Anh coi em là vợ hay một nô lệ tình dục?
Mấy ngày gần đây em cảm thấy mệt mỏi và từ chối việc làm ở nhà. Anh cau có, chửi bới em.
Chồng của em! Thực sự em rất muốn gọi anh một lời yêu thương nhưng lúc này đây em không thể. Bởi nghĩ đến anh, ngoài cảm giác khó chịu, sợ hãi, rùng mình, em không còn thấy gì khác. Nếu trước đây anh là người em yêu tha thiết, là người khiến em nghĩ có thể hi sinh cả bản thân mình chỉ cần sống bên anh thì giờ đây, mọi cảm xúc ấy đã không còn nữa.
Hàng ngày, anh không cho em đi làm. Anh nói, đã là vợ anh thì không phải lo lắng chuyện kinh tế, việc kiếm tiền để anh lo. Em chỉ việc ở nhà chăm lo gia đình, làm việc nội trợ và… chơi. Nhưng anh có hiểu, cảm giác của người vợ ngửa tay xin tiền chồng từng đồng là như thế nào không? Vả lại, em có học thức, có đủ khả năng để kiếm được một công việc công sở, không cần động tới chân tay, thậm chí lương cao nữa. Nhưng anh lại không cho em làm điều đó chỉ vì cái sĩ diện của anh.
Em dăm dắp nghe lời anh chỉ vì lúc đó không nghe không được. Anh gia trưởng, bảo thủ, hơi tí là cau có với em. Em không biết mình nên làm gì nữa, đành ngậm ngùi làm vậy.
Hàng ngày, anh không cho em đi làm. Anh nói, đã là vợ anh thì không phải lo lắng chuyện kinh tế, việc kiếm tiền để anh lo. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng mọi việc không dừng ở đó. Hàng ngày, anh bắt em phải phục vụ anh như con thiêu thân. Anh nói, vợ chồng không thể thiếu chuyện &’chăn gối’. Tất nhiên em hiểu điều đó hơn bao giờ hết, nhưng cái sự &’yêu’ của anh chỉ làm em thêm sợ hãi. Anh bắt em xem phim, đọc truyện người lớn và yêu cầu em làm theo như thế. Anh còn nói, mỗi ngày em phải phục vụ anh một lần vào ban đêm. Vì anh không cho em đi làm, nuôi em ở nhà thì không có lý gì em không thể làm được điều đó.
Mấy ngày gần đây em cảm thấy mệt mỏi và từ chối việc làm ở nhà. Anh cau có, chửi bới em. Rồi tối đến, em quá chán nản, từ chối quan hệ vợ chồng thì anh nói lớn tiếng, anh quát tháo thậm chí tát em mấy cái đau điếng. Em biết, anh không hài lòng nhưng tại sao anh có thể đối xử với em thậm tệ như vậy. Anh nói anh nuôi em và muốn em làm theo anh. Vậy em cứ làm theo anh như một nô lệ vậy sao.
Bây giờ, em không còn chịu đựng được nữa rồi. Em còn coi anh là chồng bởi tình nghĩa của chúng ta. Nhưng em đau đớn lắm, nhục nhã lắm vì anh không bao giờ nghe một lời của em. Em muốn ly hôn. Anh làm ơn hãy giải thoát cho em. Thà sống một mình còn hơn phải sống với người chồng vũ phu, bạo lực, ghê rợn như anh. Bây giờ, em phải nói ra điều này. Có lẽ, sẹ bị anh dần cho một trận nhừ tử, nhưng em chấp nhận lần cuối rồi chúng ta chia ta, đường ai nấy đi và đừng bao giờ liên lạc với em nữa. Thân em chỉ bằng thân kẻ hầu người hạ cho anh mà thôi. Đừng nghĩ, anh nuôi em rồi biến em thành nô lệ tình dục mà được. Phụ nữ cũng có lúc phải vùng lên!
Theo VNE
"Ba mẹ ơi chúng con đã biết khóc!"
Tôi ước gì có một tấm vé để về lại thời thơ trẻ đó, nơi mà tôi đã có những lỗi lầm thật sự.
Trong một chuyến đi biển định mệnh, gặp bão tố, ba tôi không may đã mãi nằm lại nơi biển lạnh mênh mông, bỏ lại mẹ và hai anh em tôi sống trong cô đơn buồn tủi, cùng trải qua với bao cay đắng tủi cực của cuộc đời.
Thằng em tôi kể cũng lạ, mỗi lần dọn cơm ra ăn là nó nhảy thỏm vào lòng ba nó ngồi rồi, miệng bi bô đòi ba tôi gắp cho nó đủ thứ. Có lần tôi rình gắp cục thịt từ chén nó, nó giận dỗi hất cơm tung tóe, khóc inh ỏi. Thế là bị ba tôi cho một bợp tai giụi họng, " mầy lúc nào cũng chọc em hoài". Mấy bữa nay ăn cơm không có ba, nó cứ hỏi suốt: " Ba đâu mẹ?"
"Ba đi bắt cá ở biển rồi, mai mới về". Mẹ tôi mặt buồn rượi vừa đút cơm vừa trả lời cho nó. Bà biết là ba của chúng tôi không về nữa nhưng vẫn cứ trả lời như thế cho qua chuyện. Lúc ấy, tôi thấy mẹ đưa tay quẹt ngang trên mặt, có lẽ mẹ tôi đang khóc. Hồi đó tôi học mới lớp một, tuổi thơ bé bỏng nên tôi không quan tâm đến chuyện mẹ tôi có khóc hay không mà chỉ suy nghĩ toàn điều vẫn vơ, không biết ba tôi có trở về nữa không. Tôi nghe đâu đó người ta nói ba tôi chết rồi, nhưng tôi cũng không hiểu chết là gì cả. Chỉ biết là mấy hôm nay không thấy ba tôi đâu nữa, tôi cũng thấy buồn như mẹ tôi vậy.
