Anh còn nhớ câu chúc trước khi rời xa em?
Anh này, anh có nhớ câu chúc trước khi rời xa em? Anh mong em hạnh phúc, vậy bây giờ anh có thấy em hạnh phúc hay không?
Đã rất lâu rồi, từ ngày chia tay, em không còn xem lại những trang nhật ký đã viết. Đã rất lâu rồi, em vẫn cảm thấy mùa đông cô độc đến chênh vênh. Giữa ồn ã đời thường, em thấy mình bị xô kéo về mọi phía, bất kỳ phía nào cũng thấy hình ảnh của anh xa vời như một điều không tồn tại. Em không hiểu, thực sự không hiểu, để quên được anh, để giấu đi tất cả ký ức này, em cần thêm bao nhiêu thời gian nữa…
Em vẫn nhớ những ngày mùa đông lạnh, anh nhắc nhở em áo ấm trước khi ra ngoài. Cho đến bây giờ, những quan tâm ngày ấy vẫn hiện về như một điều thân thuộc, dẫu rằng bây giờ anh đã thuộc về người khác. Em đánh mất niềm tin của mình nơi ngóc ngách mùa đông, vô tình để đôi tay cứ lạnh dần theo nhịp bước.
Cuộc đời là một chặng đường dài để đi, có những bước đường thật thẳng và dễ đi, nhưng cũng có bước đường thật gập ghềnh, quanh co. Có phải anh chính là đoạn đường khó bước qua nhất của em, là phần ký ức mà em cố gắng ôm trọn vào lòng mình đến nỗi quên cả đau, quên cả nhức nhối mà tiếp tục nhớ thương anh.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Với anh, em là cô gái mạnh mẽ. Nhưng hình như anh không hiểu rằng đằng sau con người mạnh mẽ này vẫn có lúc òa khóc như trẻ con, yếu đuối và tuyệt vọng. Em không muốn cảm xúc của mình lang thang về miền ký ức chỉ có anh, em chỉ muốn là chính mình trước kia, là một đứa con gái hay cười, hay nói, vui vẻ, yêu đời.
Anh này, anh có nhớ câu chúc trước khi rời xa em? Anh mong em hạnh phúc, vậy bây giờ anh có thấy em hạnh phúc hay không?
Mất đi một người quan trọng trong cuộc đời mình, liệu em có vui vẻ và chấp nhận bước qua thương đau để đi tiếp về phía trước? Những tin nhắn gửi đi không hồi đáp. Những trang nhật ký bỏ trống một đoạn dài. Thời gian không đủ lâu để kéo em về với chính mình. Em đi lạc giữa quá khứ và hiện tại, đi lạc giữa yêu thương và cô độc.
Đến bao giờ, những điều này mới kết thúc hả anh? Em thực sự mệt mỏi với tất cả, mệt mỏi với thứ tình yêu đã vỡ từ lâu lắm, mệt mỏi với những tổn thương cũ kỹ giờ đang thành sẹo dọc ngang lên trái tim mình. Lý trí của em yếu ớt quá, không thể nào lấn át được cảm xúc về anh…
Theo Guu
Mở cửa phòng nhà nghỉ, chân muốn sụp xuống vì trước mặt là vợ
Hơn hai năm "ngủ chay" anh đã quyết định đi ra ngoài "bóc bánh trả tiền" để trả thù chị, cho chị rơi vào hoàn cảnh giống anh bây giờ.
Anh bật khóc, những giọt nước mắt của một thằng đàn ông mặn chát, lăn dài. Bạn bè ai cũng hiểu, anh đang phải trải qua những tháng ngày đau khổ nên mới thốt lên những câu như vậy.
Cách đây hai năm, anh còn hùng hồn tuyên bố với bạn bè rằng, anh đang ở một thiên đường hạnh phúc. Bởi anh lấy được người vợ thông minh, giỏi giang, yêu chồng và biết vun vén cho gia đình.
Bạn bè thường ghen tị khi anh lấy được một cô vợ "sắc nước hương trời". Thế nhưng "ở trong chăn mới biết chăn có rận", cuộc sống sau khi cưới của anh với chị lại không "như mơ". Nhất là "chuyện ấy", cái điều anh tưởng mĩ mãn nhất.
