Anh đã bỏ rơi em rồi
Vợ chồng lục đục, anh bỏ về ở với mẹ và nói không muốn làm đứa bất hiếu, còn em ở lại căn nhà ở thuê với nhiều nỗi niềm tâm sự. Anh trách em là đứa con dâu không khéo léo. Em trách anh là người đứng giữa không thể dung hòa được các mối quan hệ. (Hien)
Gửi chồng!
Vậy là chúng ta dọn ra ở ngoài được 42 ngày, và cũng đã được 15 ngày kể từ khi anh bỏ em để về ở với mẹ. Có lẽ khi cô đơn, khi em thấy trống vắng cũng là lúc em thấy bình yên kể từ khi lấy anh.
Video đang HOT
Bước chân về nhà chồng, em phải cố gắng thật nhiều khi thay đổi cuộc sống hoàn toàn, đi làm xa hơn, lúc nào cũng vội vàng và lo toan làm vừa lòng mẹ chồng và họ hàng nhà chồng. Em từng thấy vui khi nhìn thấy mẹ cười và em thấy nụ cười ấy rất đẹp, thế mà bây giờ em nhận ra nụ cười ấy không dành cho sự cố gắng của em.
Anh là chồng, là con trai và là người đứng giữa, em rất hiểu khi anh phải khéo léo cư xử cho hợp lòng mẹ, vừa ý em. Em yêu anh, em đã học yêu mẹ nhưng sao khó quá, hay bởi vì mẹ khó với riêng em? Những ngày thứ 7, chủ nhật 2 vợ chồng cùng nhau nấu nướng cũng làm mẹ không vui vì mẹ cho rằng việc nội trợ là của đàn bà. Em đã rất buồn!
Rồi có lẽ mẹ cũng biết công việc của anh thu nhập không tốt bằng em làm cuộc sống khó khăn, làm em thấy khó khăn trong việc lo toan kinh tế trong gia đình nhỏ, vậy là mẹ bảo với anh: em coi thường chồng vì chồng làm lương thấp. Muôn vàn những chuyện hàng ngày mẹ đều đợi em vắng nhà để kể với anh, nhiều khi làm 2 vợ chồng lục đục. Vì anh, em lại nín nhịn cho qua chuyện, tự nhủ mẹ không muốn mất mặt con dâu nên mới làm vậy.
Nhưng có lẽ mẹ đã không ưng em do em không được như chị họ làm công nhân may ở nhờ nhà mình anh ạ, chị ấy thức khuya, dậy sớm, mang cả hàng về nhà để kiếm thêm thu nhập. Còn em, công chức nhà nước, hết giờ về nhà là hết việc. Suốt ngày lo quần này, áo kia, ngày làm 8 tiếng mà vẫn có thu nhập. Có gì khó hiểu đâu, em đã phải trả bằng sự cần cù suốt quãng thời gian học cấp 3, rồi học đại học để có ngày hôm nay. Chẳng lẽ mẹ thấy điều đó là vô lý sao?
Rồi em không còn nín nhịn được nữa, em cãi mẹ một lần và sau lần đó chúng mình thuê nhà ở riêng. Em đã hụt hẫng, còn anh thì không vui. Rồi ngày hôm đó cũng đến, vợ chồng lục đục, anh bỏ về ở với mẹ và nói không muốn làm đứa bất hiếu, còn em ở lại căn nhà ở thuê với nhiều nỗi niềm tâm sự. Anh trách em là đứa con dâu không khéo léo. Em trách anh là người đứng giữa không thể dung hòa được các mối quan hệ. Anh đã bỏ rơi em, phải chăng đã đến lúc em dừng lại?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu vĩnh hằng
"Là em như mùa đông được sưởi ấm, là em như tình yêu vĩnh hằng. Sẽ không bao giờ chìm khuất,giấc mơ được có em thiên đường gọi tên..." Em còn nhớ chứ! Hai chúng ta đã hát và chúng ta cùng thề ước. Đó có phải là sự vĩnh hằng?
Và bây giờ anh vẫn hát, nghĩ về em. Còn em! Em có hát không? Đối với riêng anh thì em vẫn như ngày xưa ngày em bước vào cuộc đời anh. Anh đã ra đi em đã ở lại chỉ tại vì em không thể ra đi, em không có quyền lựa chọn. Đó là cách để em trốn chạy anh, anh biết em vẫn còn rất yêu anh nhưng tại sao em phải thế? Ân nghĩa ư? Ngần đấy năm chưa đủ sao?
Anh sẽ chờ, chờ đến khi nào em giả hết được cái mà em gọi là "ân nghĩa" anh không trách em đâu chỉ vì anh luôn tin vào một điều "sự vĩnh hằng", mỗi khi nghĩ đến điều này anh luôn vững tin. Em sẽ quay trở lại với anh chắc chắn là như vậy ngày đó sẽ không xa đâu đúng không Ánh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lỗi không phải ở em Anh à! Đã bao lâu rồi anh? Thời gian cứ trôi đi bao lâu rồi kể từ khi anh xa em ngày ấy. Giấc mơ bé bỏng của chúng ta anh đã thực hiện được chưa? Chưa! Chưa! Chưa bao giờ anh thực hiện được và sẽ không bao giờ thực hiện được điều đó nữa. Em biết nhưng sao em vẫn hỏi...