Anh cưới em chỉ vì đã trót “vượt rào”
Yêu nhau 2 tháng chúng em đã “vượt rào”, giờ em không biết anh lấy em có phải chỉ vì trách nhiệm?
Chị Thanh Bình thân mến!
Em năm nay 24 tuổi, có quen một anh lớn hơn em 6 tuổi, hiện tại em đang gặp một số rắc rối về mặt tâm lý vì em không biết anh có yêu em không, mong chị cho em một số lời khuyên.
Em và anh cùng làm chung một chỗ, cũng đã được 2 năm. Ban đầu chỉ là những người anh em thân thiết hơn so với những đồng nghiệp khác. Hai đứa em thường hay tâm sự cùng nhau. Sau một năm làm chung em cảm thấy khá là thích anh. Dù vậy khi anh ngỏ lời cùng em thì em lại từ chối.
Không hiểu sao lúc đó em rất sợ phải gặp mặt anh. Vì trước giờ em chưa quen ai, nên cũng không biết cảm giác yêu một người là như thế nào. Anh thì dù sao cũng đã từng trải qua vài ba cuộc tình. Anh nói yêu em và muốn xây dựng cuộc sống lâu dài cùng em. Lúc đó em hoang mang lắm, không biết có phải vì em và anh sớm tối gặp nhau, lại thêm vào những lời ra tiếng vào của mọi người xung quanh nên anh mới có quyết định như vậy?
Sau 6 tháng anh đeo đuổi em, em cũng quyết định thử quen anh. Vì em cảm nhận được anh thực sự quan tâm em, lo lắng, chiều chuộng em, dù em có bướng như thế nào thì anh vẫn luôn bỏ qua cho em. Dần dần em cũng nhận ra được, em đã bắt đầu yêu anh. Nghĩ lại trước kia khi tránh mặt anh, chắc em đã khiến anh đau lòng rất nhiều.
Chỉ vừa yêu nhau được 2 tháng chúng em đã “vượt rào”, giờ em không biết anh có thực sự yêu em không? (Ảnh minh họa)
Càng ngày em càng hiểu được cảm giác khi yêu một người là như thế nào? Được một người thật sự yêu và mình cũng yêu người đó là một điều vô cùng hạnh phúc. Yêu nhau được 4 tháng thì hai chúng em cũng đã cùng nhau về ra mắt 2 bên gia đình, và cũng được sự ủng hộ của 2 bên, dự định sang năm sau sẽ tiến hành lễ cưới.
Nhưng càng lúc thì em càng cảm thấy tâm lý mình có chút rối loạn. Em rất dễ cáu giận và hay xúc động. Chỉ cần một lời nói vô tình của anh thôi cũng làm em phải khóc cả đêm rồi mất ngủ. Càng lúc tâm tình em càng tồi tệ. Bản thân em là một cô gái khá là khô cằn, không biết dùng lời ngon tiếng ngọt đối với người khác, càng không dùng hành động để thể hiện sự quan tâm. Có gì em cũng chỉ để ở trong lòng. Đôi lúc giận quá thì em cứ nói, thôi thì chia tay, dù em không muốn. Em cũng biết những lời như vậy sẽ khiến anh đau lòng nhưng em thật sự không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Mỗi lần giận nhau, rồi lại làm lành, chu kỳ ấy cứ diễn ra ngày một nhiều hơn, khiến anh và em dễ mất tập trung cho công việc. Có lẽ mọi chuyện đều cho em mà ra, em rất hay suy nghĩ lung tung. Không biết anh có thật sự yêu em hay không, hay một ngày nào đó anh gặp được người khác khiến anh rung động rồi anh sẽ bỏ rơi em.
Nhiều lúc em cũng tự hỏi, anh cưới em có phải vì trách nhiệm hay không? Vì mới yêu nhau 2 tháng thì em đã vượt rào cùng anh, anh nói rất yêu em và muốn em trở thành người của anh, và muốn buộc lấy em.
Hay là do anh vì quá quen thân với bên gia đình em nên không dám bỏ em hay không?
Em cũng tự nói với lòng mình nếu thật sự anh muốn ra đi thì em cũng sẽ không nếu kéo, vì như thế sẽ không có hạnh phúc. Phải chăng vì thời gian gần đây anh không còn quan tâm em như ngày trước, nên khiến em rất hoang mang.
