Anh có thấy phiền vì đã lấy em?
Cách đây năm năm, khi mình chuẩn bị đón đứa con đầu lòng, cũng là lúc anh sắp được cất nhắc lên ban bệ, phụ trách chất lượng của một công ty chuyên sản xuất thuốc tây. Nhưng theo cơ cấu của phòng tổ chức cán bộ thì anh phải có văn bằng hai của trường Dược….
Ảnh minh họa
Điều đó có nghĩa, anh sẽ phải đi đi lại lại mỗi ngày hàng trăm cây số để vừa học vừa làm, còn em sẽ phải một mình chăm con, trong khi không ai hỗ trợ. Hai vợ chồng đã cùng nhau vạch ra ưu, nhược điểm của việc này. Bài toán về chi phí cơ hội được đưa ra, anh học vài năm, tiền đóng gạo góp, công việc bê trễ, sức khỏe tổn hại, vợ con nheo nhóc… đánh đổi lại là thứ mà mình còn chưa biết rõ tròn méo ra sao.
Vậy là anh quyết định sẽ không đi học, đồng nghĩa với việc anh mãi chỉ có thể ở vị trí hiện tại được thôi. Chán nản với sự phân biệt đối xử anh xin nghỉ việc luôn, bỏ lại tất cả bao cống hiến và công sức suốt thời trai trẻ.
Nửa tháng sau anh vào làm công ty hiện tại, lại lao tâm khổ tứ với niềm say mê mới, dự án mới. Anh được thăng chức lên làm giám sát sản xuất, lại là chuỗi ngày đi sớm về muộn, bên cạnh lời càm ràm của vợ: “Sao anh cứ đi suốt, chẳng quan tâm gì đến vợ con”.
Khi ấy mặc dù em đã ngậm ngùi, chấp nhận chuyển sang làm công việc kém hấp dẫn hơn, tuy nhiên, em vẫn không thể nào kham nổi việc nhà. Em đã nói anh hãy giảm bớt công việc xuống, em không cần anh phải kiếm nhiều tiền để làm gì cả. Mãi sau này em mới biết, anh đã tự xin chuyển bộ phận, một lần nữa “nhượng” bao tâm huyết của mình cho người khác.
Video đang HOT
Ở nơi mới, anh vẫn làm việc hết mình và đầy trách nhiệm, anh tiếp tục được sếp tin tưởng, giao phó trọng trách, anh lại về tham khảo ý kiến em. Mà sao anh không như cánh đàn ông từng khôi hài bảo nhau: “Phàm việc gì khó hãy về nhà hỏi vợ, vợ bảo thế nào cứ làm ngược lại, ắt sẽ thành công”.
Giờ đây khi em vừa sinh bé thứ hai, anh lại đứng trước cơ hội, và sự lựa chọn mới. Để anh có được chức vụ “êm” hơn, cả anh và em đều phải đánh đổi bằng sự xáo trộn khá lớn của gia đình nhỏ. Ví dụ như anh sẽ phải đi làm ca, theo dây chuyền sản xuất, hoặc muốn thăng tiến cao hơn nữa thì anh phải đi nước ngoài tác nghiệp, học việc một, hai năm… Em hoảng thực sự.
Tính em cò con, đương nhiên sẽ bàn lùi, con bé tham lam này lúc nào cũng muốn có anh ở bên, nên luôn ca bài “Em không thích tiền, chỉ thích anh là nhân viên bình thường thôi”, em cứ “vùi dập” anh như thế.
Thực tâm em nghĩ, “càng cao thì gió càng lay”, không phải em sợ anh không làm được, mà em lo anh như con thú say mồi, sẽ ngày càng tham vọng, thời gian cho công việc sẽ choán hết và quên mất mẹ con em đang chờ anh bên mâm cơm dần nguội lạnh. Viễn cảnh đó sẽ không xa một khi anh có chức, có quyền, có tiền trong tay. Tình cảm gia đình sứt mẻ, thì thử hỏi tiền có ích gì?