Cưới nhau xong khoảng ba tháng thì vợ anh có bầu, từ đó là chuỗi ngày gần như anh "ngủ chay". Thương vợ nên anh chiều theo ý chị mọi chuyện, có lắm cũng chỉ dám ôm chặt và âu yếm nhau sơ sơ. Vài tháng sau nghỉ sinh, chị lao đi làm kiếm tiền như một con thiêu thân. Khi về nhà lại dành thời gian cho con cái.
Thời gian rảnh, chị lại ôm chiếc máy tính. Chuyện muốn ân ái với anh chị cũng chưa một lần nhắc đến. Chị quên đi sự tồn tại của anh, chẳng quan tâm đến những ham muốn rất bình thường đó. Bản thân anh, thấy chị vất vả, nên dù có ham muốn đến đâu anh cũng không dám "đụng chạm" vì sợ sẽ mất giấc ngủ của chị.
Công việc, gánh nặng cơm áo gạo tiền càng khiến chị muốn phấn đấu hơn. Dù anh có đưa bao nhiêu tiền với chị cũng không đủ. Về phần mình, anh bắt đầu có cảm giác bị bỏ rơi. Có những đêm, sau khi đã xong xuôi mọi việc, anh nhẹ nhàng ngồi cạnh và ôm chị, chị lại gạt tay ra "em còn nhiều việc phải làm".
Những cái ôm ấp áp, nụ cười hạnh phúc biến mất, có chăng trong đêm tối chỉ là tiếng thở dài hắt ra từ việc suy nghĩ kiếm tiền của chị. Có lần vì không chịu đựng được cảnh "ngủ chay" anh đã như một con thú điên lao vào chị, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như đang phải chịu đựng, vậy là bao nhiêu cảm giác đam mê tiêu tan hết, anh lại buông chị ra.
Nhiều lần anh tự hỏi, phải chăng sau khi sinh chị bị lãnh cảm, chị không còn yêu anh nữa hay... "cô ấy có bồ". Anh cảm thấy tổn thương ghê gớm. Vài lần anh đã nói ra những suy nghĩ của mình nhưng chị không chịu hiểu, quá mức chịu đựng anh đã nghĩ đến việc ly hôn. Nhưng nhìn thấy nụ cười giòn tan của đứa con anh chững lại, cố chịu đựng vì con mình.
Anh tâm sự với bạn bè, thì một vài thằng bạn cũng bảo anh "không có cơm thì ăn phở", ngoại tình , bồ bịch thiên hạ làm được thì anh cũng có thể, sao phải chịu đựng cảnh "ngủ chay" mãi. Không thể sống thêm cảnh "nhịn thèm, nhịn nhạt" anh sa vào kiểu "bóc bánh trả tiền" với những người tình không tên.
Lâu dần, anh nghiện cái kiểu "bóc bánh trả tiền" và cũng quên luôn việc sẽ làm vợ thay đổi. Anh coi đó là cách để trả thù chị. Đêm qua, sau khi hẹn người tình không tên tại một nhà nghỉ, chỉ vài phút sau, anh nghe thấy tiếng gõ cửa. Đôi chân anh như muốn sụp xuống khi người đứng trước mặt anh không ai khác là chị. Chị không xông vào túm lấy cổ áo anh hay giằng xé ả tình nhân kia. Chị gạt vội vài giọt nước mắt rồi bước đi thật nhanh.
Nhìn chị khóc, anh nhận ra chị còn yêu anh rất nhiều, nhưng tại sao trong thời gian qua chị lại đối xử với anh như vậy. Trong đầu anh đưa ra hàng nghìn lý do cũng không thể giải thích vì sao hơn hai năm qua chị lại lạnh nhạt với anh. Anh không biết khi nào cuộc sống của anh mới trở lại như ngày mới cưới.
Theo Người đưa tin
Phát hiện ra bí mật của anh trai, tôi cảm thấy day dứt và có lỗi với chị dâu Dừng chân trên bậc cầu thang, tôi ngoái xuống nhìn chị. Khuôn mặt hiền hậu đang chăm chú với từng mũi len. Bất giác khóe mắt tôi cay xè, thương chị và day dứt... Thấy tôi đến chơi, chị dâu hồ hởi kéo tôi vào nhà. Chị khoe với tôi những chiếc áo, chiếc mũ xinh xắn mà chị vừa đan xong để...