‘Anh còn ít kinh nghiệm sống lắm, cứ nghe em’
Tưởng lấy vợ hơn tuổi sẽ được ‘cưng chiều’ hết mực nhưng vợ tôi ở công ty làm sếp, về nhà cũng quen chỉ tay năm ngón.
Tôi kết hôn cũng được 18 tháng. Vợ chồng nhà nào cũng có những chuyện phải lo nghĩ, đối với gia đình tôi, những vấn đề phát sinh đều ít nhiều liên quan đến tuổi tác của hai đứa.
Tôi kém vợ 5 tuổi. Hồi đó yêu nhau, tôi cũng chẳng bận tâm đến vấn đề này, vì vợ tôi lúc ấy đẹp và sắc sảo. Nhìn cô ấy, ai cũng ngưỡng mộ và khen ngợi chứ không riêng gì tôi. Khi tôi quyết tâm chinh phục nàng, ai cũng cười trêu tôi thích ‘lái máy bay bà già’ nhưng tôi kệ, tình yêu không có lỗi.
Cuối cùng, sau bao nỗ lực và cố gắng, tôi cũng đưa được nàng về dinh. Bố mẹ tôi không ưng nàng dâu này lắm nhưng các cụ cũng rất tôn trọng con, không phản đối hay bài xích vợ tôi. Chỉ cần hai bên không ‘xung đột’, coi như là ổn rồi. Thế nhưng mọi chuyện không đơn giản như thế.
Vợ tôi lớn tuổi hơn tôi, dù cô ấy có cố gắng che đậy bằng mỹ phẩm và quần áo nhưng mọi người đều nhận ra chênh lệch tuổi tác của hai đứa. Lúc hai đứa dọn về nhà mới, sang chào hỏi hàng xóm thì các cháu trong chung cư đều gọi vợ tôi là ‘bác’ mà gọi tôi là ‘chú’, tôi biết cô ấy giận lắm nhưng trẻ con hồn nhiên, chúng chỉ nói thật mà thôi.
Ảnh minh họa
Tưởng lấy vợ hơn tuổi sẽ được ‘cưng chiều’ hết mực nhưng không, tôi không khác gì ôsin trong nhà. Vợ tôi ở công ty làm sếp, về nhà cũng quen nhìn chồng rồi chỉ tay năm ngón, hết sai tôi làm cái này rồi lại làm cái kia.
Việc nhà duy nhất cô ấy làm là cho quần áo vào máy giặt và hết. Tôi ý kiến thì cô ấy bảo ở công ty đã nhiều việc, về nhà phải cho cô ấy nghỉ ngơi. Hơn nữa cô ấy không còn trẻ như tôi, không có nhiều sức khoẻ nên tôi phải đỡ đần vợ. Vợ đã ‘lập luận’ thế thì tôi cũng không còn ý kiến ý cò gì nữa, đành nhịn đi cho êm cửa êm nhà.
Chưa hết, cô ấy không chỉ quen sai chồng như sai ‘lính’ trong công ty, mà còn áp đặt suy nghĩ của mình lên tôi. Từ trước tới giờ, nhà tôi nuôi con theo kiểu dân chủ, bố mẹ hết sức tôn trọng ý kiến cá nhân của con cái.
Video đang HOT
Thế nhưng lấy vợ, cô ấy bắt tôi phải theo ý từ việc mua quần áo mặc hàng ngày đến việc biếu bố mẹ bao nhiêu tiền một tháng là được. Thậm chí cô ấy còn bắt tôi phải dùng một số nhãn hàng nhất định mà không được dùng hãng khác vì ‘Đó là sản phẩm hữu cơ, rất tốt cho cơ thể, anh đừng dùng đồ linh tinh’.
Vẫn biết cô ấy quan tâm gia đình nên mới thế nhưng tôi không chịu được cái kiểu mua gì cũng bị chê vì không nằm trong danh sách của cô ấy.