Từ lúc yêu anh em đã thay đổi rất nhiều. Trước kia em sẽ không bao giờ có những cử chỉ thân mật cùng anh trước người khác, hay một lời nhắn tin quan tâm, nói chi đến một cuộc gọi. Nhưng giờ thì em đã làm được, cũng chỉ vì anh thôi. Em đã xác định mình rất yêu anh, yêu rất nhiều, có khi còn hơn cả bản thân mình. Giờ đây tâm tư của em rối bời không biết phải làm như thế nào? Mong sớm nhận được lời khuyên của chị. Em chân thành cảm ơn! (Em gái)
Video đang HOT
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang cảm thấy khó hiểu, cảm thấy tâm lí có chút rối loạn khi không biết anh có yêu em không. Em cảm thấy đau khổ và buồn khi anh ấy vô tâm, em sợ ngày mai anh ấy lại phản bội em yêu một người khác. Những suy nghĩ đó làm em hoang mang và lo lắng.
Thực ra, tâm lí của em lúc này là tâm trạng mà nhiều cô gái cũng trải qua. Lí do rất đơn giản: Trước kia, khi em chưa thực sự yêu anh ấy thì em sẽ cảm thấy mọi thứ bình thường nhưng khi em đã yêu, đã trao đi tất cả những gì quý giá nhất của đời con gái thì em sẽ sợ mất anh ấy hơn. Giống như khi em chưa có gì để mất em sẽ không lo sợ, còn khi em đã cho đi quá nhiều chắc chắn trong lòng em sẽ luông mong muốn mình nhận lại phải nhiều hơn cho xứng với những gì mà em đã dành cho anh ấy.
Em không biết anh có yêu em không hay anh lấy em chỉ vì trách nhiệm? (Ảnh minh họa)
Còn về phía người bạn nam, khi anh ấy theo đuổi và chinh phục em, chắc chắn anh ấy sẽ phải cố gắng mọi cách để chinh phục, lấy lòng em. Nhưng khi hai bên đã có bước tiến dài trong tình cảm, lại được hai bên gia đình ủng hộ, chuẩn bị cho chuyện cưới xin thì nam giới thường hay có thói quen “ngủ quên trên chiến thắng”. Nam giới thường nghĩ đơn giản là họ và em đã là một thì sự lãng mạn, ngọt ngào hay việc phải chinh phục nhau thêm nữa sẽ bị hạ nhiệt đi.
Một bên khao khát mình cần phải được yêu thương nhiều hơn, một bên lại nghĩ có được nhau rồi nên lơ là chuyện quan tâm, chăm sóc… Sự đối lập đó khiến em luôn cảm thấy bị tổn thương, bị thiệt thòi vì những lần anh ấy vô tâm.
Lúc này, em đừng ôm những tủi hờn đó trong lòng. Cả hai đã cùng nhau trải qua nhiều kỉ niệm, có dự định kết hôn thì phải chia sẻ, để đôi bên hiểu nhau hơn, đồng điệu trong tâm hồn, xích lại gần nhau. Nếu em cứ khư khư giữ những cảm xúc đó của riêng mình thì em sẽ khiến cả hai thêm xa cách và mỗi lúc sự ức chế ấy lại lớn dần lên mà thôi. Bằng chứng là em không được giải tỏa cảm xúc thế nên em nghĩ ra những việc tiêu cực như kiểu anh ấy lấy em chỉ vì trách nhiệm, rồi nghi ngờ anh ấy sau này có phản bội em không. Rõ ràng những điều đó là sự hoài nghi không đáng có và ảnh hưởng nghiêm trọng tới tình cảm hai bên. Nếu biết được, chắc chắn bạn trai của em cũng sẽ bị tổn thương khi em không tin anh ấy như vậy.
Hãy chia sẻ với anh ấy những gì mà em mong muốn, đồng thời bản thân em cũng phải thay đổi một chút. Đừng khô khan, cứng nhắc quá, em cố gắng làm một người bạn gái biết quan tâm, ngọt ngào. Đừng ngồi và chờ đợi sự quan tâm một chiều từ anh ấy. Khi em chủ động yêu thương, chăm sóc cho bạn trai mình, nếu anh ấy vô tâm, em góp ý, tự khắc anh ấy sẽ nhận ra là anh ấy thiếu sót.
Vấn đề của các em không quá nghiêm trọng, không phải là sự đổ đốn về cách sống, hay ai đó phản bội. Nó đơn giản là cả hai chưa hiểu nhau mà thôi. Mà để hiểu được thì cần phải chia sẻ, đó cũng là cách giúp nhau cùng tiến bộ trong cuộc sống đời thường cũng như hôn nhân sau này.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo Khampha
Tờ đơn kí sẵn trong ngăn bàn
"Trong ngăn bàn có tờ đơn, em kí rồi, giờ anh làm nốt điều còn lại nhé. Em đi".
