Anh còn nhớ không anh?
Nó vẫn vậy sau một năm chia tay với người nó yêu, vẫn chưa có ai để quên đi mối tình đã làm nó đau đớn đó.
Nó yêu người mà nó không nên yêu mặc dù biết vậy mà nó đâm đầu vào yêu cái thứ tình yêu mà nó đã hy sinh quá nhiều để yêu đấy. Với nó bây giờ cần một sự bình yên vốn có của nó ngày xưa…
Lần đầu nó yêu, nói chính xác là lần đầu nó có cảm giác với một người đàn ông, để rồi giờ đây nó hờ hững với tất cả những gì đang diễn ra trong cuộc sống của nó. Dù nó đã cố gắng để quên rồi nhưng tại sao nó lại mất nhiều thời gian vào những việc vô nghĩa như thế này không đáng với nó… Nó đã học cách sống vô tâm hơn với nó để quên một người nhưng dường như không đủ vì càng cố quên nó càng nhớ nhiều hơn.
Hôm nay cũng ngày này cách đây một năm nó đi chơi về thấy rất vui và lo cho người ta đi về một mình, chỉ để nhận một tin nhắn “anh về đến nơi rồi” thế là hạnh phúc lắm rồi, anh đã bình an thế là nó lăn ra ngủ, cứ ngỡ nó ngủ ngon lắm vì đi chơi với người yêu vui chết đi được, ai ngờ nửa đêm nó tỉnh đậy mồ hôi ướt đầm nó bị ốm sao? Và năm nay cũng vậy nó ngủ không ngon tỉnh dậy vẫn mồ hôi ướt đầm nó mới nhớ ra rằng cũng khoảng thời gian này năm ngoái nó đang hạnh phúc thế mà cũng bị ốm sao trùng hợp thế. Nhưng năm nay khác rồi nó không còn có người quan tâm động viên nữa. Nó chằn chọc nước mắt lăn dài không biết bao nhiêu lần thế này rồi, nó tự nhủ với mình sẽ sống tốt hơn, sẽ yêu quý mình hơn… nhưng không thể chỉ cần thấy người ta chằn chọc nó đã để ý rồi lo lắng khổ nỗi là nó bây giờ không hiều tình cảm của nó nữa. Không biết nó còn yêu người ta không nhưng nó lại không muốn mất người ta, thật mâu thuẫn.
Bây giờ nó học được cách ích kỷ mà trước giờ nó không bao giở nghĩ đến, nó cũng yếu đuối hơn trước… có thể khi yêu đã làm nên con người nó hiện tại.
Nó biết vậy nhưng không thể thay đổi được vì yêu người ta nó đã quen với những cái đó nhưng nó không còn chung đường với người nó yêu nữa rồi, nó phải làm sao đây?
Nó đặt cho mình sẽ thay đổi tất cả từ thói quen lẫn tính cách nhưng càng thay đổi thì nó nhận ra rằng chỉ cần thoáng qua nó cũng nghĩ đến người ta. Đến giờ nó chưa có người yêu mặc dù có nhiều người đã đến với nó, không biết cuộc sống đùa cợt với nó không mà người đến với nó về tất cả đều hơn người nó yêu thế mà sao nó vẫn không thể nhận lới dù nó gần 30 tuổi rồi, cái tuổi mà ai nghĩ đến cũng thấy e ngại cho nó.
Video đang HOT
Lỗi lầm vẫn là em, chỉ đơn giản là, lỗi lầm vẫn là em! (Ảnh minh họa)
Con người nó trước đây mạnh mẽ thế, sẵn sàng chà đạp nên người khác với tính tiểu thư bướng bỉnh của mình thế mà giờ nó cũng không dám nghĩ tiếp nữa… Nó vẫn bước một mình trên con đường thênh thang vẫn đi tiếp vì nó cũng có sự chọn lựa nào nữa đâu, tội nghiệp cho nó vì nó giờ đã thay đổi rất nhiều rồi, nó không còn là chính nó nữa.
