Anh có yêu cô gái luôn là chính mình
Chào anh, hạnh phúc tắc đường rất lâu nên dù em cứ đi mãi, kiên nhẫn và chân thành, em vẫn chưa được gặp anh.
Nếu anh đọc được lời nhắn này của em, hãy gửi cho em một mặt cười icon để cổ vũ em tin rằng, chỉ cần sống tốt trời xanh sẽ an bài, anh nhé. Vì đôi khi, em thấy mệt mỏi lắm, em cần anh lắm, cho em mượn bờ vai anh để dựa vào một chút thôi, để em có thể mạnh mẽ bước tiếp qua những cơn giông bão nhé. Nhưng anh cho em mượn rồi, anh đừng cho ai mượn nữa nhé, anh đồng ý không? Hãy để dành cho riêng em thôi nhé.
Anh có yêu một cô gái luôn muốn sống là chính mình không? Như lời một bài hát mà em rất thích “Vì đó là em”, không cần biết em là ai, không cần biết em từ đâu… Anh hãy thử nghe bài hát ấy khi đọc thư này của em để cảm nhận em có phải là cô gái anh đang tìm không nhé? Vì em cũng muốn được yêu anh như thế, một cuộc sống bình lặng, chân thành và chia sẻ, trân trọng giá trị tinh thần, nhân cách. Và dù giàu sang hay nghèo khó, em vẫn muốn được chia sẻ với những người kém may mắn bằng quỹ sẻ chia, anh có nguyện ý cùng em đồng hành làm như thế đến hết cuộc đời không? Vì em cũng muốn dạy con chúng mình biết yêu thương, sẻ chia với đời, là một người tốt cho mai sau, với em chỉ cần như thế là đủ.
Em thích được cùng anh nắm chặt tay mình cùng đi khắp thế gian và góp nhặt những hạnh phúc bình dị, mộc mạc qua từng khoảnh khắc cùng cười đùa, cùng nấu nướng, cùng quây quần bên bữa cơm gia đình,… vào quyển sổ “Những điều bình dị em muốn làm cùng anh bên đời”. Anh có muốn xem và viết thêm những điều anh thích làm cùng em vào đó không?
Video đang HOT
Em – cô gái chỉ cần tình yêu anh dành cho em tôn trọng và thủy chung. Mình cùng cố gắng vun đắp cho cây xanh vươn cao thành khu vườn nhỏ xanh um, rồi cùng kiên nhẫn, yêu thương, chia sẻ bên đời nhau, dẫu ngày nắng ấm hay ngày mưa giông, mình nắm chặt tay cùng bước qua, đón chờ từng mùa quả ngọt đến. Anh có muốn cùng em sống một cuộc đời như thế không?
Cầu chúc những người yêu nhau, chân thành và bình dị sẽ sớm gặp được nhau trên con đường hạnh phúc.
Con gái không muốn có trách nhiệm với tôi
Tôi là bố của tác giả: "Kiếm 80 triệu mỗi tháng vẫn thấy mình vô dụng". Trong thời gian con riêng tôi nghỉ làm vì dịch bệnh, vô tình biết chị gái đã viết bài này.
Vợ trước và tôi có 3 đứa con gái, tôi thuộc thế hệ trước nên cũng muốn có con trai chống gậy. Tuổi trẻ tôi đẹp trai nên muốn như vậy cũng không gọi là quá đáng. Tôi nhận nuôi đứa đầu và đứa thứ hai (là cháu viết bài trên), còn con út là vợ trước tôi nuôi. Tôi cưới vợ khác khi vừa ly dị vì cô ấy đã có bầu.
Cuộc sống bình dị, tôi nghĩ vợ kế cũng đối xử tốt với hai con riêng tôi. Cháu lớn hay bị nhà ngoại xúi phá tôi, thi thoảng bị vợ tôi chửi rồi đánh nhẹ vài lần, thêm tôi bạt tai vài lần. Cháu thứ hai chẳng thấy nói gì, cứ im im thôi. Các con gái được tôi nuôi dạy theo kiểu biết "nữ công gia chánh", tề gia nội trợ.
Năm con lớn vào đại học ở tỉnh khác, vợ đầu sợ con thứ hai bị vợ tôi bắt nạt nên bảo đưa ra Bắc ở. Con xa mẹ từ lúc 4 tuổi nhưng muốn ở với mẹ, vợ chồng tôi đồng ý liền. Ra ở được mấy tháng, con gọi điện thoại khóc lóc, đòi vào Nam lại vì không quen cách sống, nhà ngoại không ai thương, chỉ dằn vặt con vì nhìn giống tôi. Cho con đi rồi đón vào lại khó, chúng tôi còn hai con nữa, con chung đang lớn nên tôi cũng kệ, một năm gửi ra mấy triệu coi như xong trách nhiệm.
18 tuổi, con vào Sài Gòn học cái gì đấy, thấy vợ đầu bảo con bỏ nhà vào Sài Gòn vì không chịu nổi học ở Hà Nội. Tôi kệ, chẳng hỏi, nuôi con tới 18 tuổi đủ rồi, còn chăm tới bao giờ?
