Anh còn nhớ
Hôm nay mình em quay trở lại chốn này, Đà Lạt vẫn đẹp và thơ mộng nhưng thời tiết dường như lạnh hơn vì thiếu vòng tay anh. Những cơn gió rét buốt như trái tim em đang giá lạnh, những con đường như dài hơn vì thiếu bước chân anh song hành cùng em.
Mình em ôm nỗi nhớ về anh, nhớ những tháng ngày ngọt ngào của hai đứa. Tự hỏi “anh có nhớ không ngày hai đứa mới quen nhau?”. Ngày nào mình cũng có thể ngồi với nhau 5 tiếng đồng hồ trong quán cà phê để huyên thuyên đủ thứ trên đời. Anh có nhớ không ngày anh “dọa” em, anh sẽ đi lấy vợ khi em cứ vậy hoài mà không tiến thêm bước nào trong tình cảm. Lúc đó, em dường như đổ gục trong vòng tay anh vì tim em tan nát. Sao anh bắt đầu cho em nhớ anh thật nhiều rồi lại bắt em quên anh? Anh có nhớ không ngày anh chuẩn bị vào bệnh viện mổ? Anh làm như anh không bao giờ gặp lại em nữa, cứ thế mà ôm em thật chặt như sợ em sẽ chạy mất khi anh không gặp em mấy ngày. Anh có nhớ không những ngày tết mình xa nhau về quê, chúng mình đã “lợi dụng” biết bao nhiêu tiền cước của vinaphone khi cho gọi miễn phí nội mạng mỗi ngày cũng đến 4-5 tiếng. Anh có nhớ không chúng mình có thể thức trắng bao đêm để nói chuyện điện thoại cùng nhau, chat cùng nhau về tương lai hai đứa, về ngôi nhà và những đứa trẻ. Anh có nhớ không ngày anh đón em ở sân bay, anh ôm em thật chặt, mặc cho em đứng chết lặng vì sững sờ…
Ngày em bị tai nạn, anh chăm sóc em như một đứa trẻ, đổ oxy già vào vết thương mặc cho em kêu la inh ỏi trong nước mắt, tập cho em đi khi chân em không thể bước. Những buổi chiều mình đi dạo trong khu Phú Mỹ Hưng, anh bảo em sao không lãng mạn, ngồi sau anh mà chẳng ôm anh bao giờ? Ngày anh mượn nhẫn em để cầu hôn em trong quán cà phê “The White”, chỉ là giả định thôi mà sao tim em hồi hộp, không dám gật mà cũng chẳng dám lắc, để bao cặp mặt trong quán cà phê “thèm thuồng” liếc nhìn “con bé này được anh chàng đẹp trai thế cầu hôn mà sao chưa gật đầu?”. Những lúc hai đứa mình làm bếp, anh toàn ăn vụng thứ em nấu và nịnh em bằng câu nói cửa miệng “Thật bình yên khi ở bên em, ăn những bữa cơm gia đình cùng em”.
Ngày hai đứa trốn lên Đà Lạt chơi, mình đã đi qua những con đường đầy hoa và gió. Anh nói rằng ” sau này anh muốn lại đến đây cùng em”. Rồi 3526 tin mình đã nhắn cho nhau trong vòng 4 tháng với những lời yêu thương, lãng mạn, giận hờn và nhớ nhung. Những lần em khóc trong vòng tay anh vì em biết em không thể ở bên anh suốt con đường đời vì em luôn nhận ra rằng bàn tay anh không đủ chặt để cho em cảm giác bình yên. Vậy mà anh đã buông tay em thật rồi, anh quên hết những gì đã hứa, những con đường mình đã qua. Anh quên cả một câu giải thích “tại sao”. Em sẽ không chờ đợi anh nữa, em tha thứ để mình có thể quên anh đi. Em chấp nhận tất cả những nỗi đau anh dành tặng em mà không một lời trách móc, đơn giản vì “em yêu anh”.
Video đang HOT
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cả cuộc đời trông ngóng một người đi
Em viết cho anh trong đêm buồn thăm thẳm, giữa khung cảnh hoang liêu tĩnh mịch của núi rừng.
Vẫn tiếng chim từ quy khắc khoải gọi tìm đôi đời đời không dứt, vẫn ánh trăng ngàn muôn thuở độc hành lặng lẽ đơn côi. Em viết cho anh khi trái tim chưa lành vết cứa, khi tâm hồn còn đầm đẫm một bể ái tình buồn!
Anh ơi! suốt hơn 30 năm qua có ngày nào mà em không trông chờ mong nhớ, có đêm nào mà em không thầm gọi tên anh! Kể từ thuở ấy anh ra đi, mảnh trăng thề khuyết vơi một nửa, còn lời thề người đi thì cứ chơi vơi hun hút tận phương trời nào...
Ngày anh khoác ba lô lên vai làm anh bộ đội, rồi vào tận chiến trường biên giới Tây Nam chiến đấu, em đã gửi theo hành trang người lính mối tình đầu nồng nàn thánh thiện, để anh mang theo sưởi ấm lúc quân hành. Dẫu xa khuất tận chân trời góc biển, em vẫn dõi theo anh và thầm ước ngày sum họp sẽ không xa. Nhưng rồi em bỗng bặt tin anh, ít lâu sau gia đình anh rời làng đi biền biệt, để lại cho em nỗi hoang mang lo lắng, muốn có tin anh mà không biết hỏi thăm ai. Anh ơi, sao anh nỡ quên lời dặn lúc ra đi rằng em hãy tin tưởng đợi chờ, đừng vội lấy chồng kẻo ngày về anh bơ vơ đơn lẻ.
