Anh đã nghĩ như thế!
Anh đã nghĩ mình sẽ mạnh mẽ thế nào khi không có em bên cạnh.
“Anh à! Nếu mai này chúng mình xa nhau, trên quãng đời đâu đó anh có chắc rằng mình vẫn sẽ nhớ đến em không…?” - Câu nói mà ngày nào chúng mình xa nhau ấy vẫn như gần gũi quanh đây vậy mà thấm thoát đã xa lắm rồi… Anh đã nghĩ mình sẽ mạnh mẽ thế nào khi không có em bên cạnh. Anh đã nghĩ một ngày nào đó mình sẽ bên nhau và hạnh phúc. Anh đã nghĩ em vẫn sẽ chờ anh 5 năm như đã hứa nhưng rồi… giờ chỉ còn lại là những điều “anh đã nghĩ” và những lời hứa mà thôi.
Cuộc sống vẫn cứ lặng lẽ trôi đi, anh vẫn bước đi một mình trên con đường mình đã chọn dù không có em bên cạnh. Cuộc sống ồn ào nơi phố thị xa hoa đôi khi cuốn anh theo vào dòng xoáy của cuộc đời nhưng chưa đến nỗi cuốn anh đi quá xa rời thực tế khi trên vai mình là gánh nặng của gia đình và tương lai. Từng cuộc tình vội vã đến rồi đi lướt qua anh như một cơn gió chẳng có gì là rõ rệt và ấn tượng cả. Những đêm tỉnh giấc giật mình với điếu thuốc trên tay nhìn những làn khói bay mờ mờ ảo ảo anh lại bỗng nhớ câu nói ấy ngày nào của em… Cuộc sống thật kỳ lạ phải không em? Sao phải xót xa đến thế với anh khi mà em đang hạnh phúc với cuộc sống của riêng mình mà buộc anh vẫn phải nhớ em để một mình gặm nhấm những nỗi buồn như thế!
Anh sẽ bắt đầu từ nơi mà mình đã tập bước đi một mình khi không có em… (Ảnh minh họa)
Tình yêu ngây dại của tuổi học trò đẹp biết bao đã theo chúng mình đến lúc trưởng thành rồi vậy mà cũng không trọn vẹn nữa. Cuộc sống luôn là như thế, niềm vui và nỗi buồn xen lẫn. Phải chăng cảm giác nó sợ “niềm vui” cô đơn khi không có “nỗi buồn” bên cạnh nên mới như thế?!?
Hôm qua về thăm nhà vô tình đi ngang con đường ngày nào mình vẫn đi cùng nhau, anh cố không muốn nhìn lại mọi thứ xung quanh sợ những ký ức xưa trở lại, sợ mình yếu đuối trên con đường mình đang đi nhưng anh chắc rằng mọi thứ vẫn như xưa chỉ có anh và em thì…
Thời gian không bao giờ quay lại và cuộc sống thì vẫn tiếp diễn phải không em? Đôi khi anh cũng ước giá như mà quy luật ấy thay đổi một lần nhưng có lẽ như thế sẽ tốt hơn. Anh đã nghe ở đâu đó câu nói “Sống và chết chỉ là một giới hạn của đời người giống như một chuyến xe không có vé khứ hồi bạn hãy sống thật tốt để từng phút giấy có trôi qua cũng không tiếc nuối”! Ngày mai thì sẽ không sao nhưng còn ngày mai, ngày mai nữa… thì đã muộn. Anh sẽ bắt đầu từ nơi mà mình đã tập bước đi một mình khi không có em bên cạnh nơi mà am sẽ cho nó vào một góc nhỏ của trái tim mình để bước tiếp mà thôi!
Video đang HOT
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nhật ký ngày tháng năm .
Hà Nội vào thu, khí trời se lạnh dường như làm cho mỗi chúng ta hoài niệm về một chuyện tình đã qua. Cũng vào một ngày thu như thế, một năm về trước tôi đã khác.
Ngày...tháng...năm...
00h56".
Tôi vẫn chưa ngủ được. Bất giác tỉnh dậy mở máy vi tính và viết tiếp lên những dòng tâm sự xa anh. 03h19". Ngoài trời đổ mưa, những cơn mưa phùn đầu thu báo hiệu một mùa đông lạnh giá, cô đơn...
Ngày...tháng...năm...
12h09".
Tôi chạy thật nhanh mở ti vi xem lại bộ phim mà cách đây một năm tôi với T ngồi xem bên nhau. Nội dung vẫn không thay đổi nhưng sao lòng người đổi khác quá nhiều. Chán thật! Nó lại làm tôi nhớ về thật nhiều những kỷ niệm bên anh.
20h30".
Mặc một áo khoác mỏng tôi sải bước trên con đường Hà Nội đầy gió lạnh và bao la, nhưng dường như không có chỗ cho trái tim tôi đứng lại. Dừng lại quán cafe quen thuộc, tôi gọi: phục vụ! một cafe đen cho tôi, và cho anh một cafe sữa. Người phục vụ không hiểu sao vì chỉ có mình tôi ngồi đây mà lại gọi 2 cốc cafe.
21h45".
Tôi giật mình khi có một người lạ mặt ngồi xuống ghế đối diện và uống cafe sữa. Đ - một người bạn mới quen. 23h01". Đã về khuya Hà Nội thật khác, nằm im bất động trong màn đêm. Nhiệt độ thấp dần làm cho con người ta chỉ muốn nằm bên một trái tim ấm áp. Tôi chào tạm biệt Đ và không quên hẹn gặp lại anh với một mẩu giấy nhỏ trên tay: rất vui khi được biết em. Số điện thoại của anh 098xxxxx. Liên lạc cho anh nhé.
Ngày...tháng...năm...
07h30h.
Tin nhắn gửi đi: anh dậy chưa - người bạn mới quen, đi cafe với em. Và vẫn quán cũ nhỏ đó, tôi cafe đen, anh cafe sữa. Mầu đen hòa cùng vị đắng của cafe, tôi hỏi Đ: Một năm trước cũng ly cafe này làm em thấy thư giãn vô cùng, nhưng một năm sau lại thấy vì đắng của nó lại thật khó uống? Anh chỉ cười và đặt tay vào trái tim của anh: "em hiểu không?".
16h30".
Một ngày tràn đầy tiếng cười và niềm vui khi bên Đ. Tôi chào tạm biệt anh và không quên nói câu: em với anh sẽ là bạn chứ? Anh lại cười và đặt tay vào trái tim tôi.
21h00".
Alo! đầu dây bên kia nói: anh Đ đây. Và rồi chúng tôi cùng kể cho nhau nghe về những chuyện tình đã qua
... Ngày...tháng...năm...
Ngày...tháng...năm...
23h59".
Tôi bỗng giật mình nhận ra rằng tôi vẫn rất nhớ T, nhưng nỗi nhớ của tôi giờ đây chỉ còn lại trong quá khứ và tồn tại trong những kỉ niệm về anh...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đã có lúc em muốn được hư hỏng Anh cũng giống như những người đàn ông khác: "xa mặt cách lòng?". Thế là đã 13 ngày trôi qua chúng ta chính thức nói lời xa nhau. 1 năm 6 tháng 23 ngày, tất cả chỉ còn lại trong kí ức của em. Anh à, giờ này anh đang làm gì hả anh? Anh có còn nhớ tới em dù chỉ là...