Anh cứ mải tìm vui nơi đâu?
Có em rồi, anh vẫn dành thời gian để tán tỉnh, tìm vui bên những người khác.
Hiếm khi ta có thể cười hai lần cho cùng một câu chuyện cười…
Nhưng đáng tiếc rằng ta lại có thể khóc nhiều lần cho cùng một nỗi đau…
Hôm nay tình cờ đọc lại những trang nhật ký buồn mà em đã viết trong lúc tâm trạng mình tồi tệ mới thấy hết được những gì em đã trải qua. Trên mỗi trang nhật ký ấy, có bao nhiêu nước mắt anh biết không? Có bao nhiêu vết thương anh biết không? Không thể đếm hết bao nhiêu đêm không ngủ vì một người vô tâm, tham lam, ích kỷ và tàn nhẫn như anh. Thế mà em đã yêu anh, vẫn yêu anh cho đến tận ngày hôm nay, dường như tình yêu ấy song hành cùng nước mắt, nỗi đau và hận thù… vì thế mà nó dày vò em suốt thời gian qua sao? Vì thế mà khi ngồi viết những dòng chữ này tim em vẫn đau và mắt em vẫn đang khóc.
Những bài viết trước đây của em, anh đã đọc hết rồi, đã biết tâm trạng em, đã thấu hiểu nỗi buồn trong em, thậm chí có lúc em thấy anh dường như quá hiểu em nên dù không biết nhưng anh vẫn tìm đúng bài viết nào là của em. Nhưng hôm nay, khi viết bài viết này em sẽ âm thầm hơn nữa, sẽ không cho anh đọc thêm nữa mặc dù nó là để gửi đến anh. Bởi vì em không tin anh, em không thích anh nói với những người không nên nói về bài viết của em, tâm sự của em, bởi vì dù đã đọc, đã hiểu nhưng anh vẫn chẳng thay đổi hay điều chỉnh bản thân mình như anh nói. Em không tin, không cho phép bản thân mình tin anh thêm nữa…
Đọc lại những trang nhật ký do chính mình viết trong suốt thời gian qua mới thấy được mình đã buồn nhiều đến thế. Có những chuyện đã qua rồi mà sao vết đau vẫn còn đó. Em nhận thấy một sự thật mà em càng chối bỏ thì nó càng hiện hữu, đó chính là tình yêu mà em dành cho anh trong suốt thời gian qua.
Em vẫn không thể ngừng yêu anh, có chăng chỉ là yêu nhiều hơn, nhớ nhiều hơn và cả hận nhiều hơn. Em luôn thấy mình vô lý khi vừa yêu vừa hận nhưng hôm nay xem một bộ phim có một nhân vật đã nói rằng: “ không có yêu thì làm sao có hận?” nghe cũng thấy rất có lý phải không anh? Anh biết rất nhiều về em, cũng hiểu rất rõ về tình cảm của em nhưng anh lại luôn làm em tổn thương và suy nghĩ… Anh có biết rằng có những vết thương chẳng thể lành dù trải qua bao lâu đi chăng nữa.
Khi mới quen anh, rồi yêu anh, em dường như đã vì anh mà bỏ qua rất nhiều thứ quan trọng nhưng hình như khi con người ta càng tha thứ hoặc cố gắng để tha thứ thì càng nhận lại sự phản bội? Với em thì anh đúng là như thế, em tin tưởng anh biết bao nhiêu, yêu anh biết nhường nào nhưng anh chỉ luôn cho em sự giả dối và cảm giác bị phản bội, xúc phạm.