Mùa đông nữa lại đến đôi bàn tay bé nhỏ của nó đang chờ bàn tay của ai kia có thể sửa ấm cho nó, nó vẫn bước dài và không một lời than thở, vẫn giữ nụ cười tươi tắn đó che giấu bao nỗi niềm. Có ai đó đã nói hướng dương là hướng về phía mặt trời nhưng mà mặt trời sẽ là héo hướng dương không biết có đúng không nữa vì nó yêu hoa hướng dương, nó yêu cái mạnh mẽ của hướng dương nhưng cho đến giờ nó đã héo dần héo mòn vì tình yêu đó, mặt trời có thể tiếp năng lượng cho hướng dương tại sao không cho nó chút năng lượng để quên tình yêu của nó đi, nhanh lên không nó không biết phải làm sao nữa.
Giờ nó chỉ cảm thấy có lỗi với bố mẹ nó những người đã kỳ vọng ở nó quá nhiều và mỗi bước nó đi đều có dấu chân của bố mẹ nó những người đã hy sinh tất cả cho nó, thế mà nó đã làm bố mẹ nó đau lòng… Giờ nó chỉ có thể nói câu xin lỗi mà trước đây nó ghét nhất lời xin lỗi vì nó cho rằng đấy là lời nói vô trách nhiệm nhất, nhưng nó vẫn thấy chỉ có lời nói trong tận đáy lòng mong bố mẹ hiểu cho nó vì nó yêu bố mẹ nó nhiều lắm.
Tình yêu của nó đẹp nhưng rồi thì sao chứ một cái kết buồn cho nó. Nó giờ yêu thơ rồi, chả giống với nó ngày nào, nó lẩm bẩm cái gì đó và cười… nhìn nó khác quá, thương cho nó và cũng buồn cho nó… Tình yêu của nó có thể được định nghĩa chính xác bằng hai câu thơ này:
“Một nụ hoa chưa nở sẽ không bao giờ tàn
Một tình yêu chưa ngỏ còn mãi với thời gian”
Nhìn thấy nó đi làm về mà đau lòng, con đường nó đi không còn có dấu chân bố mẹ nó nữa, nó phải đi một mình cũng không có người nó yêu đi cùng nữa, nó cô đơn bước tiếp dáng người nhỏ bé, xinh xắn ngày nào vẫn vậy có cái nó không còn bước nhanh và nghịch ngợm như trước nữa, nó bước chậm dãi trên lối về, vẫn con đường này hoa sữa thơm ngào ngạt dẫu biết rằng yêu một người là điều khó khăn và được một người yêu là điều khó khăn hơn gấp ngàn lần. Nhưng anh còn trẻ, anh còn chơi, anh còn thú vui, anh lắm lựa chọn. Lỗi lầm vẫn là em, chỉ đơn giản là, lỗi lầm vẫn là em!
****
Một năm rồi anh ạ, thời gian không đủ dài để em có thể quên anh và cũng không đủ ngắn để anh có thể đến với ai đó, chúc anh được hạnh phúc với người mà anh đã chọn! chỉ có điều người đó không phải là em!
Hôm nay hoa sữa thơm ngào ngạt cái mùi thơm mà xa hà nội ai cũng nhớ, nó nhớ người nó yêu và nó sẽ bước tiếp vì nó chỉ cho phép nó nhớ anh lần này thôi. Nước mắt nó lại lăn dài trên má… chắc đây là giọt nước mắt cuối cùng nó dành cho tình yêu của nó. Chúc nó hạnh phúc vì nó xứng đáng có hạnh phúc của riêng nó!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Còn vị đắng nào không anh?
Em chấp nhận đi bên cạnh anh. Những lúc anh buồn anh hãy gọi cho em, em luôn sẳn sàng chia sẻ với anh!
Yêu người, người mất... để rồi phải ngậm ngùi chờ câu trả lời: "Thiên đường có điện thoại không anh?"
Yêu người, người đã có vợ... để hát mãi bài hát "Người đến sau"
Yêu người, người có số đào hoa... để hát bài "Người đàn ông tham lam"
Yêu người mà người ta lại đi yêu người đã có chồng để phải ngồi hát bài "Tại em yêu đơn phương".
Em không biết còn vị đắng nào dành cho em nữa không khi mà em đã trải qua những cuộc tình như vậy?!
