Anh đã ngoạ.i tìn.h trước hôn nhân
Trước ngày lên xe hoa, anh đã lên giường với người con gái khác…
Ném chiếc nhẫn đính hôn vào một góc phòng, tôi thầm rủa cuộc đời đã mang đến cho tôi quá nhiều bất hạnh. Năm 6 tuổ.i, bố bỏ rơi mẹ con tôi để chạy theo hạnh phúc mới. Gần chục năm, hai mẹ con tôi lận đận bên làng chài nhỏ bé, mót những con cá, con cua để có tiề.n cho tôi ăn học. Lên 15 tuổ.i, khi cuộc sống dần khấm khá, vì bươn chải chừng ấy năm với đời, mẹ đã ngã xuống. Bắt đầu từ khoảng thời gian đó, tôi bắt đầu sống với ông bà ngoại dưới sự ủng hộ của chính quyền, làng xã và bà con xóm giềng. Chưa bao giờ trong tôi dấy lên suy nghĩ sẽ tìm bố…
Mọi người gọi tôi là cô gái bất hạnh – (Hình minh họa)
Cố gắng học tập để không phụ lòng người mẹ quá cố và sự ủng hộ của ông bà cũng như bà con làng xóm, năm tốt nghiệp phổ thông tôi đã thi vào trường chuyên về thể thao của thành phố. Sự mạnh mẽ và cố gắng của người con gái vùng biển đã giúp tôi dễ dàng vượt qua kỳ thi. Lên thành phố học, định mệnh đã sắp xếp cho tôi gặp anh – người thủ thư dễ mến của thư viện thành phố. Có anh, cuộc sống của tôi nhiều sắc màu hơn, hạnh phúc hơn. Nhưng điều đó không được bao lâu, một lần nữa đời lại “sát muối” vào trái tim tôi. Trước giờ lên xe hoa, anh đã lên giường với tình công sở…
Đang học năm 3 đại học, yêu anh chừng ấy cũng gần 2 năm. Bao nhiêu ân ái mặn nồng tôi và anh đã trao nhau giờ chỉ chờ ngày được gia đình hai bên chúc phúc. Trước lời thúc giục lấy vợ từ gia đình (anh lúc đó cũng gần 30), anh đã đính hôn với tôi. Tôi với anh xem nhau như vợ chồng. Chúng tôi cùng thuê một căn trọ đầy đủ tiện nghi để chung sống.
Sống chung, tôi phát hiện ra mình đã mang thai gần 3 tháng. Bất ngờ trước tin tôi mang thai, gia đình chồng yêu cầu tôi nghỉ học để tránh va chạm và giục chúng tôi tổ chức đám cưới sớm hơn dự định. Không có ai để chia sẻ, để nương tựa, mọi việc tôi đều chiều ý nhà chồng.
Có lẽ đây là điều chỉ còn trong mơ… – (Hình minh họa)
Video đang HOT
Tính ra hôm đó là ngày tôi với anh tay trong tay tiến đến sảnh đường trong niềm vui của hai họ. Nhưng câu chuyện của ngày hôm trước khiến tôi quá đau lòng và quyết định hủy hôn. Anh cùng người thủ thư nữ ở thư viện nơi anh làm khoác tay nhau dạo phố đêm và không chút mảy may bước vào nhà nghỉ. Thấy trong lòng bứt rứt khi tình cờ chứng kiến cảnh không hay, tôi đã ôm cái thai chạy một đoạn dài hơn trăm mét tới bên kia nhà nghỉ để “vạc.h mặ.t” người đàn ông t.ệ bạ.c ấy…
- Sao cô lại đối xử với tôi như thế? Chỉ còn 2 ngày nữa thôi chúng tôi sẽ chính thức là vợ chồng. – Tôi hét lớn giữa căn phòng kín, hướng ánh mắt nửa va.n xi.n, nửa căm phẫn đến người đàn bà mà anh đang ôm ấp.
- Cô làm gì thế? Có biết đây là đâu không mà tìm đến? – Anh quát lại tôi, túm lấy tay tôi rồi đuổi tôi ra ngoài không thương tiếc.
