nhiêu những lời như thế và thề nếu gặp Hưng bất cứ ở đâu, tôi cũng sẽ vạch trần bộ mặt giả nhân, giả nghĩa, phản bội của anh…
Ngay sau đó, tôi đã yêu một thuộc cấp của ba tôi. Khỏi phải nói là anh ta chiều chuộng tôi thế nào. Ba tôi cũng đã nói đến chuyện cưới hỏi cho hai đứa. Thế mà đùng một cái, anh ta cũng lại nói “xin lỗi” rồi chia tay. Cái lũ đàn ông khốn khiếp, bọn chúng đui mù hết rồi hay sao?
Lần thứ ba, tôi quen một anh chàng người Mỹ, là thầy giáo dạy Anh văn của tôi. Tôi hả hê nghĩ rằng, bọn đàn ông Việt Nam không còn cửa nào để chui vào cái hủ nếp của nhà tôi. Tôi sẽ lấy chồng ngoại quốc, biết đâu rồi mai mốt tôi sẽ định cư ở nước ngoài, sẽ thành Việt kiều; đến lúc đó thì những kẻ nào đã phản bội tôi sẽ chỉ còn cơ hội để nuốt nước bọt vì hối tiếc.
Thế nhưng anh chàng người Mỹ đó chẳng hề đá động gì đến chuyện cưới xin. Anh ta chỉ thích đi cà phê, ăn uống; thích lên giường với tôi chứ không hề nói là sẽ cưới tôi làm vợ. Lần này thì tôi chủ động chia tay… Ít ra thì tôi cũng biết giá trị của mình.
Tôi kể ra những điều này để thấy đàn ông, cả ta lẫn tây đều kỳ quặc, không thể hiểu nổi. Tại sao khi yêu, họ lại chọn những cô gái xinh đẹp, giỏi giang nhưng khi cưới vợ thì lại chọn những bà mợ quê ran, quê rít; chẳng biết mốt miết, thời trang; chẳng biết lui tới những nơi sang trọng mà suốt ngày chỉ biết cắm đầu vô cái bếp và ông chồng gia trưởng…
Giận nhất là hôm tình cờ gặp lại Hưng. Thật sự là tôi rất mừng. Tôi quên mất chuyện cũ, chạy ào tới ôm lấy anh trong sự ngạc nhiên của mọi người. Sau đó, tôi nhất quyết bắt anh phải dẫn tôi đi ăn, đi uống cà phê và nghe tôi tâm sự. Cứ nghĩ là sau bao năm xa cách, biết tôi vẫn ở vậy một mình, anh sẽ bày tỏ sự cảm thông, thương xót; thế mà không ngờ, anh chỉ cười cười rồi cuối cùng buông một câu nghe tức lộn gan ruột lên đầu…
Các bạn hãy nói đi, tôi phải thay đổi như thế nào? Không lẽ tôi phải ép mình biến thành người khác nếu muốn lấy được chồng? Không đời nào! Ai học cao, hiểu rộng, từng trải sự đời, làm ơn nói thử cho tôi biết thế nào mới là duyên?
Theo VNE
Tôi chỉ mong bố mẹ sớm ly hôn
Bố mẹ duy trì làm gì con thuyền đã rách nát và một ngôi nhà mục hết ở bên trong.
Tôi được nghe bố mẹ kể về mối tình đẹp, dẫn đến hôn nhân và sự ra đời của 2 đứa con, một gái một trai đẹp như cổ tích.
Những năm tháng chị em tôi còn nhỏ, bố mẹ đã rất vất vả cho chúng tôi ăn học. Ngày đó, bữa đói nhiều hơn bữa no. Cố mặc cho ấm, cho lành hơn là mặc đẹp. Vậy mà gia đình chúng tôi lúc nào cũng đầy ắp yêu thương, nhường nhịn,quan tâm đến nhau. Bây giờ, tôi đã có việc làm ổn định, dự tính không bao lâu nữa sẽ đưa bạn trai về ra mắt cùng bố mẹ. Em trai tôi đã vào năm thứ 2 đại học.
Bố mẹ đều đã là những người giữ cương vị ở công ty nọ, nhà máy kia. Thế mà nhà tôi đang sống trong cảnh tình cảm tỉ lệ nghịch với kinh tế. Có nhiều tiền, bố tôi bắt đầu bù khú với bạn bè, cặp hết cô nọ đến cô kia, qua đêm ở đâu đó mà nhiều khi quên hết đường về.
Không lẽ bố mẹ đã quên mất là hai đứa con của bố mẹ còn tồn tại trong ngôi nhà này sao? (Ảnh minh họa)
Còn mẹ tôi đi làm thì thôi, chứ rỗi việc lại alô cho mấy bà bạn son son, phấn phấn, đi lượn hết shop này đến shop khác để săn hàng như thừa tiền. Mọi việc trong nhà mẹ đùn hết cho người giúp việc.
Nhiều hôm nhìn hai chiếc ghế dành cho bố mẹ ở bàn ăn không có người ngồi, miếng cơm tôi đang ăn bỗng nghẹn đắng. Tôi không thể biết được những lúc như vậy bố mẹ đang ở đâu? Đang vui vẻ cười đùa, hay ngã vào một nhà nghỉ, một shop nào đó. Không lẽ bố mẹ đã quên mất là hai đứa con của bố mẹ còn tồn tại trong ngôi nhà này sao?
Nhận thấy tình hình ngày càng căng thẳng, tôi mạnh dạn hỏi mẹ, mẹ bình thản trả lời: "Bố mẹ thống nhất giữ gia đình vì các con. Con là con gái lớn, rồi con cũng phải lấy chồng, em con còn đi học, tương lai còn dài. Hay ho gì khi người dị nghị nhà ấy bố mẹ bỏ nhau."
Chị em tôi cần bố mẹ và mong mỏi vô cùng được bố mẹ quan tâm, chăm sóc, yêu thương nhưng bố mẹ không vì chúng tôi, mà vì cuộc sống ích kỉ của bố mẹ. Bố mẹ duy trì làm gì con thuyền đã rách nát, bố mẹ giữ làm gì một ngôi nhà đã mục hết ở bên trong.
Theo VNE
Không biết bạn trai kém tuổi, có vợ sắp cưới Khi yêu tôi hoàn toàn không biết rằng anh kém tôi tới 8 tuổi và đã có vợ sắp cưới. Tôi năm nay 32 tuổi, cái tuổi mà bạn bè đều đã yên bề gia thất còn tôi thì vẫn một mình lẻ bóng. Sau khi chia tay mối tình đầu, tôi đã nghĩ mình không thể nào còn yêu ai được nữa....