“Anh còn định nhớ người ấy đến bao giờ?”
Em chẳng thà lại là một người tình cũ được anh nhớ mãi còn hơn là cứ phải chấp nhận yêu một người luôn hoài niệm về cô gái khác.
Khi bắt đầu yêu anh, em đã chuẩn bị tâm lí cho việc là một người đến sau. Em sẵn sàng chấp nhận anh và quá khứ của anh. Em biết anh từng yêu chị ấy, một tình yêu đã rất sâu đậm và nhiều hứa hẹn. Nhưng em không nghĩ, anh lại mất quá nhiều thời gian để quên. Và càng không muốn tin anh lại để cho tình cảm xưa cũ cứ ám ảnh mãi chuyện tình của em và anh hôm nay.
Em đã từng rất trân trọng tình cảm của anh và chị ấy. Em biết, phải có một tình yêu sâu sắc đến nhường nào hai người mới có thể vượt qua những khó khăn để yêu nhau như vậy. Nhưng có lẽ cuộc đời không cho hai người duyên phận được thành vợ, thành chồng. Vì thế mà đôi bên chọn cách chia tay. Ngày em đến với anh, em đã chuẩn bị tâm lí cho việc phải yêu thêm một phần kí ức của anh. Chuyện đó cũng đâu phải chỉ có mình em phải trải qua trong đời. Có biết bao cô gái là người đến sau như em nhưng rồi họ vẫn nắm được trái tim người đàn ông đó một cách trọn vẹn. Vì em tin rằng chỉ cần mình trao đi yêu thương, tự khắc người đó sẽ hiểu và trân trọng.
Nhưng có lẽ vì em đã cố gắng quá nhiều, vì em đã cố tỏ ra bao dung và tôn trọng chuyện quá khứ một cách thái quá mà dường như anh không nhận ra được rằng mỗi ngày trôi qua anh đang làm em thêm đau khổ. Anh không nhận ra sự vô tư của anh đang bóp nghẹt trái tim em. Em đã có gắng bình thản trước những ưu tư của anh khi nhớ về tình cũ. Nhưng càng lúc em càng thấy mệt mỏi và đớn đau…
Em chấp nhận yêu anh và yêu một phần quá khứ của anh nhưng không có nghĩa là anh mãi nhớ về người ấy (Ảnh minh họa)
Đã bao lần anh ngồi lặng đi khi nhìn một đồ vật gợi nhớ về chị ấy mà không nhận ra đôi mắt em đang nhìn anh đau đáu. Đã bao lần anh dắt em tới chỗ hẹn hò mà hai người đã từng đi. Anh gọi món đồ mà chị ấy thích cho em uống, anh chọn chiếc váy màu xanh như chị ấy từng mặc cho em… Có cảm giác như anh đang biến em trở thành chị ấy trong cuộc tình của chúng mình. Em cảm thấy tim mình đau đớn vì dường như em đang chỉ là bóng hình của người ấy mà thôi.
Anh quá vô tâm với em hay quá nặng lòng với người con gái ấy? Nếu anh chưa thể quên, tại sao anh lại nói lời yêu em? Anh đang muốn cố quên một người bằng cách thử yêu một người mới hay đang muốn cố biến tất cả những cô gái khác thành người ấy để anh yêu? Anh có nghĩ anh làm như vậy khiến em tổn thương đến mức nào hay không?
Video đang HOT
Em đã cố gắng rất nhiều, cho anh thời gian để anh dần nguôi ngoai đi chuyện cũ. Em cứ nghĩ hãy để cho anh nhớ, cho anh hoài niệm thật nhiều rồi anh sẽ quên thôi. Em càng tỏ ra mình không chấp nhặt chuyện quá khứ thì nỗi nhớ của anh về chị ấy lại dày thêm. Có lẽ, nếu em không im lặng như thế thì anh đã chột dạ mà dừng lại. Ít ra, nếu em biết kêu ca, phàn nàn về việc anh cứ mãi nhắc về người cũ thì anh còn thấy mình sai. Đằng này em im lặng và khóc thầm. Em tự làm khổ mình mà không dám nói ra.
Nếu anh còn muốn biến em thành chị ấy, còn muốn nhắc mãi tên chị ấy khi bên em, còn muốn cùng em trải nghiệm những kỉ niệm đã qua khi hai người có với nhau thì xin anh hãy nói lời chia tay đi. Em chẳng thà lại là một người tình cũ được anh nhớ mãi còn hơn là cứ phải chấp nhận yêu một người luôn hoài niệm về cô gái khác. Em chịu đựng như thế quá đủ rồi. Em không phải là thần thánh để cứ mãi tỏ ra mình không ghen, không mệt mỏi.
Em thấy tim mình đau đớn như thế đủ rồi. Nếu anh không chịu nhận ra rằng người bên anh, yêu anh bây giờ là em, thì em sẽ tiếp tục trở thành cô gái anh đã từng yêu… giống như chị ấy!