Video đang HOT
Anh chỉ mang đến cho em cảm giác bị xúc phạm, phản bội (Ảnh minh họa)
Em buồn nhiều thì chỉ có bản thân em tự chịu đựng, tự an ủi, tự dày vò. Còn anh thì mãi mải mê kiếm tìm niềm vui cho bản thân mà không biết và có khi là cố tình tỏ ra không biết, mình đang đứng trên niềm đau của người khác để tận hưởng sự thoả mãn của bản thân. Đôi khi em cũng tự hỏi, có khi nào anh day dứt, có khi nào anh hối hận vì sự tham lam của mình? Mỗi lần có chuyện anh đều nói mỗi người phải biết điều chỉnh bản thân nhưng với anh từ “điều chỉnh” có lẽ không phù hợp đâu mà phải là “cải tạo”.
Đúng thế! Anh nên cải tạo lại con tim quá nhiều vách ngăn nhưng lại không có sự chân thành, cải tạo lại trí óc dù rất thông minh nhưng lại tham lam và ích kỷ ấy, cải tạo lại để thấy mình tốt hơn xứng đáng với những gì cuộc sống đã ban tặng. Anh nghĩ em nói hơi quá đáng đúng không?… nhưng chính những chuyện xảy ra gần đây làm em nhận ra rằng anh thật đáng sợ, quá sức tưởng tượng của em rồi. Anh yêu hết người này đến người khác… chỉ một thời gian ngắn mà anh qua lại với quá nhiều người, thậm chí cùng qua lại với nhiều người một lúc thì hỏi sao em chấp nhận nổi đây?
Phải, em chẳng là gì của anh, tầm suy nghĩ và sự va chạm của em lại càng không thể bằng một người từng trải như anh. Nhưng em luôn hiểu một điều rằng: “ điều gì xuất phát từ trái tim thì sẽ đến được với trái tim” vì thế, em biết, em tin tình cảm của em từ trước đến nay anh đều cảm nhận được. Và em cũng tin một điều rằng, anh đến với tất cả những người khác để tìm cảm giác chiến thắng, cho đến khi khi có được thứ anh muốn thì anh cũng không thể đón nhận được sự chân thành của người khác.
Những tháng ngày đã qua dạy cho em rất nhiều điều và cũng lấy đi của em rất nhiều thứ. Em bây giờ không còn thấy thực sự tin tưởng một ai, không còn thấy nụ cười thực sự thoải mái và vô tư của mình trước đây, vấp ngã nhiều, bị thương nhiều sẽ làm con người ta thấy sợ hãi và thận trọng, sẽ khép kín hơn, cô lập hơn sẽ giống như con nhím xù lông để tự bảo vệ mình và đôi khi em cố lảng tránh sự thật vì em sợ nước mắt, sợ nỗi đau, sợ…!
Có ai đó đã nói rằng: “Đừng bao giờ dành cho người khác sự ưu tiên khi mà người ta chỉ coi mình là một sự lựa chọn!”, em tự hỏi anh có khi nào cảm thấy cô đơn, có khi nào thấy cần một sự quan tâm? Hay chỉ em mới có cảm giác ấy. Còn anh hàng ngày đều bận rộn nhắn tin gọi điện cho những người mới quen, dành thời gian ở bên họ thì làm sao biết được cảm giác cần anh ở bên, muốn được quan tâm của em chứ? Nếu mỗi ngày anh bớt đi một tin nhắn dành cho họ để nghĩ về em, nếu mỗi ngày anh bớt một phút nói chuyện với họ để biết em đang thế nào… thì có lẽ em đã không có những tháng ngày buồn phiền mệt mỏi và cô đơn để thấy mình bé nhỏ và yếu đuối đến thế!
Bởi lẽ một đìều: “Cảm xúc của anh chỉ nhất thời… Nhưng tổn thương trong em là mãi mãi…” vì thế mà người mãi vô tâm vẫn là anh và người mãi ngốc ngếch đến đáng ghét vẫn là em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Phải lấy người như anh
Hãy luôn như thế anh nhé, dù khó khăn thế nào, hãy cứ là anh!
Sáng đầu tuần, đến văn phòng từ 7h15' - cái giờ mà khối người còn ngái ngủ. Đi thẳng từ bến xe, băng qua hai ngã tư, đến quán cafe quen thuộc, cô chủ chỉ cần nhìn mặt là biết luôn cần pha thứ gì: một cốc cafe đắng, ít đường.
