Anh có tin vào định mệnh
Em đã nhiều lần không tin vào hai từ định mệnh bởi em nghĩ, đó chỉ là thứ lý do an ủi cho những kẻ cô đơn. Hạnh phúc không xuất phát từ định mệnh. Hạnh phúc là do chính chúng ta phải kiếm tìm và gìn giữ lấy.
Cuộc sống đôi khi là những điều vô tình. Cũng như việc em vô tình quen anh.
Em là một cô gái sống lặng lẽ với khoảng trời riêng của chính mình, bỏ mặc những yêu đương của tuổi xanh phía ngoài khung cửa nhỏ.
Anh là một chàng trai với trái tim ấm áp và mang nụ cười của nắng, ôm trọn trong lòng bao hoài bão, khát khao.
Em cứ nghĩ, chúng ta đơn giản chỉ đi ngược đường, đơn giản chỉ là hai kẻ xa lạ mà vô tình va phải nhau.
Quán cà phê, một chiều đầy nắng. Bờ hồ im ắng một sớm lạnh thu sang. Anh đến, cuộc sống của em như được tô vẽ lại bởi mảng màu tươi sáng. Giữa đất trời rộng lớn, giữa biển người ồn ã, náo nhiệt kia, em bỗng chốc trở nên hữu hình trong mắt ai. Không còn là một mình cô đơn đi lang thang những ngày rảnh rỗi. Không còn là một mình lủi thủi lên thư viện đọc sách giết thời gian. Không một mình mệt mỏi với những áp lực của việc học hành.
Anh đến, trái tim em hân hoan với thứ xúc cảm lạ kỳ. Phải chăng định mệnh đưa anh tới, phải chăng định mệnh đã gắn kết hai chúng ta.
Em đã nhiều lần không tin vào hai từ định mệnh bởi em nghĩ, đó chỉ là thứ lý do an ủi cho những kẻ cô đơn. Hạnh phúc không xuất phát từ định mệnh. Hạnh phúc là do chính chúng ta phải kiếm tìm và gìn giữ lấy.
Anh là hạnh phúc. Anh là cơn gió vô tình bước vào cuộc đời em. Anh là định mệnh.
Anh có tin không, khi em chẳng còn giữ lấy một chút gọi là hi vọng. Những gì đã qua, những người đi ngang, em thờ ơ nhìn họ bằng thứ cảm xúc sợ hãi. Em sợ sự hụt hẫng. Ừ, hụt hẫng khi một người ta yêu bất ngờ bỏ ta đi.
Video đang HOT
Vậy mà, anh rồi cũng rời xa em. Hóa ra định mệnh là như vậy, là trớ trêu đến nhức nhối. Định mệnh đưa anh đến, rồi lại kéo anh đi. Anh đi rồi, em chỉ còn biết ngóng trong những ngày hẹn hò trong tiềm thức.
Anh đi trong màu trắng nhạt nhòa, trong nức nở của mùa về xanh ngắt. Hóa ra số phận chỉ ban cho chúng ta một nửa hạnh phúc trong đời, nửa còn lại, buộc ta phải chấp nhận mất mát đau thương.
Ngày ấy anh hứa, anh đi rồi sẽ lại về bên em, rồi sẽ lại dắt em đi lang thang những con đường lá đổ, rồi sẽ lại mua kem để dụ dỗ một đứa ngốc nghếch cứng đầu. Sao anh hứa nhiều thế, để em cứ hoài ôm hi vọng trong nỗi thất vọng không thể nào đối mặt.
Em biết, anh đâu muốn bỏ em mà ra đi. Em biết, là định mệnh, định mệnh bắt anh đi. Em không trách anh nữa đâu, không trách anh trong những giấc ngủ chập chờn chất đầy hình ảnh về anh, không trách anh mỗi lần em nhớ đến mệt mỏi một bàn tay ấm áp.
Anh bây giờ là gió. Một cơn gió trong veo gieo vào lòng em nỗi nhớ đầy hoang hoải.
Em vẫn sẽ không tin vào định mệnh nữa đâu, bởi nó sao mà nghiệt ngã. Và cũng bởi vì, nó đã mang anh đi.
Còn anh, anh có tin vào định mệnh?
Theo Guu
Là định mệnh Anh có tin hay không?
"Đau đớn nhất không phải là khi ta phải khóc đến một lít nước mắt, mà đau đớn nhất là khi ta cảm nhận tim mình đang thắt lại nhưng nước mắt không thể nào rơi".
Em từng sợ một ngày nào đó rồi mỗi buổi sáng khi thức dậy em sẽ chẳng cần phải gọi anh dậy cùng, sợ mỗi tối cứ đợi rồi đợi nhưng vẫn không thấy tin nhắn anh chúc ngủ ngon.
