Anh còn nợ em!
Tiềm ẩn trong ký ức của em, thi thoảng gương mặt anh lại hiện về trong những giấc mơ để khi thức giấc, em đắng lòng với thực tại: Người mơ không đến bao giờ…
Ngày ấy đã lâu lắm rồi. Khi gặp anh, đầu thập niên 80 của thế kỷ trước, em mới bước qua tuổi hai mươi. Anh và em biết đến nhau qua mối quan hệ đồng hương, cùng có mối thân tình với vài người bạn chung. Điều làm em an tâm để yêu anh, đó là anh vẫn còn độc thân cho đến thời điểm đó.
Anh chững chạc, vững chải vì lớn hơn em đến gần 10 tuổi, đã ra đời làm việc trước ngày giải phóng. Bên anh, em nhỏ bé và bối rối như con chim non mới rời tổ ấm, tìm nơi nương tựa. Biết bao nhiêu niềm tin, hy vọng em đã dành cho mối tình đầu đời của mình.
Sự ngây thơ, hồn nhiên của ngày mới lớn khiến em vừa hạnh phúc, vừa bẽn lẽn bên anh. Chính vì thế, thấy em không cho nắm tay khi đi trên đường phố, có lần anh đã trách nhẹ nhàng: “Em đâu có thương anh tí nào. Anh không xứng với em, phải không?”.
Nhưng, trong thâm tâm, có lẽ anh hiểu được tính cách chơn chất nơi con người em nên đã trân trọng tình cảm em dành cho anh. Dù thời gian bên nhau không dài như mong ước, em vẫn cảm ơn anh đã cho em những ngày lứa đôi như những người khác…
Chưa đầy hai năm quen nhau, anh muốn thay đổi cuộc sống, theo bạn bè tìm đường vượt biên. Em tôn trọng ý nguyện của anh nhưng cương quyết không đi theo lời rủ rê của anh – em vốn là con người nhút nhát mà! Để rồi em lo lắng, khổ sở trong lòng khi theo dõi từng chuyến đi của anh.
Video đang HOT
Thời gian chưa làm phai những lá thư nhưng đã làm con người thay đổi… Đến lúc anh có việc làm ổn định, nghĩa là khoảng ba năm mình xa nhau, em bỗng vắng dần tin anh. (Ảnh minh họa)
Qua bao lần thất bại, cuối cùng anh đã đến được trời Tây. Vài cánh thư dán những con tem xa lạ lần lượt đến tay em. Anh đã viết: “Bầu trời rộng mở với anh, và anh muốn một ngày nào đó sẽ đưa em sang…” Anh sôi nổi khoe rằng anh được theo học một ngành mới mẻ lúc bấy giờ.
Thư nào anh cũng gởi cho em nỗi nhớ, niềm thương trên từng trang giấy. Rồi anh hứa sẽ tranh thủ học hành nghiêm túc để sớm đi làm, “có phương tiện tạo một cây cầu đưa em sang với anh”. Trong giai đoạn còn khó khăn, anh đã gói ghém gởi về vài món quà nhỏ cho em cùng các em của anh ở quê nhà. Em thấy mình hạnh phúc, bình yên trong tâm hồn với ý nghĩ đã có anh trên đời.
Thời gian chưa làm phai những lá thư nhưng đã làm con người thay đổi… Đến lúc anh có việc làm ổn định, nghĩa là khoảng ba năm mình xa nhau, em bỗng vắng dần tin anh. Cô em gái của anh (đáng tuổi chị em) một hôm đến thăm em để “tâm sự”, rằng em nên chọn một người trong số những người đang theo đuổi em chứ đừng “chờ anh ấy nữa”!
Em vốn chậm chạp trong lời ăn tiếng nói nên đã sững sờ, nghẹn lời khi nghe cô ấy. Đáng lẽ em phải hỏi đó có phải là ý kiến của anh không, vì sao em lại phải như vậy, có phải anh đã thay lòng đổi dạ v.v… Nhưng em chỉ nói một vài câu bâng quơ gì đó, có lẽ do em quá bất ngờ trước diễn biến câu chuyện. Một thời gian sau, em được tin anh cưới vợ – một người bạn của em gái anh.
Đến bây giờ, mỗi khi nghĩ về anh, em chỉ mong gặp lại anh một lần trước khi nhắm mắt xuôi tay để nghe từ miệng anh một lời giải thích, một lời xin lỗi. Muộn còn hơn không.
Vậy đó, anh vẫn còn nợ em…
Theo Khampha
Ngày mai tôi sẽ về trả lại chồng cho mẹ chồng
Ngày mai, mình sẽ về nhà chồng chính thức lên tiếng bảo: "Con xin trả lại chồng con cho nhà chồng vì con không thể hạnh phúc với người đàn ông này".
Mình và chồng kết hôn tính đến nay mới chỉ được 14 tháng. Nhưng chúng mình cũng đã có với nhau 1 con gái nhỏ gần 2 tháng. Mình cũng nghĩ đã từng chịu đựng tất cả vì con để con gái có được một người bố như bao đứa trẻ khác. Song càng cố chịu đựng thì chồng mình càng biểu hiện là một người chồng người cha không thể chấp nhận được. Bởi thế, mình đang có kế hoạch, ngay sáng mai mình sẽ bắt chồng về nhà chồng, để trả lại cho bố mẹ chồng đây. Mình đang phân vân làm như vậy có quá hỗn láo và mang tiếng để đời với nhà chồng không? Cả nhà cho mình ý kiến nhé.