Hồi đó tôi rất sợ ba tôi vì ba thường đánh mắng tôi nhất. Ba tôi thường la rầy tôi như thế không phải vì ba không thương tôi mà vì tôi quá nghịch ngợm, suốt ngày cứ giành phần hơn về mình mà không bao giờ nhường nhịn cho em tôi cái gì cả.
Từ ngày ba tôi mất, mẹ tôi trở nên cơ cực bội phần, mọi cuộc sống gần như đảo lộn. Mẹ đảm nhận một lúc hai vai trò vừa làm mẹ, vừa làm cha để kiếm tiền lo lắng cho anh em tôi ăn học. Mới sớm tinh sương, khi anh em tôi còn khò ngủ trên giường thì mẹ đã dậy xuống quán để bán nước mía rồi. Cũng từ đó gia đình tôi chỉ sống phụ thuộc vào công việc bán nước mía của mẹ tôi thôi. Ngoài công bận bịu ở bên chiếc xe nước mía, mẹ còn lo toan đủ thứ.
Nhà tôi, hồi đó mỗi lần trời mưa to là trong và ngoài nhà gần như ướt đều nhau. Mỗi lần như thế, mẹ tôi phải đẫm mình hàng giờ mới có chỗ khô cho anh em tụi tôi nằm. Chiều nay sắp có mưa, mẹ lại lụi cụi ôm mấy cụm củi khô vào nhà phòng cất. Quảy nước, giặt đồ, mẹ làm ráo riết mọi việc. Những lúc không có việc gì làm, mẹ lại ra sau nhà bắt sâu cho mấy bụi cải, tỉa ớt, vun cà,...Mẹ không bao giờ cho phép mình nghỉ ngơi cả, vì mỗi lần không làm gì, mẹ lại nhớ ba rồi ngồi khóc một mình.
Nếu tôi được trở về thời đó, tôi sẽ là người con ngoan, người anh tốt (Ảnh minh họa)
Có nhiều hôm bán nước mía được đông khách, mẹ quay người dọc ngang. Đã vậy, không hiểu sao những hôm đông khách lại thường mất điện, mẹ hì hục cầm tay quay rẹt rẹt, những đoạn mía bị ngấu nghiền, nước tuôn lả tả, từng giọt mồ hôi trên người mẹ cũng rơi rải, loang theo. Những lúc trời mưa, không bán nước mía được, mẹ tôi lại nằm gác tay lên trán thở dài: " Trời cứ mưa hoài, lấy đâu ra tiền mua gạo nuôi mấy đứa nhỏ không biết". Còn tôi thì không quan tâm, có khi trời mưa tôi càng thích hơn vì được rủ bạn bè tắm mưa và không cần phải phụ má bán nước mía nữa...
Bây giờ anh em tôi đã trưởng thành, đã xa rời mái ấm thân thương của thời thơ bé và cả chiếc xe nước mía ngày nào của mẹ. Cái chiếc xe mà đã nuôi anh em tôi khôn lớn. Bây giờ nó đã bạc mòn, những bánh xe đã xì hơi không buồn căng lại. Mẹ tôi giờ đây tuổi đã xế chiều, mái tóc của mẹ đã điểm sương mai, nhìn dáng mẹ mà lòng tôi như thắt lại vì thương kính xót xa.
Có lần tôi đọc một tác phẩm cũng nói về tuổi thơ và tôi như đang bị lạc vào thế giới ấy. Tôi ước gì có một tấm vé để về lại thời thơ trẻ đó, nơi mà tôi đã có những lỗi lầm thật sự, nơi mà tôi đã làm cho mẹ tôi luôn đau buồn, cơ cực. Nơi mà tôi luôn giành đồ chơi của em tôi. Nếu tôi được trở về thời đó, tôi sẽ là người con ngoan, người anh tốt. Tôi sẽ biết bào mía, rửa ly cho mẹ và sẽ nhường tất cả những thứ đồ chơi cho em tôi. Điều đặc biệt hơn, mỗi khi cầm nén hương đốt lên bàn thờ ba, tôi sẽ biết khóc thật nhiều, thật nhiều và thật nhiều.
Khốn thay, khi tôi thấu hiểu thì chuyện đời đã quá muộn. Ba tôi đã ra đi quá sớm, ông không kịp cho tôi cảm nghiệm được thế giới này như thế nào, để có thể biết được nỗi đau nát lòng khi ông không còn nữa. Hôm nay tôi trở về, đứng trước bàn thờ ba, cầm nén hương, mà hai hàng nước mắt cứ rơi trào. Có lẽ đó là những dòng nước mắt đã thấu hiểu thực sự, nhưng đã quá muộn màng, khi mà ba tôi chỉ còn là đống xương tàn mà người đời đã quên dần qua năm, tháng.
Theo VNE
Không ngừng yêu em Lại một ngày nữa, nỗi nhớ về em cứ hiện hữu trong anh như thể ngày nào. Thời gian anh gặp em chẳng được bao nhiêu nhưng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của anh. Anh thèm cái cảm giác được bên cạnh em, được yêu em và trong lúc này, không bao giờ ngừng yêu em. B.T. à! Đã nhiều...