Anh còn nợ em
Cho đến giờ này em vẫn còn nhớ đến hình bóng của anh dù lòng em rất đau. Tình yêu là gì mà khiến cho bao người phải đau khổ, sống trong nhớ nhung tuyệt vọng. Cho đến giờ này em vẫn còn nhớ đến hình bóng của anh dù lòng em rất đau và day dứt. Khoảng thời gian 3 năm để chờ đợi câu trả lời, để quên được anh, để chấp nhận thật là một điều rất khó với em.
Em luôn nghĩ tình yêu rất đơn giản, chỉ cần em yêu anh và anh cũng yêu em là đủ. Em yêu anh bằng cả trái tim dại khờ – một tình yêu vô tư không suy nghĩ, tính toán. Có lẽ anh và em có duyên nợ từ kiếp trước. Thời gian trôi qua chúng ta có kỉ niệm khá đẹp bên nhau, nơi mà chúng ta từng đi qua nay đã khác xưa. Hàng ghế đá mới ngày nào em và anh cùng ngồi bên nhau ngắm sao, cùng tâm sự chia sẻ niềm vui nỗi buồn cho nhau nghe mà sao giờ nơi đây đã vắng bóng người xưa. Không khí cũng u sầu, tĩnh lặng… em đến và ngồi nhìn lại khoảng thời gian mình hạnh phúc bên nhau. Em biết để yêu một người đã khó nhưng để quên một người còn khó hơn, hôm nay ngồi đây và nhớ lại những kí ức khó quên ấy lòng em đau nhói. Mình mãi mãi không còn là của nhau nữa, anh nói lời chia tay một cách phũ phàng rằng em và anh là hai thế giới không thuộc về nhau. Có thể nói là thế giới không tình yêu, chúng ta không có duyên và nợ, cố níu giữ chỉ thêm đau khổ mà thôi. Nhưng anh à, em muốn nói rằng em và anh đã từng có những khoảng thời gian bên nhau vô cùng hạnh phúc anh có còn nhớ hay đã quên.
Anh học đại học năm 3 còn em chỉ là một cô sinh viên năm nhất quê mùa từ quê vào thành phố đầy hoa lệ này để học, thiếu thốn tình cảm gia đình, thiếu một lời động viên, duyên số đưa đẩy em được gặp anh – người luôn cho em niềm vui và tin vào cuộc sống này. Em vẫn còn nhớ như in vào một buổi chiều chủ nhật anh đến phòng trọ chở em đi dạo quanh công viên, rồi vào nhà sách để tìm mua sách em thích tặng cho em. Anh luôn bảo em ngốc vì chẳng bao giờ cho mình một ngày chủ nhật thật sự, đó là khoảng thời gian hạnh phúc mà từ trước giờ em chưa bao giờ có.
Thôi thì em buông tay để anh đi tìm hạnh phúc cho riêng mình (Ảnh minh họa)
Mình đi lang thang tới chiều anh đưa em về phòng trọ, không hiểu sao trời hôm ấy chuyển mưa lạ thường, đi đến nửa đường thì bất chợt có cơn mưa rào, từng hạt mưa rơi khá nặng hạt. Anh hối hả tìm chỗ trú mưa tại vỉa hè một quán tạp hóa nhỏ, thế rồi những hạt mưa nặng hạt dần trút xuống hai đứa, anh khẽ cởi áo khoác của mình để che cho hai đứa, từng giot mưa thấm ướt cả đầu hai đứa nhưng cả hai vẫn mỉm cười nhìn nhau. Anh đã thì thầm vào tai em nói rằng “anh yêu em nhiều lắm”, lúc đó em cảm thấy sao mình hạnh phúc quá, ước gì mưa mãi đừng tạnh để em kịp lưu những giây phút hạnh phúc này vào tận sâu thẳm trái tim. Lúc đó bỗng nhiên em nhận ra anh là người cho em chỗ dựa vững chắc trong tương lai sắp tới. Chính anh đã đem lại cho em cảm giác ấm áp như vậy, tuy anh không lãng mạn, không đẹp trai nhưng với làn da ngăm cùng một dáng người phong độ, lịch lãm làm em thấy yêu hơn.
Video đang HOT
Thời gian ấy em vô cùng hạnh phúc, tưởng rằng hạnh phúc sẽ mỉm cười với em, thế nhưng vào một ngày kia bỗng dưng anh nói lời chia tay làm trái tim em muốn vỡ đôi. Khi em hỏi lý do thì anh bảo rằng anh có nỗi khổ riêng, anh hứa rằng 3 năm sau anh sẽ cho em biết lí do vì sao. Anh có biết nước mắt em rơi nhiều lắm không, nhiều lúc em cứ ngộ nhận phải chăng đây là thử thách của anh dành cho em nhưng không phải đó là lời tuyệt tình, em bỡ ngỡ đành lòng chấp nhận sự thật phũ phàng. Em nghĩ 3 năm là khoảng thời gian không quá dài và quá ngắn để suy nghĩ lại chuyện tình hai ta, em tin rằng anh làm gì cũng có lí do.
