Anh đã sai
Anh là bạn thân của Hai, hơn em bốn tuổi. Ngày đầu gặp nhau, lúc đó em mới chỉ là một con bé lớp 10 đen nhẻm, nhút nhát. Thấy anh và Hai ngồi trong phòng khách lúc đi học về, em chỉ biết lén nhìn anh rồi chạy vụt vào bếp trong ánh mắt ngơ ngác của cả hai người.
Rồi không biết từ lúc nào em lại có một người anh thứ hai, hay chọc em cười, giải cho em những bài toán khó, mua kem mỗi lúc em buồn và thỉnh thoảng bất ngờ mang áo mưa tới lớp cho em. Những điều ấy luôn làm em cảm thấy vui vui và hãnh diện với bạn bè.
Hai năm trôi nhanh, em đã là cô nữ sinh cuối cấp: e dè hơn, và chắc chắn cũng xinh xắn hơn (anh bảo thế). Càng ngày em càng nhận thấy rằng hình như mình nhớ anh và mong được gặp anh nhiều hơn. Em không biết thứ tình cảm đó có được gọi là tình yêu không nữa, nhưng em vẫn im lặng và giữ chặt nó cho riêng mình. Vì em lo sợ một điều: em sợ phải nghe lời từ chối, sợ bắt gặp nụ cười rồi cái xoa đầu thông cảm của anh. Bởi em không xinh, không hát hay, không học giỏi, đi bên anh em chẳng là gì cả, ngoại trừ là một cô em gái bé nhỏ, vụng về. Em dặn mình rằngsuốt đời này em sẽ mãi chỉ là em gái của anh thôi.
Cho đến Noel năm đó, khi lớp anh tổ chức đi cắm trại, em đã nằng nặc đòi Hai cho đi cùng. Trong chuyến đi ấy, em biết được rằng có nhiều cô gái xinh đẹp, thông minh đã thích anh. Bạn bè chọc anh số đào hoa quá, đa tình quá. Em cười mà thoáng chạnh lòng. Đêm cuối, mọi người ùa ra nhảy sạp, còn mình em ngồi trước đống lửa gần tàn. Rồi anh từ trong đám đông bước ra. Dưới ánh lửa, em chỉ nhìn rõ khuôn mặt anh đang cười rạng rỡ. Em cúi mặt xuống khẽ thở dài..
“ Sao buồn thế nhóc? Có lạnh không?”
“Em lớn rồi, đừng gọi em là nhóc nữa.”
Nhưng anh cười vang, ngồi xuống cạnh em. Em bất chợt quay mặt đi lau vội những giọt nước mắt đang lăn nhanh trên má.
“Em không muốn làm em gái của anh mãi đâu.”
Như bừng tĩnh vì những gì mình vừa nói, em đứng dậy bỏ chạy thật nhanh, thật xa, vừa chạy vừa khóc. Em đinh ninh rằng thế là hết: anh sẽ không bao giờ còn là anh trai của em nữa. Không còn là anh trai thì sẽ là gì đây ngoài hai người xa lạ?
Nhưng rồi em thấy bàn tay ai đó nắm chặt, giữ không cho em chạy tiếp. Đó là anh. Và anh bất chợt ôm chặt em vào lòng, em bé nhỏ lọt thỏm hẳn vào trong vòng tay rộng lớn của anh. Lần đầu tiên em thấy mình gần anh đến vậy, nghe thấy được cả hơi thở của anh, và tiếng anh thì thầm: “Nhóc, anh muốn em đỗ vào đại học, được không em?”
Em lấy đó làm động lực để cố gắng và phấn đấu nhiều hơn, Bốn tháng trời ôn thi em nhất quyết không gặp anh.Vì em sợ nhìn thấy anh sẽ làm em sao nhãng. Thỉnh thoảng nhận được tin nhắn của anh cũng đã làm em vui và lạc quan lắm lắm. Ngày nhận giấy báo đỗ đại học, em vui mừng chạy tới gặp anh. Anh vẫn vậy, luôn cười thật tươi và xoa đầu em tới tấp.