Ngay khi kết hôn xong, vì điều kiện công việc của 2 đứa nên ban đầu vợ chồng mình chủ yếu ở nhà bố mẹ đẻ mình trên Hà Nội. Dù bố mẹ mình rất yêu thương con rể nhưng chồng mình cứ ngại ngần nên ở được 4 tháng, mình quyết định ra thuê ngoài cho chồng thoải mái.
Mang tiếng ở riêng hẳn và không phải làm dâu nhưng bố mẹ chồng mình ở quê luôn xen vào cuộc sống của 2 đứa, khiến mình thường xuyên bị căng thẳng tột độ. Mẹ chồng mình liên tục gọi điện hỏi thăm, kiểm soát con dâu từng ly từng tí. Thậm chí ở trên này, nhưng nếu muốn đi sang bà ngoại chơi, chồng cũng bắt mình phải gọi điện về quê xin phép bố mẹ chồng. Nếu ông bà đồng ý thì vợ chồng mới được đi; nếu không đồng ý thì cũng đành bó gối ở nhà.
Chồng mình là một người đàn ông rất ngoan hiền nhưng anh luôn nghe lời bố mẹ chồng. Mẹ chồng nói gì là anh nghe vậy, không bao giờ phản ứng lại. Khi vợ chồng mâu thuẫn nhau dù chuyện nhỏ nhất, anh cũng gọi về "báo cáo" với mẹ. Mẹ chồng lại gọi điện hay lên trực tiếp mắng con dâu không ra gì bằng những lời lẽ cay nghiệt, thóa mạ.
Chồng mình là một người đàn ông rất ngoan hiền. Nhưng anh luôn nghe lời bố mẹ chồng(Ảnh minh họa)
Mình cứ cố gắng chịu đựng, chưa nói hỗn hào câu nào vì không muốn cưới mới đầy năm mà gây mâu thuẫn.
Chuyện đỉnh điểm khi gần 2 tháng trước mình sinh em bé đầu lòng. Sinh xong, mình không về nhà ngoại cũng không về nhà nội mà ở nhà mình và tự chăm sóc con. Mẹ chồng mình có lên ở cùng con dâu 2 tuần. Đây cũng là thời gian mình ở lâu nhất cùng mẹ chồng từ trước đến giờ.
Trong quá trình cùng chăm sóc cháu sơ sinh, mình và mẹ chồng cũng có chút mâu thuẫn về cách chăm con khác nhau. Song trái ý nhưng mẹ chồng không nói thẳng cho mình biết. Ngược lại, bà chỉ kêu ca than vãn với chồng. Chồng mình cũng chẳng hỏi lại vợ 1 câu, cứ tin lời mẹ nói đúng 100%. Cứ thế, anh bảo mình láo không nghe lời mẹ góp ý và không nói lại có ý khinh thường mẹ. Bởi vậy khi mẹ chồng vừa về quê là anh đòi ly hôn vợ.
Rồi chồng mình cũng tức giận vợ mà về quê luôn với mẹ chồng. Suốt 1 tháng ở quê, anh bỏ mặc công việc trên này, bỏ mặc vợ đang ở cữ không có ai chăm sóc. Chồng mình không gọi điện cho vợ hỏi thăm, cũng không về thăm con mới đỏ hỏn.
Nhà chồng mình thấy vợ chồng mình như vậy cũng không vun vén vào cho con cháu mà càng cạnh khóe nói đểu vào. Chính mẹ chồng, chị chồng còn bảo "Không có vợ này thì có vợ khác". Còn chồng mình luôn nghĩ, nhà nội phải là nhất và mình là vợ phải thua thiệt đứng thứ 2.
Thật sự đến giờ mình quá chán ngán người chồng trẻ con nhu nhược không có bản lĩnh. Mỗi khi có chuyện toàn chỉ biết chạy về kêu ca với bố mẹ mà không nghĩ cách giải quyết vấn đề, buông xuôi và không có trách nhiệm với gia đình. Mình buồn và thất vọng về chồng, về nhà chồng quá.
Mấy hôm nay mình không sao ngủ được và đang nghĩ đến phương án chia tay chồng. Mình không thể chấp nhận được cảnh sống địa ngục như thế này. Ngày mai, mình sẽ về nhà chồng chính thức lên tiếng bảo: "Con xin trả lại chồng con cho nhà chồng vì con không thể hạnh phúc với người đàn ông này". Không biết mình làm vậy có đúng không nữa nhưng mình đã quá chán ngán, mệt mỏi với cuộc hôn nhân chỉ mới bắt đầu này rồi.
Theo Khampha
Bỏ chồng một lần, giờ chỉ muốn làm tình nhân Cuộc hôn nhân ấy, Hạnh cố gắng làm thật tốt trách nhiệm của một người vợ. Biết là về sống với nhau còn khó hơn khi yêu nhau nên Hạnh cẩn trọng từng tí một. Yêu 4 năm cũng chưa đủ nồng Ngày đó, Hạnh yêu anh bằng tình yêu chân thành. Hai người vì tha hương cầu thực mà quen nhau. Tình...