Theo Khampha
Bố chấp nhận "đổ vỏ" để cứu rỗi cuộc đời mẹ
Đã gần 8 năm trôi qua, mẹ vẫn sống một mình trong căn nhà vắng lặng tình yêu thương. Nhưng giờ mẹ không còn lén lút đi theo gã đàn ông ấy nữa. Mẹ công khai mối quan hệ với tình cũ trong chính ngôi nhà của mình.
Năm tôi học lớp 7, bố vẫn còn, cuộc sống gia đình tôi người ngoài nhìn vào cứ nghĩ đang yên ấm, hạnh phúc, chỉ có những người trong cuộc mới hiểu. Tôi không còn quá trẻ con để biết được đang có chuyện gì xảy ra, hiểu nỗi đau của bố, sự hy sinh, tần tảo bố đã dành cho gia đình bé nhỏ này. Đổi lại bố chỉ nhận được sự bội bạc của vợ mình, là người mẹ đã sinh ra chúng tôi.
Tôi nghe họ hàng, làng xóm xì xào chuyện chị Minh không phải con của bố bao nhiêu năm nay nhưng không tin, vì chị khá giống tôi và yêu thương, chăm lo cho hai đứa em hết mực. Nhưng rồi, càng lớn lên chuyện về chị khiến tôi hoài nghi, cho đến bây giờ tôi mới biết chị là sản phẩm tình yêu của mẹ và chú Hoàng, mối tình đầu của mẹ.
Ngày xưa, chú là bạn thân nhất của bố, cũng là người đã "dẫn mối" cho bố và mẹ quen nhau. Mẹ yêu chú, dâng hiến tất cả cho chú nhưng hai người không thể đến được với nhau khi chú chưa có gì trong tay. Hơn nữa chú không yêu mẹ thật lòng, còn muốn phiêu lưu với những cuộc tình thoảng qua khác. Bố là người đã chứng kiến từ đầu cuộc tình của họ, khi hai người còn đang hạnh phúc bên nhau, cho đến khi mẹ bị bỏ rơi và mang trong mình giọt máu của chú.
Bố yêu mẹ từ ngày mới gặp gỡ nhưng vì mẹ và chú Hoàng đang hạnh phúc bên nhau nên suốt mấy năm trời bố chỉ lặng lẽ dõi theo cuộc tình của họ. Biết được "hậu quả" tình yêu của hai người, khi chú bỏ rơi mẹ và giọt máu của mình thì bố đã trở thành "người đổ vỏ" tự nguyện. Dù bố biết mình sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi và điều tiếng xấu khi lấy mẹ nhưng vì tình yêu quá lớn nên dù gia đình và họ hàng phản đối, bố vẫn quyết lấy được mẹ.
Khi mẹ sinh chị Minh, bố vẫn cơm nước, giặt giũ quần áo cho mẹ và đứa con thơ không phải giọt máu đào của mình. Chính sự quan tâm và yêu thương ấy của bố đã khiến mẹ cảm động và từ một tình thương, mẹ đã yêu bố nhiều hơn, cũng nhủ lòng sẽ bù đắp những thiệt thòi cho người đàn ông đã yêu thương và cứu rỗi cuộc đời mình.
Rồi sản phẩm tình yêu giữa hai người họ là tôi và em Nhung ra đời. Tưởng chừng như gia đình chúng tôi sẽ luôn đầy ắp tiếng cười, bố sẽ nhận được tình yêu và sự bù đắp cho những mất mát mẹ đã để lại, nào ngờ một lần nữa, mẹ lại trắng trợn phản bội người đã cưu mang mình trong suốt bao nhiêu năm qua.
Năm tôi 10 tuổi phải chứng kiến biến cố đầu tiên của gia đình mình. Kể từ đó, hạnh phúc gia đình bắt đầu rạn nứt và bên bờ vực thẳm của sự đổ vỡ. Tôi nhớ như in khoảnh khắc đó, người đàn ông tên Hoàng tìm về đến tận gia đình chúng tôi. Bố mẹ vẫn tỏ ra bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra và tiếp đón ông rất tốt. Ông đã ở lại nhà tôi chơi bốn ngày, sang ngày thứ 5 thì mẹ tôi cũng đột nhiên biến mất cùng gã khách trong đêm hôm đó.
Đến ngày hôm sau nữa, mẹ lại một mình về với gia đình, ba chị em tôi mừng khôn tả khi mẹ đã trở về, còn bố chẳng nói chẳng rằng, ông đã lên gác ngồi hút thuốc cả buổi. Những ngày tiếp theo thật đáng sợ, bởi bố và mẹ không nói với nhau lời nào, chẳng trách mắng. Mẹ không mở miệng nói được một câu xin lỗi. Không khí gia đình ngột ngạt và đáng sợ vô cùng khi chiến tranh lạnh giữa bố mẹ xảy ra.