Em từng sợ rồi chúng ta sẽ trở về như cũ, không còn được quan tâm chăm sóc, chẳng còn được anh nhắc đi ngủ sớm.
Em từng sợ chúng ta sẽ như những người chưa từng quen biết, sợ một ngày anh bước ra khỏi cuộc sống của em nhẹ nhàng như khi anh đến ngày đầu tiên.
Vậy mà bây giờ, tất cả đã xảy ra.
Em ước phải chi đó chỉ là giấc mơ, hoặc là quá khứ - những tháng qua chỉ là mơ, để khi em thức dậy, em sẽ mỉm cười tiếc nuối vì giấc mơ quá hạnh phúc đã qua.
Hoặc là hiện tại chỉ là mơ, để khi em giật mình choàng tỉnh, mọi thứ vẫn còn vẹn nguyên như lúc đầu.
Nhưng anh biết không, một lần đổ vỡ sẽ khiến người ta tổn thương, nhiều lần đổ vỡ sẽ khiến người ta chai lì. Em đã quen dần với sự đổ vỡ, quen dần với việc những người em yêu thương, trân trọng sẽ rời bỏ em, bằng một lý do nào đó và nhất định phải là như vậy.
Và anh biết không, câu chuyện của chúng ta đẹp đến mức bất cứ ai khi biết được họ cũng đều nghĩ em đang kể lại một câu chuyện được đọc trong tiểu thuyết.
Lần đầu tiên gặp anh, em cứ nhìn anh mãi vì thật sự trong em gợi lên một cảm giác thân thuộc và gần gũi biết bao, em cố nhớ lại mọi thứ, nhưng sự thật là chúng ta chưa từng gặp nhau trước đó.
Vậy mà em cứ nghĩ suy, cứ cố gắng nhớ, vì em chắc chắn đấy không phải là lần đầu tiên. Và rồi em cũng nhớ ra. Đúng là lần đó không phải là lần đầu tiên em gặp anh. Mà là lần thứ hai.
Lần đầu tiên gặp anh là trong giấc mơ, em là cô dâu, anh là chú rể. Chúng ta nhìn nhau đầy hạnh phúc. Em cứ nghĩ do em mơ mộng nhiều nên mới mơ một giấc mơ kì lạ như vậy. Em cũng từng muốn được gặp người chú rể trong giấc mơ đó, tại sao một người xa lạ lại xuất hiện trong giấc mơ của em?
Vậy mà em đã gặp thật. Nói một cách chính xác thì anh chính là người trong mơ bước ra hiện thực.
Từng ánh mắt ta vô tình lướt qua nhau, từng nụ cười phớt lờ trên gương mặt, mọi thứ đều thật kì diệu.
Rồi khi anh đến và muốn làm bạn với em, kể từ đó, em tin rằng anh chính là định mệnh mà người ta hay nói đến.
Có những quan tâm yêu thương đong đầy đến mức em cứ ngỡ mình đã yêu nhau từ trong giấc mơ ấy. Đối với em, anh thật là đặc biệt. Em đã yêu thương anh từ ánh mắt đầu tiên như thế.
Và giờ đây, mọi thứ vẫn vẹn nguyên, chỉ có anh là thay đổi. Em không trách, cũng chẳng hờn giận anh. Vì em chẳng có lý do nào để giận anh cả.
Những điều đã qua, em không cố quên đi, mà em sẽ giữ, giữ nó như một món quà mà em sẽ luôn trân trọng.
Từng tin nhắn từ anh, có lúc em muốn xóa đi, nhưng em lại không làm được.
Bởi em sợ, khi xóa đi rồi em sẽ chẳng còn cơ hội được đọc lại nó lần nào nữa.
Trong em đang cào cấu, đấu tranh nhau, nhưng khi gặp anh, em vẫn phải cố giữ mọi thứ êm đềm như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng anh ơi! Em tin rồi em sẽ nhanh chóng vui trở lại. Em tuy yếu đuối, dễ tổn thương, nhưng luôn mạnh mẽ khi thật sự cần. Và giờ đây, em cần sự mạnh mẽ đó.
Tạm biệt nhé - người em yêu thương!
Theo Guu
Vì họ không bao giờ có thể là hai nửa của nhau Nếu mọi thứ trong đời đều có quy luật thì tình yêu có lẽ là một ngoại lệ. Hoặc cũng có thể gọi là một định mệnh. Đắng cay hay hạnh phúc, hay cả hai, người ta cũng không lựa chọn được định mệnh của mình. Anh đến khi cô đã có một con đường đi trước mặt. Như một ngôi nhà đang...