Tôi đậ.p cửa rầm rầm, rồi ít phút sau chồng và người đàn bà đó bước ra ngoài ung dung, họ để lại ánh nhìn khin.h b.ỉ… Tuyệ.t vọn.g và đuối sức, tôi nằm ngất tại chỗ. Khi được đưa đến bệnh viện, bác sỹ bảo tôi suy nhược và thai nhi yếu do lo nghĩ quá nhiều. Vì thương đứa con còn nằm trong bụng, tôi tạm gác lại mọi đau buồn để chờ ngày sinh con…
Mang kiếp bất hạnh từ bé, tôi thấy mất hoàn toàn niềm tin vào bản thân mình. Ngày tôi sinh con, thêm một điều tai họa ập đến khiến con gái tôi không còn thấy mặt ông bà cố – những người thân duy nhất còn lại của chúng tôi… Tôi thấy phẫn nộ với cuộc đời… Không ít lần tôi đã tìm đến nhà anh để cầu xin sự giúp đỡ, nhưng anh đã cưới người khác và hai người đã dắt nhau vào Nam xây dựng hạnh phúc gia đình…
Tôi sẽ không bao giờ tìm đến sự thương hại của anh, ném chiếc nhẫn nghĩa tôi đã từ bỏ… – (Hình minh họa)
Nhiều lần tôi qu.ỳ gố.i chỉ để xin ông trời sự bình an và hạnh phúc cho đứa con nhỏ. Đời tôi quá bất hạnh nên tôi không nghĩ đến cả bản thân mình. Còn “chồng hờ” và chiếc nhẫn đính hôn của hắn, nhiều lần đã “ném đi” và cố “nhặt lại”, từ nay về sau tôi sẽ không màng đến nữa…
Theo Vietnamnet
Tôi ngoạ.i tìn.h chỉ để kiếm một mụn con
Tình cảm tôi dành cho em là có thật, nhưng một thằng đàn ông không thể sống cả đời với người phụ nữ không sinh được cho hắn 1 mụn con, nhất là với tôi- người con trai đích tôn của dòng họ.
Ngày cưới nhau về, tôi với em được mọi người khen xứng lứa vừa đôi. Tôi là chủ của một tiệm thuố.c tây ở thành phố, còn em là giáo viên dạy văn của một trường ở xã. Sau ngày cưới, chúng tôi xây một ngôi nhà riêng ở quê, tận dụng mặt trước nhà để mở thêm tiệm thuố.c nhỏ phục vụ bà con xã huyện. Tiệm thuố.c trên thành phố tôi nhờ người em cùng học trường Y trông coi.
Hạnh phúc vợ chồng bị cắt ngang bởi áp lực con trẻ - (Hình minh họa)
Chung sống với nhau hơn một năm, cuộc sống vẫn bình ổn và hạnh phúc. Đến khi gia đình bắt đầu áp lực việc sinh con tôi mới chú trọng đến việc "đẩy mạnh" chuyện gối chăn. Dù sinh hoạt vợ chồng của chúng tôi vẫn diễn ra bình thường, nhưng nhiều lần vẫn chưa thấy đậu thai. Dùng kiến thức y khoa học được, khi nhìn vào sắc mặt, nhịp tim và những triệu chứng, đoán biết bệnh lý của vợ, tôi thấy buồn tủi vô cùng.
Ngày hai vợ chồng đi khám, tôi không bất ngờ trước kết quả của bác sỹ rằng vợ tôi vô sinh. Bản thân là một thầy thuố.c, tôi cũng hiểu phần nào nỗi đau của của người phụ nữ vô sinh. Sau buổi khám bệnh, hai vợ chồng lủi thủi trở về, cô ấy đã khóc lóc liên tục và luôn tỏ vẻ mang tội. Thấy thương vợ, nhưng áp lực sinh con nối dõi khiến tôi nghĩ đến những điều không hay...
Áp lực sinh con càng ngày khiến tôi điên cuồng. Ở tuổ.i 32, gia đình luôn trông ngóng tôi sinh cho họ một đứa con trai để "nối dõi tông đường". Họ không hiểu rằng chính tôi cũng muốn điều đó vô cùng, nhưng khi nhìn vợ, tôi thấy lòng mình đau như thắt. Cảm giác tội lỗi vô tình len lõi trong suy nghĩ của tôi.
