Anh đã có vợ, tôi chưa có chồng
Vô tình tôi như gái gọi khi người đàn ông nhớ cảm giác da thịt của phụ nữ
“… Tôi quen người đàn ông đó rất tình cờ, đó là một người lạ, lạ về quan điểm cũng như tính cách. Chỉ sau vài lần gặp gỡ tôi thành người tình của người ta. Không có lý do cụ thể, chỉ ngắn gọn tôi cần chỗ dựa và họ cần thỏa mãn.
Không một lời nói, một câu văn nào dài hơn cử chỉ. Chỉ ậm ừ, gọi anh, em lúc cần thiết… tôi cứ im, cứ yên lặng, mắt dán lên trần theo đuổi ý nghĩ của mình. Người ta yêu, có lẽ bình thường như những cặp đôi khác. Lần đầu tiên với một người lạ, chưa đủ thấu hiểu, chưa đủ rung động nhưng cả hai đều đồng ý. Vô tình tôi như gái gọi khi người đàn ông nhớ cảm giác da thịt của phụ nữ và khi tôi có được cảm giác về người chồng, được làm vợ của người ấy trong một ngày, một khoảnh khắc, để hiểu giá trị của mình, để không buông xuôi, để không chạy theo những thứ ảo ảnh như trước, sau khi mối tình đầu ra đi đã lấy mất của tôi mọi thứ. Song luôn là vậy, khi kết thúc, là một cảm giác khó ngụy biện, khó gột rửa, tôi không khác gì mấy cô gái đứng đường, chỉ có điều tôi chỉ đến với một người và không đến nỗi bị dày vò hay bị sỉ nhục, bởi đơn giản họ không nói, không chia sẻ và cũng không một lời đánh giá…”.
Có một người tình im lặng như thế, có thứ cho đi và nhận lại không toan tính, có thứ tình cảm nam nữ không cần yêu, không cần hiểu đúng về đối phương, không cần phải bận tâm khi làm điều sai trái, người đàn ông không quá thô lỗ coi tôi là đồ vật vô tri vô giác, tôi cũng không nghĩ họ là kẻ bội bạc, đê hèn sở khanh,… đơn giản cả hai đến với nhau vì mục đích rất riêng, lý lẽ riêng để bảo vệ cho hành vi ấy.
Đằng sau người đàn ông ấy là một gia đình hạnh phúc, một người vợ đảm đang và những đứa con ngoan nhưng vì sau cái hoàn hảo đó có thể là một khoảng sống thực không thể bù đắp hay dân dã hơn là kiếm tìm cảm giác lạ của những gã đàn ông. Tôi bật cười với cái suy diễn cay nghiệt của mình, vì biết đâu đằng sau bóng tối là một sự tham lam ích kỉ, là kiểu mua vui, im lặng cũng là một cách giấu mình, là lảnh tránh những điều thị phi… hay tôi có thể nghĩ tích cực hơn là họ sợ tôi tổn thương, họ sợ vô tư nói chạm vào vết đau cũ, họ sợ vô tình họ xéo lên cái niềm tin vào cuộc sống vào những gã đàn ông dù yêu hay không yêu nhưng vì những dục vọng tầm thường làm tôi sụp đổ…
Chẳng có thứ hạnh phúc dành cho kẻ thứ ba
Tôi lại khóc, mỗi khi nhìn lên phía trần nhà, một khoảng tường thạch cao trắng, bạc phếch.
Video đang HOT
- Em có cảm giác chứ?
- Dạ…
Có lẽ đây là lần đâu tiên người đàn ông nói với tôi trong lúc đó, nhìn tôi chăm chú hơn và ánh mắt biểu lộ sự quan tâm nhất định.
- Anh làm cho em hạnh phúc chứ?
- Có ạ…
Tôi vẫn lạnh, vẫn cụt lủn vì rõ ràng tôi và họ chưa bao giờ nói nhiều hơn mấy từ đó, tất cả chỉ là cảm nhận… nhưng rõ ràng ngay lúc ấy, trong tôi có thứ tình cảm gì đó xốn xang hơn, rung động hơn cho tôi tiếp tục miên man tưởng tượng về một điều mới mẻ, không quá tiêu cực, một cái gì đó đáng để sống.
Tôi bắt đầu nhớ người đó, đôi khi mong đợi và rồi cũng lại hụt hẫng… Xưa nay tôi chưa hề chủ động, chưa hề nói cần ai, cần người đàn ông bên cạnh, để che chở, để tôi dựa mỗi khi không thật vững. Nhưng rõ ràng trong tôi là thứ tình cảm đan xen lẫn lộn, là cái gì đó rất mông lung và hình như tôi đang hy vọng, hy vọng về một tương lai… rồi lại bất giác chênh vênh hơn, chẳng có thứ hạnh phúc dành cho kẻ thứ ba, cho người phụ nữ ăn nằm với chồng người khác.