Mối tình đầu của em là một mối tình rất đẹp nhưng cũng mang đầy nước mắt khi anh vĩnh viễn ra đi không kịp nói lời từ biệt. Em gặp anh khi em mới chập chững bước vào đời. Cái tuổi vừa người lớn vừa trẻ con để lúc nào cũng nghe anh than: "Bé trẻ con quá bé ơi!". Quen anh em được học từ cách ăn nói cho đến lựa chọn công việc cho tương lai. Anh vừa nói vừa phân tích với cái lý luận chắc nịch làm em không thể cãi lại được. Còn bảo em: "Bé về viết vào nhật ký xem những lời nói đó sau này có đúng không". Mặc dù không nói ra nhưng em đã công nhận những gì anh nói là đúng, điều đó đã giúp em sống cuộc sống không có anh sau này. Mình đã sống những ngày tháng thật vui vẻ bên nhau. Có những khi em bướng không chịu nghe lời anh bị anh mắng em không chịu nghe còn rủa thầm anh gọi anh là: "Ông cụ non" nữa chứ. Em trẻ con, em vô tư để rồi khi nghe anh hỏi: "Bé có biết tình yêu là gì không?". Em vô tư trả lời khi vẫn còn ngậm cây kẹo mút trong miệng. "Tình yêu giống cây kẹo mút này nè anh". Anh chỉ còn biết lắc đầu mỉm cười mà không nói gì được. Và khi em biết được tình yêu là gì cũng là khi anh bỏ em mà đi. Anh ra đi không nói với em được lời nào. Em còn nhiều điều muốn hỏi anh lắm. "Thiên đường có điện thoại không anh?", câu hỏi đó em đã hỏi suốt bao nhiêu năm để rồi không ai trả lời cho em cả. Nếu có điện thoại em sẽ gọi cho anh để được nghe giọng nói của anh, để được nói chuyện cùng anh, được nghe anh mắng vì em lại mắc lỗi. Không ai lại muốn bị mắng cả nhưng em lại muốn mình bị anh mắng để lúc đó em biết rằng anh vẫn luôn ở bên cạnh em, vẫn dõi theo từng bước em đi, cùng em chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Anh à, tạm biệt mối tình đầu đầy nước mắt!
Em cầu chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu nhưng không phải chị ấy! (Ảnh minh họa)
Anh đã giúp em quên được mối tình đầu đầy nước mắt khi cùng em chia sẻ những buồn vui, luôn luôn quan tâm chăm sóc em. Em biết anh cũng yêu em nhiều, anh âm thầm đi bên cạnh giúp đỡ em những lúc em gặp khó khăn. Anh nghĩ rằng em không biết điều đó ư? Em biết hết anh à. Biết để rồi đêm về nước mắt hoen mi. Cuộc tình mình sẽ không bao giờ có một kết thúc đẹp khi mà em chỉ là "người đến sau". Cuộc tình chúng ta mang nhiều tội lỗi em vẫn biết điều đó nhưng sao em không dứt ra khỏi anh được có phải số phận em phải mang như vậy không? Yêu anh em mang tội phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác. Để rồi em đến dự sinh nhật của anh trên danh nghĩa bạn gái của bạn anh. Một vở kịch mà bạn anh làm đạo diễn kiêm diễn viên đi bên cạnh em để em được nói với anh lời "chúc mừng sinh nhật". Vẫn biết là một vở kịch mà sao anh lại ghen với bạn anh? Em đọc điều đó qua ánh mắt của anh trợn ngược lên lúc đó nhìn anh buồn cười lắm. Em rất vui vì biết rằng anh yêu em, có yêu mới có ghen đúng không anh? Nhưng em phải chia tay anh thôi vì tình yêu chúng ta mang nhiều tội lỗi. Vĩnh biệt mối tình mang nhiều tội lỗi!