Một tháng trời kể từ ngày anh và em chính thức rời xa nhau không còn đưa đón nhau như ngày nào, lời quan tâm cũng không còn, mọi thứ trở về vạch xuất phát, kí ức trong em mãi chìm sâu vào quá khứ dĩ vãng xa xưa. Em đã tìm kiếm những gì thuộc về anh để xóa bỏ khiến chúng không còn xuất hiện trước mặt nữa, những tin nhắn mà anh gửi em cũng xóa, những món quà anh tặng em cũng đã cho vào ngăn tủ và khóa thật chặt lại giống như em đang cố gắng chôn vùi một kí ức đẹp đẽ của một tình yêu ban đầu. Em đã xóa sạch từ những kí ức đẹp nhất cho đến khi những kỉ niệm buồn nhất, em sẽ học cách quên anh, những lúc thế này em lại tự nhủ rằng mấy ai yêu lần đầu mà không đau.
Anh à em sẽ có quên tất cả dù biết là đau khổ, em phải tiếp tục sống cho bản thân, đôi lúc em sẽ nhớ một chút gì đó về anh và chỉ một chút thôi. Anh đã nợ em cả một tình yêu, nợ một lời hứa, nợ một ánh nhìn thân thuộc để ngày đó nhìn nhau như kẻ xa lạ. Dù em không biết lí do gì mình chia tay nhưng phải chăng vì em không đủ sức giữ lấy anh, phải chăng “lá rời cây vì gió thổi hay vì cây đã không còn giữ lá lại”… Anh đến bên em như cơn gió lạ rồi khẽ lướt qua để lại cho em những giọt nước mắt đắng cay. Từ lúc anh nói lời chia tay em đã chấp nhận vì em nghĩ anh và em không thuộc về nhau, giờ em đã nhận ra rằng cố nếu kéo chỉ thêm đau khổ thà đau một lần còn hơn, thôi thì em buông tay để anh đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Quá khứ hãy trả về với quá khứ, hãy để tất cả lạc lối trong mê cung của thời gian anh nhé. “ Vì đau khổ bắt nguồn từ hạnh phúc đi hết con đường hạnh phúc thì đoạn đường tiếp theo sẽ là đau khổ”.
Theo 24h
Cho em được nói yêu anh
Anh hãy sống thật vui và hạnh phúc nhé, anh hạnh phúc thì em cũng hạnh phúc. Anh yêu! Hãy cho em được một lần gọi anh như thế, một lần duy nhất này thôi. Trước khi viết cho anh em đã nghĩ rất nhiều điều, nhưng giờ em chẳng biết nên nói gì nữa, thôi thì em bắt đầu từ lần đầu mình biết nhau nhé. Ngày đó, đầu tiên em nghe giọng nói anh, mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng em lại có một cảm giác rất thân quen, một cảm giác rất gần gũi nhưng lại rất xa vời, mông lung thế nào ấy. Và rồi công việc đã đưa anh đến gặp em, thấy anh em lại run rẩy, tim đập loạn xả cả lên đến nỗi in sai cả bản hợp đồng mà công ty đã thảo luận với anh trước đó, bắt anh phải quay lại công ty em để chỉnh sửa. Anh còn nhớ câu nói khi đó của anh không? Anh nói rằng "vậy là mình có duyên đấy".
Em cũng không thể hiểu được lòng mình tại sao lại có cảm tình với một người như anh nữa, với cái dáng cao lều khều đi lại ngang tàn, khuôn mặt nhìn cứ đểu đểu thế nào ấy cộng với thái độ bất cần đời của anh.
Rồi thời gian trôi, từ đó đến nay đã 8 năm, nhưng mỗi lần gặp anh em vẫn run, lúng túng không biết làm gì nói gì nữa. Những năm qua, lúc em buồn nhất, chán nản nhất, thất vọng nhất em lại tìm đến anh để được nghe giọng nói anh. Khi ở bên anh những lúc như thế em lại thấy thật bình yên, tâm hồn mình lắng lại.
Cứ như thế em chẳng biết mình đã thương anh từ lúc nào. Bao năm qua, em và anh không gặp nhau nhiều, mỗi lần gặp chỉ vài chục phút vì công việc nhưng em lại yên tâm thấy anh rất gần. Từ ngày nhận được tin anh sắp đi nước ngoài định cư em buồn lắm và càng đến gần ngày anh đi em càng thấy hoang mang chơi vơi hụt hẫng như sắp mất đi một điều gì đó. Em đã quen sự có mặt của anh. Ở đây những lúc nhớ anh em có thể giả vờ gọi điện hỏi mấy vụ tầm phào gì đó để biết rằng anh vẫn bình an. Anh đi rồi em biết làm sao đây?