Anh chở em ra tít ngoại ô thành phố để ăn kem và xem bọn trẻ con thả diều, đá bóng.
“Thứ hai này anh bay, anh xin được học bổng rồi.”
Video đang HOT
Em ngơ ngác nhìn anh, cúi mặt xuống khẽ gật đầu mà lòng buồn trĩu:
“Bộ anh ghét em lắm hả?”
Anh cười, anh lại cười, lúc nào anh cũng cười rồi anh lại nghiêng ngiêng đầu nhìn em:
“Em đã đỗ đại học rồi, anh vui lắm. Thành sinh viên, em sẽ lớn hơn, gặp được nhiều người tốt hơn anh, giỏi hơn anh. Lúc đó em sẽ tự thấy rằng em chỉ ngưỡng mộ anh như ngưỡng mộ anh hai của em thôi”
Thời gian thấm thoắt trôi, ngày anh đi em không tiễn, em muốn gạt hình ảnh anh ra khỏi tâm tri mình. Em bước vào cuộc sống sinh viên nhiều tất bật và bộn bề công việc nhưng thỉnh thoảng trong tâm trí em, thời gian như ngưng lại để em nhớ tới anh, để những kỉ niệm đẹp đó cứ sống mãi và lớn mãi. Lạ kì thay, thời gian cứ như một nguồn sữa lạ chăm bẵm cho tình yêu của em ngày càng bền vững.
*******
Hai năm – Em thay đổi nhiều và chắc rằng anh cũng thế. Ngày mai là ngày anh về nước. Nếu ngày anh đi em không dám ra sân bay tiễn, bởi ngày đó, em luôn mặc định một điều rằng: anh đã đúng: em chỉ ngưỡng mộ anh thôi.
Nhưng 2 năm cũng là cả một khoảng thời gian đủ dài để em can đảm nhận ra rằng anh đã sai. Bởi em thật sự yêu anh và cho đến hôm nay vẫn vậy.
Khoảng cách và thời gian như là một cơn gió. Nó có thể làm bùng lên những ngọn lửa âm ỉ nhưng cũng có thể dập tắt những ngọn lửa, dù có lớn, mãnh liệt đến như thế nào đi nữa. Nhưng đối với Ngọc Hạnh thời gian cứ như một nguồn sữa lạ chăm bẵm cho tình yêu của cô ngày càng bền vững và cũng đủ để cô nhận ra rằng: cô thật sự yêu người ấy.
Theo Mực Tím
Nếu một ngày anh muốn ra đi
Nhiều người bảo tôi: "Em thoát được nó là may!..." - một người bảo anh: "Anh thoát được "nó" là may!" Tôi cười...
Người ta bảo anh: Hãy sống thật với mình, hạnh phúc sẽ đến với anh...- Người ta bảo tôi: " Em hãy sống thật với mình. Đừng cố chịu đựng câm lặng như thế. Đau lắm!" - Tôi cười...
Người ta hỏi anh khi anh giới thiệu tôi là người yêu của anh: Sao lại yêu người như tôi nhỉ? Bây giờ người ta bảo tôi: " Nó không xứng đáng với em đâu!" - Tôi cười...
Người ta bảo tôi về anh: " Đồ đểu... Khốn nạn..."- Tôi cười... - Người ta bảo tôi: " Cao thượng phết!" - Tôi cười...
***
Ngày xưa anh bảo tôi: " Tại sao anh lại yêu em nhiều thế nhỉ? Em không đẹp, không xinh, không khéo...nhưng anh vẫn yêu em... Anh có thể đến với nhiều người khác dễ dàng với anh hơn, nhưng anh vẫn đến với em, dù cho yêu em, anh biết sẽ có nhiều khó khăn lắm...Tất cả chỉ đơn giản bởi một điều: Anh yêu em, em ạ"...
Ngày xưa tôi cũng bảo anh: " Tại sao em lại yêu anh nhỉ? Yêu anh em chẳng được gì... Đau khổ, nhung nhớ vì xa cách, nhưng em vẫn yêu anh, chỉ đơn giản vì em yêu anh!"
Tôi đã cười...
Và tôi đã tin, đã yêu...