Tội lỗi luôn gieo rắc trong lòng tôi mỗi lần nghĩ đến... - (Hình minh họa)
Một ngày, tôi quyết định đóng cửa hiệu thuố.c dưới quê, lên tiệm thuố.c trên thành phố để duy trì hoạt động kinh doanh. Đây cũng là cơ hội để tôi tránh áp lực từ phía gia đình. Phần vợ tôi, cô ấy là giáo viên trường xã nên đành ở quê tiếp tục công việc của mình. Lên thành phố, tôi quen thân với những nhân viên của mình. Thấy T. tính tình hài hước, vui vẻ tôi đã để ý đến cô ấy nhiều hơn.
Tôi tâm sự với T. rất nhiều chuyện, kể cả những chuyện riêng tư thầm kín như chuyện vợ tôi vô sinh. Dần dần tình cảm của chúng tôi lớn dần lên và trong một đêm tôi và T. đã ngủ chung giường... Bên cạnh sự khoá.i lạ.c, ham muốn có một đứa con nối dõi khiến tôi quay cuồng, vồ vập T. như đang say, đang khát...
Cuối cùng, tôi nhận được tin vui, tin T. đã có thai sau đêm hôm ấy 1 tháng. Tính T. sinh xong sẽ công khai xin lỗi vợ, xin lỗi gia đình. Bao nhiêu kế hoạch đang được hoạch định trong đầu tôi, biến tôi trở thành một gã thầy thuố.c mất cả lương tâm. Đợi chờ, đến tháng thứ 4, tôi dẫn T. đi khám thai để xác định giới tính. Vui mừng trước kết quả siêu âm là con trai, cùng với những biểu hiện của T. tôi càng thấy chắc nịch.
Trước ngày T sinh, tôi đã thú thật mọi chuyện với vợ mình. Cô ấy đã khóc rất nhiều, khóc suốt đêm. Sáng tỉnh dậy, bất ngờ cô ấy xin tôi đi theo đến bệnh viện để thăm T., chăm sóc cho T. Hai vợ chồng đứng ngoài hồi hộp, khi cánh cửa phòng sinh mở toang, niềm vui của tôi đã giảm đi phân nửa bởi câu chúc mừng của vị bác sĩ: "Chúc mừng anh! Vợ anh đã sinh được một b.é gá.i kháu khỉnh". Tôi lặng người, bước vào phòng sinh trong niềm vui ngượng.
Một thời gian dài, vợ tôi chăm sóc T. ở bệnh viện, tận tình bón cho T. từng miếng ăn. Để không tự dằn vặt bản thân mình thờ ơ, tôi cũng quan tâm đến đứa con gái của mình. Sau những lùm xùm về vấn đề ngoạ.i tìn.h, gia đình tôi một mực từ chối không chấp nhận đứa cháu gái. Vì là người dân quê, tư tưởng "trọng nam khinh nữ" còn in sâu trong tâm thức của mỗi người, việc gia đình từ chối đứa cháu gái là điều tôi hoàn toàn đoán định được...
Tôi đã tự gieo cho mình những viên xúc xắc rủi may. Biết phần rủi nhiều hơn, tôi vẫn liều mình chọn lựa - (Hình minh họa)
Tôi đã đi hơn ha phần ba đời người, vẫn bâng quơ về khái niệm thế nào là "đủ". Vì có được đứa con trai trong mơ, tôi vô tình đã gieo đau khổ đến nhiều người. Hiện tại tôi vẫn sống với vợ mình và vẫn qua lại chăm sóc cho T và đứa con gái như muốn rửa sạch những tội lỗi tôi đã gây nên. Dường như đó là điều duy nhất tôi có thể làm để lương tâm của mình không bị thối nát... Không biết tôi làm thế có còn gì sai!?
Theo VNE
Rốt cuộc người đàn bà ấy là ai? "Tôi không phải là người phụ nữ hiền lương đến độ có thể vị tha cho người đàn bà nào dám cướp đi hạnh phúc của mình. Kể cả nếu chồng tôi là người có lỗi, tôi cũng quyết không tha thứ cho đối phương. Tốt nhất đừng để tôi biết người đàn bà con gái nào dám cướp khoai trên mảnh đất...