Mất internet nên cái việc quen thuộc mỗi buổi sáng công sở là check Facebook, đón đọc "Ai dắt em đi qua nỗi đau" cũng không thực hiện được. Chiều thứ 7 vừa rồi, cuộc điện thoại từ đối tác kéo mình ra khỏi giấc ngủ muộn, báo đã gửi email, mong nhận được phản hồi sáng nay. Haiz, cho họ đợi vậy, cũng chẳng thế làm gì khác cả.
Cafe hôm nay quả nhiên đắng thật, hay tại vị mặn vẫn còn vương trên môi nhỉ? Vốn thích những chuyến bus đêm vì cảm giác đơn độc, rất "thơ" của nó. Hóa ra, bản chất của bus là cô độc, chỉ cần một chiếc headphone, vài trang sách để chăm chú, khung cửa số để xa xăm... thế là đủ cho nước mắt rơi và không cơn gió nào hong khô đôi má - dù là chuyến bus đầu ngày!
Trong một chốc đọc hết gần 50 trang "Phải lấy người như anh" - bị thu hút bởi cái tựa... "Người như anh"? Tôi chợt hỏi, mơ ước hạnh phúc đơn thuần của một người con gái trong tôi đã biến mất tự bao giờ? Phải chăng từ lúc ngồi trên chiếc ghế đá lạnh lẽo ấy, trong ánh chiều tà, nghe anh nói về những ngày xa xôi, thấy tim mình quặn lại và chấp nhận đi qua tất cả, chỉ để níu giữ hiện tại?! Khi cố đưa tay giữ lấy anh của bây giờ, tôi mặc định mình không xứng đáng cho một tình yêu hay mái gia đình nào nữa. Vì chẳng ai chấp nhận một trái tim hoàn toàn vụn vỡ.
"Người như anh" - có phải người trai tôi đang dành trọn tình yêu và những khổ đau, để một ngày kia, anh vượt đại dương xa xôi, đến với người con gái anh yêu trọn 7 năm dài? Hay "anh" - mối tình đầu sáng trong, ngọt ngào, cũng đã yêu tôi 7 năm từ ngày ấy. Có phải bạn không? Người tôi chỉ đi cạnh chưa đầy 2 tháng, cho tôi biết mình cũng đáng được yêu thương, trân trọng nhiều như thế??!! Là ai trong dòng đời tấp nập này? Ai có thể nói với tôi rằng " rồi sẽ qua thôi, những ngày sóng gió, hãy để anh ở cạnh em"? Nghe lãng mạn quá không nhỉ, đối với một kẻ đứng trong thương trường?!
"Là anh" - dĩ nhiên rồi, người tôi bất chấp tất cả để yêu! Nhưng không thể dù chỉ một lần nói rằng " em muốn có anh, sống cùng một mái nhà, nhìn thấy nhau mỗi buổi sáng".. Vì người anh yêu, người anh chọn không phải tôi. Có thể ngay lúc này, tôi có anh, có một góc nhỏ trong trái tim đầy những sẹo ấy... nhưng chỉ là nhất thời, thoáng qua như ảo ảnh. Chỉ vậy thôi. Ôm anh trong tay, giữ thật chặt hơi ấm rồi sẽ vụt mất ấy... mong manh, đau lòng biết bao nhiêu?! Nếu bạn yêu ai đó, đủ nhiều để bỏ qua mọi thứ, kể cả việc người đó chẳng thế yêu bạn (chỉ vì tim người ta đã đầy hình ảnh của một ai khác), bạn sẽ hạnh phúc với những điều nhỏ nhoi nhất mình có được!