Khi em buồn, em gặp thất bại ai sẽ bên cạnh động viên em? Mặc dù em tự nhủ với lòng mình anh đi sang đó, anh và gia đình sẽ có cuộc sống mới, có thể hàn gắn được tình cảm vợ chồng, anh sẽhạnh phúc hơn vui vẻ hơn và em có thể yên tâm hơn khi có người chăm sóc anh nhưng em vẫn buồn lắm anh à. Thời gian gần đây nghe anh kể về cuộc sống của anh, em xót lắm nhưng em chẳng biết làm thế nào để giúp anh. Em biết em không đủ tư cách và không có quyền nói "em yêu anh, N ạ" và em cũng hiểu anh chỉ mãi xem em như một người bạn mà thôi. Tuy nhiên em không buồn vì điều này bao giờ. Là bạn em vẫn có cơ hội bên cạnh anh và chăm sóc quan tâm đến anh, với em như thế là đủ rồi.
Yêu một người thì dễ nhưng để quên một người có khi phải mất cả đời đấy anh (Ảnh minh họa)
Có lẽ em sẽ xem anh là bạn nếu không có đêm tiệc chia tay. Chỉ khi say, người ta mới sống thật với lòng mình. Em cảm giác được hôm đó anh lạ lắm, anh không là anh theo cách anh đối với em trước giờ. Chưa bao giờ em nghĩ rằng anh sẽ hỏi em "anh đi rồi em có nhớ anh không?", em đã rớt nước mắt khi nghe câu đó nhưng em vẫn trả lời "không nhớ" nhưng anh bắt em phải nói. Em sẽ không bao giờ quên cái nắm tay và cái ôm hờ hững vài giây của anh ngày hôm đó. Anh biết không lúc đó em muốn ôm anh thật chặt, muốn nói với anh rằng "em yêu lắm N ơi, em sẽ nhớ anh nhiều nhiều lắm" nhưng em đã không làm vậy vì em biết anh không muốn em như thế và em cũng không có quyền làm như thế. Em linh cảm được một điều gì đó khác lạ ở anh vào hôm đó nhưng em không biết đó là gì. Đêm đó em đã không ngủ được, nhưng đầu óc em lại rỗng tuếch chẳng suy nghĩ được gì. Đây là lần thứ 2 kể từ 10 năm trước ngày em chia tay mối tình đầu, em gặp lại cảm giác này. Nó đáng sợ lắm anh biết không. Mấy hôm nay em chẳng thể làm được việc gì vì cứ nghĩ đến anh, cứ sợ sẽ không được gặp anh nữa. Em muốn gặp anh lần cuối nhưng anh không cho, anh muốn em đừng quan tâm anh nữa thì em sẽ làm như anh nói. Em sẽ cố quên anh nhưng em chẳng biết mất bao lâu đây. Yêu một người thì dễ nhưng để quên một người có khi phải mất cả đời đấy anh.
Ở bên phương trời kia, anh hãy sống thật tốt anh nhé. Bắt đầu cuộc sống mới ở một nơi xa lạ chắc chắn không dễ dàng chút nào. Anh hãy cố gắng lên, vượt qua những khó khăn ban đầu anh nhé vì anh mãi là NTK một người đàn ông mạnh mẽ không bao giờ lùi bước bao giờ.
Anh hãy sống thật vui và hạnh phúc nhé, anh hạnh phúc thì em cũng hạnh phúc. Điều quan trọng nhất là anh phải biết giữ gìn sức khoẻ thật tốt. Một ngày ăn đủ ba bữa, làm việc nhiều nhưng đừng có quá sức. Khi mệt mỏi anh hãy thả mình thư giãn đi câu cá, hay đi chơi gì đó. Thời tiết rất lạnh nên anh chú ý giữ ấm tốt, thời gian đầu qua chưa thích ứng được, anh dễ bị cảm lạnh và viêm họng lắm đấy. Em rất tiếc em không biết đan len nếu không em đã tự tay đan cho anh chiếc khăn quàng cỗ, (thôi em đành mua tặng anh) em sẽ học và hy vọng sẽ làm được. Ở nơi này em sẽ luôn cầu cho anh bình an và may mắn. Em sẽ cố quên anh, có lẽ em sẽ không làm được, hãy để em được nhớ đến anh nhé. Còn anh, hy vọng anh vẫn mang chút ít gì về em, chỉ cần thế thôi.
Em sẽ rất nhớ anh. Đừng bắt em không được quan tâm đến anh, anh nhé. Thỉnh thoảng hãy để em biết được anh bình an nhé.
Chúc anh hạnh phúc. Hạnh phúc của anh cũng là niềm vui của em.
Theo 24h
Đến một ngày tình yêu bỗng nhạt nhòa Em đã có hạnh phúc trong tay nhưng rồi lại không biết nắm giữ... Cứ ngỡ rằng ba năm là khoảng thời gian thừa đủ sự an toàn cho một mối tình đi đến bến bờ hạnh phúc, cứ ngỡ rằng trên đời này sẽ chẳng còn bất cứ điều gì có thể chia cắt được hai ta nữa, ấy thế mà bất...