Tôi nhiều lần đã khuyên vợ rằng mọi chuyện phải hai vợ chồng cùng bàn bạc rồi đưa ra quan điểm thống nhất nhưng cô ấy đều gạt đi lấy lý do ‘Anh còn ít kinh nghiệm sống lắm, cứ nghe em là không bao giờ lo thiệt’ khiến tôi phát ngán.
Ảnh minh họa
Sau khi có con, mọi việc càng chồng chất lên đầu tôi. Là chồng mà tôi cảm giác như mình mới là ‘người phụ nữ của gia đình’ chứ không phải vợ nữa rồi. Con được 6 tháng bắt đầu tập ăn dặm nhưng người mẹ là cô ấy chẳng mấy khi chăm con.
Vợ tôi để mặc cho người giúp việc và tôi. Mẹ tôi với mẹ vợ lên thăm cháu cũng ‘phát hoảng’ với vợ, lịch trình giảm béo của cô ấy còn nhiều hơn cả việc chăm con.
Mẹ tôi sợ con dâu ngại nên cũng không góp ý gì. Nhưng mẹ vợ thì thẳng thắn: ‘Con vừa đẻ, mày từ từ hãy lo chuyện vóc dáng, đợi con cứng cáp rồi hãy tính’. Vợ tôi liền giãy nảy, bảo mẹ không hiểu, cô ấy làm thế vì muốn giữ chồng.
Vợ tôi sợ già, cô ấy còn bận đi spa làm đẹp và giảm béo còn tôi chăm chăm làm việc nhà. Khi tôi nhắc nhở cô ấy phải chú ý chăm con thì vợ bảo cô ấy muốn đẹp là vì tôi chứ vì ai. Cô ấy đẻ xong thì sồ sề xấu xí, nếu không lo giữ dáng thì sợ tôi chê, tôi theo người khác. Tôi còn đang bận chăm con đến mờ mắt, còn lo được đến cô nào mà vợ tôi cứ phải làm quá lên!
Mỗi lần ra ngoài, phải chờ vợ làm đẹp đúng là một màn tra tấn với tôi. Cô ấy trang điểm gần 1 tiếng, còn thử ra thử vào bao nhiêu bộ, ưỡn ẹo tạo dáng trước gương đến nửa ngày. Nếu tôi không nói ‘Đẹp lắm rồi vợ ạ!’ thì đừng hòng cô ấy bước chân ra khỏi cửa.
Tôi ngày càng mệt mỏi với cuộc hôn nhân này, tôi cảm giác mình không được tôn trọng khi ở bên vợ, cái cô ấy cần hình như chỉ là một người đàn ông biết cam chịu và nghe lời. Sống với nhau 18 tháng mà tôi thấy như đã lâu lắm rồi.
Đương nhiên tôi không muốn ly hôn với vợ mình, dù cô ấy có vô tâm và khó tính nhưng cô ấy vẫn là người tốt. Mong các bạn độc giả có thể cho tôi lời khuyên để tôi có thể khiến vợ mình thay đổi và biết lắng nghe chồng hơn!
Theo Tinngan
Bỏ vợ để theo người giúp việc và cái kết bi thảm
Tôi bỏ vợ con, xem ngày cưới và định đón em về nhà thì em lạnh lùng nói đã yêu người khác, không cần gì nữa.
Em là người giúp việc cho gia đình tôi. Tuổi 16 em hồn nhiên, gia đình nghèo nên phải nghỉ học đi làm giúp đỡ gia đình. Một thời gian sau em xin về quê để làm việc gần nhà. Rồi một ngày em gọi tôi ra đón ở bến xe, tôi bất ngờ khi thấy em chỉ với balo và mấy bộ quần áo mang theo.
Rồi em nói yêu tôi. Tôi thuê nhà và xin cho em vừa học nghề vừa làm việc phù hợp với sức khỏe. Kết quả của cuộc tình vụng trộm là em có thai hơn 3 tháng, năm đó em 19 tuổi. Tôi muốn giữ thai nhưng để em quyết định. Em bỏ thai.