Ngày xưa khi anh nói yêu tôi, tôi bảo: "Hai chúng ta ở hai thế giới khác nhau, những người xung quanh anh khác những người xung quanh em. Đừng yêu em!".Anh cười và bảo: "Nhưng anh yêu em, đó mới là điều quan trọng. Chỉ cần em yêu anh. Anh tin rồi chúng ta sẽ vượt qua tất cả.." - Ngày nay anh lại bảo: " Hai chúng ta ở hai thế giới khác nhau..." - Tôi im lặng và cười...
Ngày xưa anh nói: "Anh thấy chúng ta rất hợp nhau" - Ngày nay anh nói: " Chúng ta không hợp nhau..." - tôi cười...
Ngày xưa anh bảo tôi: " Hãy tin anh! Tin anh em sẽ được hạnh phúc. Thực sự anh muốn nắm tay em đi đến hết con đường..." - Ngày nay con đường tôi đi có anh như một người bạn... - Tôi cười...
Ngày xưa anh nói: " Em là người anh yêu nhất trên đời!" - Ngày nay anh nói: "Em lại làm em gái anh nhé. Chúng ta vẫn có thể là anh em tốt chứ?". Tôi cười...
Tại sao anh lại yêu em nhiều thế nhỉ? Em không đẹp, không xinh, không khéo...nhưng anh vẫn yêu em (Ảnh minh họa)
Ngày xưa anh bảo: " Anh yêu em mãi mãi. Hãy yêu anh bằng cả trái tim em nhé!" - Ngày nay anh bảo: "Anh chỉ thích em thôi. Em hãy đi tìm hạnh phúc riêng cho mình...". Tôi cười...
Ngày xưa tôi bảo: " Em sợ tình yêu mong manh quá, em sợ một ngày anh sẽ ra đi...". Anh bảo: "Anh chỉ cần em khẳng định em yêu anh và muốn anh yêu em thôi. Chúng ta sẽ hạnh phúc. Em đừng sợ em yêu à!Anh tin anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em yêu của anh" - Ngày nay anh nói: " Anh đã sai khi làm em tin"... Tôi cười...
Ngày xưa anh nói: " Anh muốn anh là tình yêu duy nhất và mãi mãi của em. Nhung nhớ và xa cách chỉ là tạm thời, hạnh phúc đang ở phía trước. Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng vì tương lai em nhé!" - Ngày nay anh nói: " Em hãy sống thật tốt, cố gắng vì gia đình em, sự nghiệp và tương lai của em" - Tôi cười...
Ngày xưa anh nói: " Anh chưa yêu ai nhiều như yêu em cả. Hãy hiểu cho anh em yêu à" - Ngày nay anh nói: Anh chưa bao giờ quên được người cũ. Anh không muốn ở bên em mà vẫn nghĩ đến người khác. Tôi đau đớn nhận ra một điều: "Anh Chưa Bao Giờ Yêu Em Cả"... Tôi Không Cười...
Ngày xưa anh nói: " Anh sẽ mãi mãi là anh yêu của em" - Ngày nay anh nói: "Anh không thể là anh yêu của em được rồi"...Tôi Không Cười...
Ngày xưa anh nói: " Có em anh có hạnh phúc, tình yêu và niềm vui em thân yêu à!" - Ngày nay anh nói hạnh phúc của anh là một người khác - Tôi Cười...
Ngày xưa anh nói: " Anh tự tin nói, anh làm được..." - Ngày nay anh lặng im. Tôi cười...
Ngày xưa anh nói: " Anh không bao giờ bỏ người anh yêu nhất trên đời cả. Em yêu ơi, em yêu anh, hãy tin anh và cùng anh đi trên con đường của chúng ta. Anh tin chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi". Ngày xưa anh nói: " Anh yêu em lắm, đừng bỏ anh nhé em yêu..." - Ngày nay anh ra đi...đơn giản thế thôi... TÔI CƯỜI...