Đức trở về nhà trong trạng thái say mèm. Chiếc xe máy đổ kềnh ra sân còn anh thì cười sặc sụa vì điều đó. Cười đấy nhưng nước mắt Đức cứ lăn dài trên má. Khi say, người ta thường như một đứa trẻ, là đàn ông nhưng vẫn có thể khóc hồn nhiên. Nhìn chồng, Linh không dám mở lời. Cô chạy vội ra dìu anh vào nhà. Nhưng vừa nhìn thấy Linh, Đức đã xô vợ ra khiến cô ngã nhào xuống đất:
- "Không khiến, đừng có động vào tôi"
Mặc cho chồng nói, Linh vẫn lao vào dìu chồng. Lúc này, Đức cũng chẳng còn sức lực để mà kháng cự hay đẩy vợ ra thêm nữa. Người anh mềm nhũn vì rượu, Linh gồng hết sức mình để đưa chồng vào nhà. Đức nằm trên giường, miệng phả ra nồng nặc hơi rượu và không ngừng lảm nhảm:
- "Chắc là hôm đó, cô cũng dìu hắn vào phòng như thế này đúng không? Môi kề môi, má áp má, bảo sao mà chả lửa tình trỗi dậy?".
Linh lấy khăn lau mặt cho chồng, anh lại gạt phắt ra: "Lau làm gì, lệ trong tim tôi đây, cô có giỏi thì lau đi".
Linh ra ngoài, dựng chiếc xe máy dậy và chốt cửa. Linh đã không còn thể khóc trước những lần như thế này. Cô quen rồi dù tim vẫn thấy đau nhiều lắm!
Lại một đêm nữa Đức trở về nhà với trạng thái say mèm. Nếu không say, có lẽ Đức sẽ dày vò thân xác Linh cho tới khi anh hả cơn tức giận. Đức sẽ trút mọi tủi hờn lên đó, để cô đau đớn, tủi nhục thì thôi. Hành hạ Linh xong, chính Đức lại khóc. Anh cũng không hiểu mình biến thành con thú như vậy từ bao giờ. Phải chăng là từ cái ngày, Linh thú nhận, cô đã lên giường với kẻ khác... Trong trạng thái say mèm.
Khi Đức về nước sau 3 năm du học, niềm khao khát lớn nhất với anh là được gặp lại người vợ hiền mới cưới mà anh buộc lòng phải bỏ lại quê nhà. Nhưng, chính trong cái đêm đầu tiên gần vợ ấy, Đức đã phải nghe một câu chuyện quá đau lòng. Linh không giấu giếm Đức mà thú nhận trước anh rằng, cô đã từng vì quá buồn mà đi gặp đám bạn cũ. Trong đó, có kẻ đã từng thích Linh. Và rồi đêm hôm đó, Linh say... Cô lên giường với người đàn ông đã từng theo đuổi mình trong một trạng thái vô thức.
Khi Linh tỉnh dậy, cái cảm giác đau đớn và ân hận khiến cô đã từng nghĩ đến việc quyên sinh. Nhưng Linh không cho phép mình làm thế. Cô cần phải chịu trách nhiệm trước những việc mình làm, chí ít là thú nhận với chồng về tội lỗi ấy. Cô không thể lấp liếm, càng không thể trốn chạy. Vì vậy mà Linh đã im lặng, chờ đợi cho tới ngày chồng về nước.
Cô cần phải chịu trách nhiệm trước những việc mình làm, chí ít là thú nhận với chồng về tội lỗi ấy. (Ảnh minh họa)
Một người đàn ông tưởng chừng là bao dung và độ lượng như Đức cuối cùng đã không chịu nổi cú sốc tinh thần này. Anh như con mãnh thú bị thương bởi một kẻ mà mình tin yêu nhất đâm từ phía sau. Linh đã nói với chồng:
- "Giờ anh muốn em phải làm gì em cũng chấp nhận. Em đợi anh về là để thú nhận với anh điều đó. Em nghĩ đấy là cách tốt nhất em thể hiện tình yêu với anh. Chỉ có thành khẩn em mới có thể nhận về được sự thứ tha. Nếu anh muốn bỏ em, em cũng chấp nhận!"
Đức đã cười thật lớn khi nghe vợ nói thế:
- "Bỏ ư? Không, không đơn giản là thế chứ? Cô đã đâm vào tim tôi một nhát sâu đến tận cùng, vết thương chí mạng... Vậy mà giờ cô nghĩ đơn giản kí vào tờ đơn là xong ư? Không, tôi không cho phép. Cô còn phải làm vợ tôi, còn phải trải qua nỗi đau này cùng tôi thêm nữa".
Sau câu nói ấy của chồng, Linh im lặng như một người máy trong ngôi nhà. Nếu chồng muốn coi cô như ô sin, cô sẵn sàng trở thành ô sin. Nếu chồng muốn cô trở thành một gái làng chơi chiều anh trên giường, cô cũng không từ chối. Linh luôn nghĩ cô mang tội với chồng và những gì mà anh muốn cô làm hôm nay sẽ là cách mà cô chuộc lại sai lầm đó.