Anh sẽ mang một nửa vầng trăng khuyết đem lấp đầy mảnh trăng cong gầy guộc khi xưa, cho cuộc tình mình không vơi không hụt, như ánh trăng rằm viên mãn đủ đầy. Em đã tin, đã đợi...và cũng đã đi tìm anh suốt hơn nửa đời người, để giờ đây mái tóc xanh không còn xanh nữa, nụ cười tươi tắn khi xưa giờ héo hắt trên môi. Em dại khờ mê muội quá phải không anh?
Có ai lại chung thân với một lời thề đêm trăng khuyết, và đợi chờ người đi như nàng Tô Thị đứng vọng phu? Anh đã không về để cuộc đời này em thiếu đi một nửa, để mảnh trăng thề đời đời vẫn khuyết, để tiếng chim từ quy gọi bạn vẫn khắc khoải vọng mãi từng đêm...!
Không hiểu sao em vẫn tin là anh còn sống trên thế gian này, và dõi theo em từng bước trên đường đời gập ghềnh khúc khuỷu. Sao anh không về để nghe em hờn trách? Câu ca dao "gừng cay muối mặn" anh hát rồi bỏ lửng bỏ lơ...Về đi anh cho hờn dỗi vỡ òa, cho yêu thương ngập tràn vô bờ bến. Anh về đi để em trải nỗi cô đơn ra cho anh đong đếm, và để gỡ nỗi nhớ mong em đã bọc quấn lấy tâm hồn...Về đi anh! Cho dẫu thân hình không còn nguyên vẹn thì mối chân tình đằm thắm của em sẽ bù đắp đủ đầy. Cuộc đời này anh đã nợ em một tình yêu sâu nặng, anh khất hẹn đến bao giờ mới đem trả cho em???
Nhưng có một điều hiển nhiên mà em không muốn thừa nhận đó là anh sẽ không bao giờ trở về quê xưa nữa, có thể anh đã rất hạnh phúc với một người xa lạ ở một phương trời xứ lạ. Chỉ tại em vì quá yêu anh nên cứ mãi giãi bày những lời tha thiết, cứ sống với cái thuở ban đầu lưu luyến mãi không thôi. Cuộc đời em có quá nhiều bất hạnh, tình duyên không trọn vẹn và sự nghiệp thì long đong.
Em côi cút bước đi đường đời đơn lẻ, như một dòng sông lặng lẽ khúc độc hành. Em muốn trút đi gánh nặng tương tư, cũng không muốn mua thêm nỗi đắng cay chua xót, nhưng mỗi chiều đến em lại bâng khuâng nhung nhớ, mỗi đêm về em lại thổn thức ưu tư...
Em đã không may mắn được làm người "nâng khăn sửa túi" cho anh, không được chăm sóc cho anh từng miếng ăn giấc ngủ, thiệt thòi cho em quá phải không anh? Ông trời đã xui khiến em yêu anh nhưng lại không cho chúng mình có được cái duyên "hồng diệp xích thằng" (lá thắm chỉ hồng), không cho em được hưởng cái phúc phận làm vợ, làm mẹ. Khái niệm "tổ ấm gia đình" đối với em thật là xa vời vọng tưởng. Cái cảnh "cơm một niêu lều một gian" vẫn đeo bám em cho đến tận bây giờ.
Có người cho rằng em đã quá cực đoan khi chỉ vì chung thủy với một tình yêu mà bỏ phí cả một thời son trẻ, rằng em đã không tuân theo quy luật muôn đời, không có trách nhiệm với giống nòi và khi về già sẽ sống trong đau khổ và chết trong sự cô đơn...Em hiểu và thấm thía tất cả những điều đó nhưng em đã không thể làm khác được, bởi vì trời đã sinh ra em để chịu nhiều đau khổ, trời đã sinh ra em để yêu anh tha thiết!
Nhưng nỗi tha thiết ấy không được đền đáp lại bằng một tấm tình nồng cháy mà bị phủ dày bởi giá lạnh sương sa. Có một lời bài hát rằng "cho em khát khao khát khao anh khi mùa xuân về...." Vâng! Đã bao mùa xuân qua rồi đến mà nỗi khát khao ấy không bao giờ thành hiện thực. Nó chỉ mãi mãi là một niềm mơ ước của một người suốt cả cuộc đời trông ngóng một người đi!!!
Em, của thời xa vắng!
Theo Eva
Phiên tòa không bao giờ xử... Hôm nay trời có vẻ lạnh hơn, nhưng trong tâm can tôi cảm giác ớn lạnh từ bên trong, từ trong những nỗi đau luôn được đè nén, chôn chặt.. sao những cảm giác đó sao mà đáng sợ đến vậy. Vậy mà tôi đã phải chịu, những vết thương của tình đầu. Đã qua rồi, đã qua rồi những giấc mơ về...