Mấy tháng sau con gọi về nhà, năn nỉ tôi cho học đại học ở quê vì ở Sài Gòn vừa học vừa làm vất vả quá, chịu không được. Sáng sớm con bắt xe về đến nhà, vợ chồng tôi tắt điện thoại vì không thích kiểu con cứ thích về là về như thế. Con về tận nhà gọi cửa, chúng tôi không mở. Khu nhà tôi là khu nông trại, vắng vẻ, con không dám đứng ngoài một mình lâu, chán là lại đi thôi.
Thấy con im lặng, sợ lại sang hàng xóm, rồi mọi người biết chuyện không hay nên vợ chồng tôi mở cửa. Vợ tôi không cho con ở vì thấy phức tạp, tôi cũng bảo con không ở đây được, tháng trước bố cho 1,5 triệu rồi, con tự lực đi. Con không năn nỉ gì thêm, xách túi ra đi. Từ đó đến nay hơn 10 năm con không bước chân vào nhà tôi một lần nào nữa, dù có về thăm nhà hàng xóm cách vài trăm mét, nghe nói còn cho tiền nữa.
Tôi cũng chẳng bận tâm gì nữa, nghĩ con ổn thôi, trời sinh voi sinh cỏ, lo gì. Có một lần, tôi nghe mẹ cháu gọi lúc cháy bị tai nạn ở Sài Gòn. Công an gọi mà mẹ cháu chưa vào được, bảo tôi ở gần vào trước xem sao. Tôi nghĩ chắc chẳng có gì nghiêm trọng, vì con đầu của tôi cũng nói công an bảo không cần lo lắng, vẫn đang nằm việc, chưa có gì nghiêm trọng. Mấy năm sau, tôi nghe nói con làm cho tập đoàn tài chính nào của Mỹ, lương khá lắm. Tôi gọi điện thoại hỏi thăm rồi bảo về ăn cưới em, con cũng vâng và gửi vài triệu cho tôi. Thi thoảng con về tỉnh công tác, gặp ông này ông nọ nhưng không gặp tôi, chỉ nhờ người ta đưa giúp vài triệu. Tôi không gọi thì con cũng chẳng gọi cho tôi.
Năm nay, tôi gọi con, bảo hai em xuống Sài Gòn, cho các em ở nhờ trong lúc tìm nhà. Con đồng ý và cho mỗi em vài triệu. Con trai tôi bảo chị dùng cái laptop phải tầm 70 triệu, cái túi cũng phải gần chục triệu. Các con tôi ở chung với chị đã phát hiện chị được trả lương bằng USD, quy ra tiền Việt tầm 100 triệu, hàng tháng ký giấy trích 800 USD vào tài khoản từ thiện gì đấy. Không biết con gái tôi làm gì mà cứ nói chuyện điện thoại là bằng tiếng Anh, họp hành đêm khuya, 2 con riêng của tôi chẳng ngủ được. Phàn nàn với con gái thì con bảo để dọn ra ngoài ở, cho các em ở thoải mái.
Hai con tôi còn khám phá ra nhiều thứ hơn ở nhà chị các cháu. Nào là hợp đồng mua chung cư hơn 2 tỷ, giấy chứng nhận bằng này bằng nọ quốc tế, giấy chứng nhận sở hữu cổ phiếu gì đấy, vé máy bay đi nước ngoài mấy bận mỗi năm, hóa đơn khách sạn cả tiền chục triệu. Bực cái là con đưa cả mẹ và chị em đi chơi nước ngoài nhưng không mời tôi. Hai con riêng tôi bảo bạn bè chị giàu lắm, mấy lần thấy chị cần gấp mấy trăm triệu, gọi ai người ta cũng chuyển cho chị liền, hoặc ai mượn tiền mấy chục triệu hay cả trăm chị cũng chuyển luôn.
Con gái tôi cho hai em ở 3 tháng rồi bảo: "Các em ra ngoài sống, chị sắp phải chia nhà ở với bạn khác. Ở thế này mình chị chịu không nổi, dịch nên thu nhập chị thấp đi". Vợ tôi bảo các con cứ nịnh chị cho ở chung, phụ ít tiền điện nước, ra ngoài thuê nhà tốn kém. Tôi cũng nghĩ như thế là hợp lý nhưng có vẻ con không hài lòng lắm, chưa thấy trả lời gì. Chúng tôi đang có khoản nợ khoảng 200 triệu, còn phải nuôi đứa con út học hành.
Tôi than khổ, nói khéo với con gái như thế mà con chẳng nói gì. Tôi nghĩ con nên có trách nhiệm với gia đình này, phải biết đóng góp, giúp đỡ. Tôi có nên nói thẳng với con không hay làm sao để hợp lý hơn? Sinh ra đứa con mà giờ nó vô tình, bất hiếu thế này tôi cảm thấy bất lực quá.
Quốc
Chàng trai dân tộc ở Lào Cai tìm bạn gái Trải qua 28 mùa xuân, cũng gần chạm ngưỡng tuổi 30, tuổi mà các bạn cùng trang lứa đã có gia đình nhỏ hạnh phúc. Cuộc sống vội vã và lặng lẽ lướt qua kẽ tay. Những dự định, những mục tiêu lớn lao kéo ta đi hối hả cùng với dòng đời xô đẩy. Và đôi khi, bước vội bước hụt làm...