Không ai biết bí mật này, ngoại trừ Đức và Linh. Ngôi nhà trở thành một nơi tra tấn tinh thần với cả hai con người từng rất yêu nhau đấy. Đức không vượt qua được nỗi đâu bị phản bội dù cho anh biết sai lầm đó của Linh cũng không hẳn hoàn toàn do cô. Nhưng sự ích kỉ và đớn hèn khiến Đức không thể nào xóa bỏ đi hình ảnh vợ lên giường với kẻ khác cứ bủa vây lấy tâm trí anh.
Còn Linh, thực ra từ sâu trong lòng cô, cô cam chịu không phải vì cô sợ mình không thể tìm được hạnh phúc khi rời xa anh. Cái mà Linh tin và bấu víu vào chính là con tim của Đức. Cô tin, đó là con tim đập bằng máu thịt, anh sẽ không thể nào như gỗ đá trước sự nhẫn nhục này của cô. Rồi có ngày anh sẽ hiểu tình yêu có thể hóa giải hận thù.
Nhưng đã gần 1 năm trời qua đi, Đức vẫn đắm chìm trong hận thù đó. Anh hành hạ thân xác và tinh thần của Linh trong nỗi đau của chính mình. Linh thì vẫn vậy, im lặng và chờ đợi anh tỉnh. Cho đến hôm nay...
... Ngoài trời đang nổi những cơn giông. Anh cứ thế lao đi mà không biết phải đi đâu để tìm được người đàn bà của mình (Ảnh minh họa)
Sáng sớm, Đức tỉnh dậy mà đầu đau như búa bổ. Đã bao lần anh chìm vào rượu để rồi khi tỉnh dậy lại tự hỏi có phải mình đang sống. Nhưng khi nỗi ám ảnh đó trào dâng lên trong lòng, Đức lại không còn có thể làm chủ mình được nữa.
Anh bước xuống nhà, hôm nay, mọi thứ vắng lặng lạ thường. Tờ giấy trên bàn gió vô tình thổi tung xuống đất:
"Anh thân yêu!
Đã quá lâu rồi em không đủ can đảm để gọi anh bằng 3 từ thân thương ấy. Bởi vì, một là em không có tư cách để nói, hai là anh không có tâm trí để nghe. Nhưng lần cuối cùng này, cho em gọi anh như thế. Như những ngày xưa, ngày mà em là một ai đó quan trọng trong đời anh.
Em đã mắc sai lầm nhưng phạm phải sai lầm lớn hơn khi tin rằng mình có thể sửa sai bằng cách yêu anh thật nhiều. Nhưng tình yêu vốn dĩ là chuyện của hai người, nếu em gắng sức bước về phía anh còn anh lại không ngừng lùi xa em thì sẽ chẳng bao giờ em đuổi kịp.
Đừng dày vò mình thêm nữa. Đó là sai lầm của em. Em sẽ ra đi, không phải vì em chịu khổ quá nhiều từ anh mà vì anh đã chịu khổ quá nhiều từ em. Đó là một sự giải thoát, không phải giải thoát từ nhau mà giải thoát khỏi nỗi đau.
Trong ngăn kéo bàn, ngay từ khi chuyện đó xảy ra, em đã luôn để một tờ đơn kí sẵn. Em đã hi vọng có một ngày chính anh xé bỏ nó đi. Nhưng có lẽ không được. Em kí rồi, giờ anh làm nốt điều còn lại nhé. Em đi".
Đức thấy tim mình đau khi đọc những lời như là trăn trối ấy. Anh mở ngắn kéo và nhìn thấy tờ đơn ly hôn kí sẵn được viết từ khá lâu. Linh đã luôn chuẩn bị cho điều này, nhưng anh thì chưa sẵn sàng cho việc đó.
Anh đã làm gì trong những ngày qua? Anh có còn là mình nữa không?
Đức xé tờ đơn ly hôn, anh lao ra khỏi nhà để tìm người đàn bà mà anh từng gọi bằng vợ. Nhưng ngoài trời đang nổi những cơn giông. Anh cứ thế lao đi mà không biết phải đi đâu để tìm được người đàn bà của mình...
Theo Khampha
Cô ấy là loại người không tử tế? Em rất yêu cô ấy nhưng thực sự mọi người đều nói không tốt về cô ấy nên vừa yêu em vừa lo sợ. Chào chị Thanh Bình! Em đang bối rối trong chuyện tình cảm. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em năm nay 22 tuổi,khoảng một năm trước em có quen biết một người bạn gái kém hơn...