Tôi bất mãn lắm nhưng khi trong tôi trỗi lên thứ tình cảm thiêng liêng tựa hồ như tình yêu thì tôi cũng ích kỉ, tôi cũng tham lam… tôi đã chủ động nhắn tin cho anh – người đàn ông không bao giờ gọi tên tôi và tôi cũng chưa cần thiết biết tên họ. “ Em nhớ anh“… một khoảng thời gian lặng thật lâu sau đó, không reply, không hồi chuông đổ, tôi nhìn cái màn hình nhấp nháy kia say sưa, không chớp mắt. Quá lâu để tôi biết về cảm nhận, cái ê chề của người phụ nữ đã từng dễ dàng trao thân thể của mình cho người lạ, quá nhục nhã khi nghĩ về tình yêu với người mua vui, quá ngu ngốc để nghĩ sẽ được một lần yêu thương nữa. Và nghiệp chướng rằng, tình yêu có thể đến với người phụ nữ khi chung đụng, còn đàn ông là sở hữu nhất thời, dễ đam mê và cũng dễ dàng bỏ rơi như thế.
Hình ảnh của em đã nằm sâu một góc trong trái tim anh…
Có tiếng gì đó reo lên làm tôi bừng tỉnh, giọng người đàn ông nọ vang lên, nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát: “Anh hiểu, em đã cho anh cả thân xác và tâm hồn mình. Anh thừa nhận, anh rất thích em. Anh nhận được ở em đầy đủ cảm xúc trọn vẹn về tình yêu, tấm lòng của người phụ nữ. Đã có lúc anh nghĩ yêu em… nhưng anh không thể. Anh còn cuộc sống, còn hiện thực, anh không thể là kẻ bội bạc… như em biết đấy! Nhưng vì một tình yêu với em đó, anh không muốn làm em tổn thương. Em xứng đáng có hạnh phúc và anh không có lý do gì để đánh cắp từ em những cái mà không thuộc về mình. Em hứa sẽ sống hạnh phúc nhé. Nếu có gục ngã, có khóc hãy gửi mail cho anh, điều anh có thể làm và hứa chắc chắn sẽ thực hiện là reply cho em, dù thư có tới muộn thì em vẫn yên tâm chờ đợi. Anh chắc chắn một điều rằng, hình ảnh của em đã nằm sâu một góc trong trái tim anh rồi!”.
Tôi không biết anh kết thúc khi nào, tiếng tút… tút.. dài nhắc nhở tôi nhìn về thực tại, như quay lại từ đầu, tôi soi gương, nhoẻn cười vô vị. Đúng vậy, có một người đàn bà trong gương kia sẽ cùng tôi chia sẻ, luôn bên cạnh tôi khi cần và cuộc sống của tôi bây giờ đúng như những gì mà anh đã nói: “Hạnh phúc không dễ dàng nhìn thấy, ở xa kia tận cuối con đường… có niềm tin vào tương lai, em mới có hạnh phúc…”. Bây giờ tôi thấu hiểu lời của anh, lời nói sau cùng nhưng đầy ý nghĩa.
Tôi chưa bao giờ viết mail cho anh để chờ đợi một lần reply từ nơi ấy nhưng tôi biết, chính những lời động viên đó là nguồn sức mạnh để tôi quyết tâm tìm cho mình những điều xứng đáng với cuộc sống của mình. Và tôi tin, tin vào câu nói đó như tin vào anh, vào tình yêu có thật anh để lại. Tôi tin rằng, tình yêu không chỉ đến một lần và với cái tuổi 25, tôi không vội nghĩ mình đã là đàn bà của người đàn ông khác. Cái ngưỡng mong manh giữa con gái – đàn bà không là thước đo giá trị về một người phụ nữ. Và rõ ràng có thứ hạnh phúc gọi là chia tay…!
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Hạnh phúc không trọn vẹn!
Trong lòng anh, em không bằng một kẻ hành khất.
Em cũng cứ tưởng mình sẽ khóc sau bao khát khao, mòn mỏi chờ trông, song hình như em chẳng hiểu chính mình, hạnh phúc, tình yêu đâu chỉ đơn giản thế!
Anh à, hãy ra khỏi cuộc đời em anh nhé! Chúng ta chẳng còn gì để nói, em bây giờ không còn biết đến cái đớn đau, cái bất hạnh mình từng chịu đựng, em cũng không còn nuối tiếc, không còn đủ sức tranh luận với anh về quá khứ, em không phải kẻ hay ngụy biện, nhưng có lẽ em không cần phải giải thích, phải hy sinh thêm cho anh dù chỉ một lần nào nữa. Anh biết đấy, em đã rất cố gắng để hiểu, để cảm thông, nhưng trong tình yêu, em chẳng thể cứ mãi cho đi mà không bao giờ nhận lại? Chẳng lẽ cứ mỗi khi xa anh em yêu và nhớ anh nhiều đến thế thì lúc anh về em lại chỉ trốn chạy hay sao?