Nhìn lại những gì đã qua, với tình yêu này, em không có gì phải hối hận hay thấy có lỗi gì với anh. Em đã yêu, đã tin, đã hạnh phúc, đã khổ đau, đã duy ý chí, đã mềm lòng yếu đuối và cũng đã thay đổi vì anh... Em không phải là một người yêu xinh đẹp và khéo léo, nhưng em đã là một "em yêu" có tình yêu to lớn và chân thật. Em thấy nhẹ nhàng vì ít ra trong tình yêu này e cũng đã sống thật với cảm giác của mình.
Chia tay - em đã đau, nỗi đau câm lặng không nói thành lời... để rồi em chỉ biết cười... Người ta nhìn em cười, người ta bảo: "Khổ thân Q, mấy hôm nay nó cứ cười suốt, chắc nó đang phải nén đau lắm..." Người ta nhìn em cười, người ta ôm em, Người ta Khóc: "Cứ khóc thật to, hay gào thét lên cũng được, chứ đừng cười như thế này, cười thế, mọi người nhìn thấy đau đớn lắm...". Em nhìn người ta, thương người ta, thương những người xung quanh đang phải chịu đựng em như thế này...em ôm người ta, Em Cười... Làm Sao Em Có Thể Khóc Được?
Với tình yêu này, em không có gì phải hối hận hay thấy có lỗi gì với anh (Ảnh minh họa)
Em có quyền được đau đớn, được khóc đúng không?...
Nhưng em không ghét, trách, giận hay hận anh một chút nào... Chẳng ai có lỗi cả. Có lỗi chăng thì là anh đã không sống thật với lòng mình. Cái gì đã qua thì hãy để nó qua đi.
"Nếu một ngày nào đó anh muốn ra đi, em sẽ để anh ra đi, không níu kéo. Chỉ cần anh nhớ một điều: Những Gì Em Đã Hứa, Em Sẽ Làm Được...". Uh, em đã giữ lời hứa đấy nhé anh - không níu kéo, nhẹ nhàng thôi. Chúng ta không hợp nhau thì nên xa nhau. Anh chỉ thích em thôi thì anh đừng nói yêu em, đừng gọi em là "em yêu", là "vợ yêu"... Ngày xưa anh bảo: " anh chỉ làm điều tốt cho em thôi". Vì thế em tin việc anh ra đi cũng là điều tốt anh làm cho em... Em tin chúng ta đã xa nhau...
" Chẳng phải em bao dung, cũng không mong có lúc
Anh giật mình, hối hận nhớ về em..."
Em cũng biết anh sẽ chẳng "giật mình hối hận" vì kết thúc của chúng ta ngày nay, Kết Thúc của Em Hôm nay và Sau này - không phải kết thúc của anh, anh ạ! Vì thế em tiếc nuối hay thương nhớ làm gì dĩ vãng:
"Em tưởng giếng sâu
Em nối sợi gàu dài
Ai ngờ giếng cạn
Em tiếc hoài sợi dây..."
Em không tiếc, chỉ tự trách mình thôi, trách mình chỉ như một trò chơi, như một cảm giác chinh phục...còn những người bạn em cũng chỉ như những "quân bài" thôi... để bây giờ...
Vì thế em chúc anh hạnh phúc - lời chúc chân thành từ trái tim em! Hi vọng anh sẽ có được hạnh phúc như anh đã nói...Và em cũng tin nếu anh thực sự cố gắng, biết trân trọng những gì mình đang có và sống thật lòng mình, anh sẽ có được hạnh phúc của riêng anh!
Uh,em tin, em tin nên em mới chúc anh hạnh phúc như thế, First Love ạ!... Và bây giờ chúng ta là những người bạn thôi anh nhỉ!... Em mỉm cười...
... Chính vì ngược gió mà con diều mới bay lên được... Phải không em?...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chỉ là giấc mơ Anh ạ, vậy là mùa đông đến rồi anh nhỉ! Có lẽ em sẽ lạnh nhiều lắm, vì không còn anh bên cạnh, không một bàn tay sưởi ấm. Mọi thứ với em như một giấc mơ! Mười hai tháng cho một tình yêu và chỉ vẻn vẹn không đầy nửa năm cho đời sống vợ chồng. Có phải quá ngắn ngủi không...