Em mong ngày gặp lại, em sẽ thôi những ngóng chờ (Ảnh minh họa)
Tôi chưa từng là một kẻ biết nhường nhịn và hi sinh, cả tương lai cũng thế! Tôi có trách nhiệm trên vai, cố gắng hoàn thành nó. Mọi người bảo tôi sống vì gia đình nhiều quá... nhưng suy cho cùng, tôi cũng vì tôi thôi, tôi muốn bản thân có thể thanh thản sống tiếp. Ngay cả lúc này, khi để anh đi, tôi cũng chẳng hề hi sinh gì cả! Tôi chỉ vì mình, vì những tình cảm không - thể - có - lần - thứ - hai!
Anh ạ! Ngày anh quay lưng về phía em, bước lên chuyến bay dài, hướng về vùng trời xa. Em sẽ khóc, sẽ đau, nhiều lắm! Nhưng anh sẽ chẳng thấy đâu... cũng như hiện tại, ngay lúc này. Hãy nhìn về phía trước thôi anh nhé! Nếu ánh nắng ấy huy hoàng quá cũng đừng lấy tay che, anh à! Em sẽ tiếp tục với những dự định miệt mài, vì anh, em sẽ cố gắng nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Kế hoạch đi dụ học em bỏ chỏng chơ dưới những bộn bề tấp nập, nay vì anh, nó đã thành hình. Em không biết bao lâu, nhưng sẽ có ngày em đến Đức, chỉ để được nhìn thấy anh đang hạnh phúc, thấy ánh mắt anh thôi buồn. Khoảng trống trong anh, em không thể lấp đầy, vậy nên hãy cho em ân huệ được thấy tình yêu của người ấy khiến anh ấm áp bao nhiêu, anh nhé! Ngay lúc này, khi viết ra tất cả, mắt em đong đầy nước, nhưng em không khóc đâu anh ạ! Chỉ nhắm lại thật nhanh, ngước lên nhìn trời, những ánh nắng nô đùa cho một ngày mới... đừng khóc, tôi à! Vì đó là tình yêu cơ mà!
Em có phải hình ảnh một người yêu anh mong đợi? Cô gái nhỏ luôn dành trọn tình yêu cho anh, bất kể trái tim anh hướng về nơi nào. Vì anh, em sẽ yêu cuộc sống này hơn, yêu thêm mỗi ngày có anh tồn tại. Chúng ta không thể cùng nhìn một bầu trời, cùng một màn đêm nữa... Nhưng em biết, ở nơi nào đó trên Trái đất này, anh đang sống vui, hạnh phúc. Thế là đủ, anh ạ! Em mong ngày gặp lại, em sẽ thôi những ngóng chờ, có thể nhìn anh như một người lưu dấu lên tim em trong những ngày xưa cũ. Có lẽ, chỉ như thế em mới có thể đi bên anh bình thường như bao người khác. Sẽ bao lâu anh nhỉ? Bao lâu để quên đã yêu một người?
Cảm ơn anh nhiều lắm anh à! Vì anh đã xuất hiện, để em biết mình cũng có thể yêu và sống cho tình yêu như thế! Anh đánh thức những đam mê tưởng như biến mất, cho em thấy cuộc sống này đẹp biết bao! Ánh mắt lấp lánh ngọn lửa của khát vọng, nhiệt huyết với nghề của anh - em sẽ giữ mãi trong tim, để thắp sáng con đường em sắp bước. Hãy luôn như thế anh nhé, dù khó khăn thế nào, hãy cứ là anh!
Cảm ơn anh vì đã cho em cơ hội để yêu anh - không yêu cầu, đòi hỏi, không dự tính tương lai... chỉ đơn giản, yêu vì lẽ tất nhiên phải thế!
Cảm ơn anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi muốn huỷ hôn vì anh quá chơi bời Sự nhẫn nhịn đã vượt quá giới hạn, tôi không lấy một người chồng như anh nhưng tôi không đủ can đảm để nói trực tiếp với bố mẹ. Tôi đã đính hôn và gần đến ngày cưới. Để có được như ngày hôm nay, tôi đã phải nhẫn nhịn và hy sinh rất nhiều. Bởi anh là con trai út trong nhà...