Em sợ, sợ những lời nói đắng cay, sợ cả đến câu trêu đùa vô nghĩa của anh nhưng nó vẫn cứ vô tình xé nát trái tim em. Cho dù em có là người mạnh bạo, cá tính đến đâu như anh nói thì em vẫn đơn giản là một người phụ nữ, khi đối diện với chính mình vẫn yếu đuối, vẫn cô đơn và cần anh như một chỗ dựa mỗi khi bật khóc, để ôm em thật lâu trước cuộc đời đầy vất vả khó khăn. Em không phải quá thông minh để phán xét, nhận định về mình là đúng hay sai nhưng em biết khi ngã vì những điều lầm lạc, sẽ có anh đến và nâng em dậy... Nhưng cái em nhận được từ anh như một thảm đinh luôn sẵn sàng chờ đợi, chỉ khi em chông chênh, em khẽ tựa mình thì giống như hàng ngàn mũi tên châm chích, hủy diệt em tới cảm giác cuối cùng, cho nên đêm nay, em ngồi đây, lặng lẽ dưới mái nhà xưa cùngtiếng khóc trẻ thơ văng vẳng đầy nỗi xót xa...
Khi anh quay lưng, dường như em gục ngã, sự cam chịu bấy lâu đã làm em kiệt sức, em cũng mất đi hết niềm tin, cả hy vọng sau cùng. Em đã rất tin vào anh, tin người đàn ông em vẫn ngưỡng mộ, em tôn thờ, cho dù lúc đó trong lòng anh, em không bằng một kẻ hành khất.
Từ nay, em không còn biết đau, không còn biết tổn thương trong lòng nữa...
Nhưng em cũng không ngờ mình mạnh mẽ đến vậy! Em tự tin là thế, em dũng cảm một mình bước đi con đường dở dang, em không quay lại, chưa một lần nhìn về quá khứ... Mặc dù lâu thật lâu trong lòng cũng có cảm giác nhớ, mong nhưng hôm nay em hiểu, khi anh đến bên em, anh tìm em, cố gắng gọi em, đánh thức em quay về với tình cảm của đôi ta thì bất giác em mong mình không còn nhớ... Em thật sự đã quên, muốn quên và em chẳng hi vọng thấy anh như thế. Em cũng cứ tưởng mình sẽ khóc sau bao khát khao, mòn mỏi chờ trông, song hình như em chẳng hiểu chính mình, hạnh phúc, tình yêu đâu chỉ đơn giản thế! Em thừa nhận, khi xa anh, em vẫn nhớ, vẫn giữ anh ở trong trái tim mình với hình ảnh thật đẹp, em gìn giữ cho con, cho tương lai một đứa trẻ, thật không ngờ, em làm được thế! Sau khi anh đi, em cứ tưởng mọi uất hận, cay đắng sẽ được em trả hết theo cách trả thù của phụ nữ trước đớn đau vì bội bạc...
Vậy mà, em lại nhìn anh thế sao, lạnh nhạt, hững hờ, không cảm xúc, em thật tiếc cho tình yêu xưa, lãng mạn là thế, nhẹ nhàng yêu thương đến vậy... nhưng chỉ vì cái khoảng cách, cái quyết định ra đi của anh đã đập tan tất cả. Thôi, em sẽ không nhắc nữa, nhưng em vẫn muốn gần anh hơn để kiểm nghiệm lại mình. Trước anh, giờ là khoảng cách vô hình, một trái tim khô hạn, trống rỗng... và dường như em không cảm thấy cần anh! Nếu vậy, cũng từ nay, em không còn biết đau, không còn biết tổn thương trong lòng nữa...
Em không muốn trải lòng, không muốn trách than nhưng em sợ tới một ngày nào đó, em sẽ quên hết mọi chuyện, không còn kí ức về anh, không còn nhớ về kỉ niệm một tình yêu thật đẹp... Liệu điều đó có đáng tiếc không anh? Nhưng nếu quên, cũng như anh biến mất khỏi tâm trí em thì em sẽ không phải ngậm đắng nuốt cay, sẽ không phải nói tiếng hận thù đàn ông được nữa...
Giờ tới lúc em nói lời chia tay, tạm biệt,... cho dù xa anh, em vẫn mang trong lòng bao nỗi nhớ cùng nhiều cảm xúc khó tả mà chưa người đàn ông nào để lại trong em tình cảm sâu nặng đến vậy! Và em cũng đã sẵn sàng, như chưa từng gặp lại anh, vẫn bình thản, vẫn lạnh băng, vẫn gạt đi tất cả... cho dù có trống rỗng thì em vẫn biết rằng, mình sẽ có cơ hội mới, thay cho anh, một chiếc áo thật đẹp nhưng... nó không mang lại hơi ấm cho em!
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Khi trái tim lạc bước Tôi sợ lạc bước, chỉ để thỏa mãn nhu cầu, khát khao nhất thời... (Ảnh minh họa) Cuộc sống vật chất đủ đầy, công việc ổn định, gia đình trong ấm ngoài êm lại là lúc tư tưởng tôi lệch lạc... Có thể ai đó đọc câu chuyện của tôi, cho rằng tôi điên khi đang có trong tay một gia đình hạnh...