Anh à! Anh đến đã giúp em quên đi một tình yêu đầy tội lỗi. Anh yêu em, em yêu anh. Anh luôn quan tâm em. Anh luôn chỉ cho em cái này cái kia hướng dẫn em những gì em còn lơ ngơ. Anh già dặn hơn em nhiều nên dù lớn tuổi hơn anh nhưng em luôn nhỏ bé bên cạnh anh. Anh sợ em không giặt nổi những chiếc áo ấm nặng anh đã nói với em: "Em đưa áo đến đây anh giặt cho, em giặt không nổi đâu". Rồi "em đi xe gì mà bẩn thế" miệng nói nhưng tay anh đã dắt xe ra để rửa cho em. Anh sống tự lập từ nhỏ em thương anh nhiều lắm! Nhưng cái số anh đào hoa quá đi bên cạnh anh lúc nào cũng có người yêu anh cả. Yêu anh, em đau tim thật đó! Em biết anh sợ em buồn nên anh hay dối em. Nhưng anh à anh có biết em rất ghét sự lừa dối không? Khi mới yêu nhau em đã nói với anh rằng: "Anh đừng sợ em buồn có gì anh cứ nói thật chứ em mà biết anh lừa dối em thì em sẽ ra khỏi cuộc đời anh". Vì yêu anh em đã tha thứ cho anh một lần nói dối. Nhưng lần thứ hai thì em không thể nữa. Em đã nói lời chia tay anh mặc dù tim em rất đau, đau nhiều lắm! Và anh cũng đau vì em biết trong lòng anh luôn luôn có hình bóng của em. Em không phải tự tin đâu nhưng qua cách anh âm thầm quan tâm em thông qua những người bạn của em mặc dù anh với em đã chia tay. Chúng ta chia tay!
Em nguyện đi bên cạnh anh với người phụ nữ đó! Anh! Người phụ nữ ấy đã làm mai anh cho em. Em vô tư đón nhận và yêu anh lúc nào không hay. Khi nhận ra em yêu anh cũng là khi em biết nhìn ra một sự thật đau lòng đó là em chỉ là "bình phong" cho hai người đến với nhau mà không bị mang tiếng khi chị ấy đã có chồng. Đi đâu có anh, chị cũng đều rủ em đi để rồi em âm thầm đau khổ khi nhìn thấy tình cảm của hai người. Mặc dù anh chị cố giấu nhưng làm sao che giấu được tình cảm của mình được hả anh? Qua cử chỉ hành động em biết hai người yêu nhau dẫu biết tình yêu đó mang tội lỗi. Đây có phải là quả báo của em không khi trước đây em yêu người đã có vợ giờ sau khi đã thoát được kiếp nạn đó thì giờ tiếp tục mắc vào kiếp nạn khác khi người em yêu lại yêu người đã có chồng. Ở đâu có chị là có anh và cả em nữa để che mắt thiên hạ. Để ngồi nhìn anh chị cười nói với nhau mà lòng em đau lắm, đau nhưng vẫn cố gắng cười làm như không biết chuyện gì. Đau hơn nữa là khi anh ngồi bên em mà sợ chị ấy biết chuyện. Chị ấy ảnh hưởng lớn với anh vậy sao? Anh hãy cố gắng thoát ra khỏi mối tình tội lỗi đó đi. Hãy xem chị ấy như chị gái của mình đi anh. Chị ấy còn phải lo cho gia đình của chị ấy nữa mà anh! Em yêu anh nên em muốn anh được hạnh phúc bên người anh yêu nhưng liệu mối tình đó có kéo dài được không khi chị ấy đã có chồng. Em cầu chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu nhưng không phải chị ấy! Em chấp nhận đi bên cạnh anh. Những lúc anh buồn anh hãy gọi cho em, em luôn sẳn sàng chia sẻ với anh! Và em biết một điều chỉ có lúc buồn hoặc say anh mới gọi cho em. Em chấp nhận là cái bóng bên cạnh anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chiều hoang vắng... không anh! Chiều hoang vắng, em đặt nhành lan tím nơi có chiếc bia đá lạnh câm, em nhìn về phía xa xôi ấy trong làn sương mờ ảo, em thấy anh vẫy tay chào và bảo em hãy giúp anh xây tiếp ngôi nhà màu xanh còn đang dang dở... Chiều buông mát mẻ, em vòng quanh phố phường, chạy ngang qua con đường...