Hai năm sau tay nghề của em khá vững vàng, hàng tháng gửi tiền lương về quê. Cuộc sống và công việc của em dần ổn định. Em lại có thai hơn 2 tháng và không muốn giữ vì lý do còn quá trẻ.
Những năm tháng sống chung như vợ chồng em muốn tôi bỏ vợ lấy em. Hai đứa con còn quá nhỏ, tôi không thể bỏ ngay mà đi được. Em giận dỗi, cãi vã nhưng rồi vẫn không rời được nhau.
Ảnh minh họa
Lần thứ ba mang thai em quyết định giữ, đến tháng thứ 8 lại bị sẩy thai, năm đó em 22 tuổi. Tôi và em đau khổ vì thương thằng bé không được làm người. Hàng ngày em thúc giục việc tôi phải tiến hành ly dị vợ. Trước sức ép của em, tôi nghĩ đến việc nhờ anh em họ hàng thay mặt gia đình lên nói chuyện với nhà em trước.
Tôi bất ngờ khi em báo có thai lần nữa được 3 tháng. Em về quê chờ ngày tôi cùng gia đình lên nói chuyện. Đúng ngày hẹn đó các anh em họ hàng không đi được, còn 1 người đi, có lẽ mọi người ngại khi tôi chưa ly hôn xong.
Hoang mang, bối rối không biết làm thế nào, gia đình em làm mấy mâm cơm chờ khách lên, tôi cố gắng chờ đến đầu giờ chiều để có thêm người chứ 1 người đi cùng coi sao được. Cuối cùng vẫn không có thêm ai đi cùng, tôi xin lỗi em. Em khóc như chưa từng khóc bao giờ.
Hôm đó, tôi cầu xin em và gia đình hãy giữ lại đứa con. Vài ngày sau, em và gia đình bảo tôi muốn giữ thai thì mang tiền về quê để em dưỡng thai và không muốn gặp tôi nữa.
Em bảo với mẹ tôi là sẽ nuôi dạy nó nên người. Em gọi điện ép tôi đúng ngày phải mang tiền về quê, tôi đáp ứng một phần đòi hỏi của em vì định đưa dần để còn có cơ hội lên thăm 2 mẹ con.
Một tuần sau gặp em, em nói sẽ dùng chính số tiền tôi đưa để bỏ con. Tôi choáng váng, không biết đi như thế nào mà về được đến nhà khi đã nửa đêm.
Thật ra thằng bé đã không còn, em bỏ con vào đúng chiều ngày tôi thất hẹn với em và gia đình rồi. Ân oán tưởng như không còn, nửa tháng sau em lại lên Hà Nội làm công việc cũ.
Em gặp lại tôi. Hai kẻ tồi tệ là tôi và em lại quan hệ với nhau như trước. Em cho tôi 3 tháng để xong thủ tục ly dị và đưa về nhà ra mắt. Tôi đã đi xem ngày cưới và định ngày đưa về nhà thì em lạnh lùng nói rằng đã yêu người khác và không cần gì nữa.
Có phải em quay lại chỉ để trả thù tôi? Giờ tôi phải làm sao? Rút lại đơn ly hôn liệu có xứng đáng với vợ con? Các bạn cho tôi lời khuyên. Chẳng biết thực sự em muốn gì ở tôi.
Theo Tinngan
10 năm nhớ thương kèm uất hận Đau lắm anh ơi, đau đến tận bây giờ, nhất là khi một mình em phải đi qua những nơi có kỷ niệm của chúng mình. Anh thân yêu, đã hơn 10 năm rồi anh nhỉ. Mốc thời gian đó với em là quá dài, quá tàn nhẫn. Hai năm yêu nhau với biết bao kỷ niệm, tình yêu tuổi học trò hồn...