Tầm hơn một tháng sau, bố mẹ mới lại nói chuyện nhưng không còn ngủ chung giường như trước nữa. Bố cứ ngủ một mình trên gác, còn tôi xuống ngủ với mẹ. Mỗi đêm tôi cảm nhận được sự trở mình, những tiếng thở dài chua chát, cũng như nghe thấy những tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ. Có lẽ, đấy là sự trả giá đích đáng cho những gì mẹ đã gây ra cho bố, cũng như nỗi đau, sự cô đơn mẹ sẽ phải gánh chịu suốt cuộc đời còn lại.
Năm tôi 14 tuổi, bố mất sau một tai nạn giao thông trên đường đi làm về. Kể từ đó, cái gia đình vốn vắng bóng niềm vui lại càng trở nên lạnh lẽo và buồn chán hơn. Bố mất, ba chị em tôi trở nên ác cảm với mẹ, còn mẹ cứ sống lùi lũi trong nỗi đau, sự ăn năn, hối hận. Có lẽ đến lúc ấy mẹ mới thấy được tình yêu thương của người chồng lớn lao đến nhường nào, cũng như cảm nhận được nỗi đau khi không còn chồng.
Rồi mẹ lại một lần nữa mắc phải sai lầm khi bố qua đời chưa được một năm. Vào một buổi chiều, người đàn ông tên Hoàng đến nhà chúng tôi chơi, sau khi thắp cho bố mấy nén nhang, chuyện trò với mẹ một buổi chiều thì ông ta ở lại nhà ăn cơm tối và ngủ qua đêm ở đó. Ba chị em tôi khinh ghét ra mặt nhưng không ai dám hé răng đuổi ông đi. Ngày hôm sau, mẹ cũng bất ngờ mất tích khỏi ngôi nhà nhỏ này.
Nỗi đau đè lên nỗi đau, hận nối tiếp thù hận. Ba chị em tôi mỗi đứa một tâm trạng, một nỗi đau, chung quy lại là cảm giác căm ghét người đàn bà mà chúng tôi ngày ngày vẫn gọi là mẹ. Hận người đàn ông đã khiến bố mất đi niềm hạnh phúc duy nhất, khinh thường hai con người chỉ vì bản năng, dục vọng mà đã đánh mất đi hạnh phúc gia đình và niềm tin của những người thân yêu nhất dành cho họ.
Đã gần 8 năm trôi qua, mẹ vẫn sống một mình trong căn nhà vắng lặng tình yêu thương, chị Minh đã có chồng, tôi cũng có công ăn việc làm ổn định và có người yêu, còn cô em út đang học đại học. Dường như cả ba chị em tôi đều không đủ bao dung để thứ tha cho những lỗi lầm của mẹ. Cũng gần 8 năm trôi qua, người đàn ông ấy vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trong ngôi nhà của chúng tôi, nhưng giờ mẹ không còn lén lút ba chị em tôi để đi theo gã đàn ông ấy nữa. Mẹ ngang nhiên công khai mối quan hệ với tình cũ trong chính ngôi nhà của mình.
Mỗi lần về quê, nghe mọi người kể chuyện của mẹ và ông ta sống với nhau trong nhà mình, tôi không kìm nổi sự tức giận, xấu hổ khi có một người mẹ như thế. Cứ mỗi lần góp ý, mẹ đều bao biện cho hành động của mình: "Mẹ là phụ nữ, cũng cần có một người bạn để tâm sự" hay "Các con đi xa hết, mẹ không có ai bầu bạn nên có chú ấy chuyện trò cho vui thôi". Nhưng đây đâu phải là lần đầu tiên mẹ và chú ấy "bầu bạn" với nhau.
Bao nhiêu năm qua, mẹ lừa dối bố, lừa dối con cái để lén lút với người ta, giờ mẹ sẵn sàng giẫm đạp lên tất cả những lời khuyên răn của con cái hay những điều tiếng xấu xa của thiên hạ để sống cho bản năng và những ham muốn của mình. Tôi cảm thấy xấu hổ và nhục nhã khi có một người mẹ như vậy. Cứ mỗi lần về quê, tôi không dám đi ra khỏi nhà vì sợ hàng xóm, láng giềng nhủ tai nhau, chỉ trỏ đủ kiểu rồi mỉa mai cười khi bắt gặp chị em tôi qua ngõ.
Tôi là một thanh niên có tư tưởng khá thoáng và hiện đại nhưng không thể chấp nhận được hành động của mẹ. Tại sao cuộc sống của chị em tôi lại bất hạnh như thế này? Tại sao tôi lại có một người mẹ như thế? Tôi phải làm sao để can ngăn mẹ không nên làm điều sai trái này nữa đây?
Theo VNE
Cảm thấy "nhục nhã" nếu chồng chia tay Tôi quen anh cũng gần tròn 3 năm. Anh hơn tôi gần 10 tuổi, có công việc ổn định nhưng lại đào hoa lăng nhăng. Còn tôi là sinh viên năm 4. Hồi mới quen anh, mọi người đều can ngăn tôi bởi anh nổi tiếng lăng nhăng. Còn tôi quá ngây thơ. Hồi ấy có rất nhiều người theo đuổi, nhưng tôi...