Bên cạnh đó, ở công ty thiếu anh thì hẳn không ít người thay thế, còn anh với gia đình mình là một vị trí “bất khả xâm phạm”. Em hiểu, công việc của anh, chỉ anh mới biết thế nào là tốt nhất, còn với em, dung hòa lợi ích giữa sự nghiệp và gia đình mới là quan trọng nhất, anh hãy nhớ suy xét cho kỹ.
Nghe những lời “ngụy biện” của em, anh hẳn đã lại mủi lòng, để rồi em thành ra áy náy, trách mình là kẻ cản trở đường công danh của chồng. Nếu anh không lấy em, hoặc giả anh lấy một người nào đó đảm đang, tháo vát, tự chủ hơn em, hẳn giờ anh đã là người có vị thế chắc chắn rồi cũng nên.
Còn anh, anh có thấy phiền vì đã lấy người như em làm vợ?
Theo DanTri
Đã trót yêu rồi sao nỡ làm khổ nhau
Hai năm qua, thơi gian chưa hăn đã dai đôi vơi anh nhưng với em thi thật đăng đẵng.
Nhà anh và nhà em chi cach nhau môt bơ tương. Thuơ ấu thơ co đôi ba lân minh cung tắm mưa, chơi trò chơi trẻ con rồi dần lớn lên như bao đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng không thân thiết quấn quýt để đủ biết vê đơi sông riêng của nhau. Găp anh, em cung không đê y vi anh rất đỗi binh thương. Cũng có thể vì cam xuc vi ngot đôi môi của em khi đó đang đắm chìm trong hanh phuc bên một ngươi - người mà em tương như sẽ đem đến cho em niêm vui bất tận. Nhưng mối tinh ấy lại như môi tơ vo khiến em hoang mang trong tuyêt vong. Em yêu nhầm kẻ Sở Khanh.
Một ngày, em lại gặp anh - ngươi hang xom nhà kế bên. Không hiểu sao chỉ dăm ba câu chào hỏi xa giao lại cho em cai cam giac như lâp đi khoang trông trong lòng. Cung tư đo, tinh cam lơn theo thơi gian, phai chăng em đa yêu ngươi hang xom nhăn tin cho em môi ngay?
Ngay qua ngay, hinh anh cua anh lơn dân trong em tư bao giơ. Anh a, em la ngươi con gái, em cung co trai tim, cung biêt đau khi nghe người ta nói về anh như thế và như thế... nhưng em bât châp bông hông gai goc cua anh đê đến vơi anh. Anh đa giúp quên đi dấu vết tinh sâu, đa cho em được yêu một lần nữa, rồi dần già em thây anh là ngươi tôt, sông tinh cam, co trươc co sau, vì thê em đa mong có anh mỗi ngày.
Rồi ngày phôi phai cũng đến. Anh đi công tác xa. Tình yêu của chúng mình chỉ réo rắt qua dòng tin nhắn và những cuộc điện thoại. Trong đêm, em lạnh lẽo cuộn mình trong nỗi nhớ. Những cuộc đi chơi với bạn bè, cũng chỉ mình em, mình em trên nẻo đường không có anh, cảm giác nhói buồn, trái tim như giá lạnh thêm.
Em không phải là cô gái của mùa thu Hà Nội. Em là người con gái của miền Trung nhiều nắng và gió mà anh đã từ ly để kiếm kế sinh nhai. Anh làm khách sạn, nơi có nhiều cạm bẫy. Anh kiếm được nhiều tiền hơn hẳn những đồng lương ít ỏi của người làm công cũng khiến em thấy lo lắng, thắc mắc. Bao suy nghĩ trong em cứ dồn về. Mặc dù vậy em vẫn tin anh.
Giờ em chỉ biết chờ đợi, như sân ga ngóng trông những chuyến tàu đến rồi lại đi. (Ảnh minh họa)
Em biết vì tình yêu này, chúng ta phải cố gắng nhiều. Nhưng cái gọi là nhiều ấy thì mình em chịu đựng anh có biết không? Em sẽ ít gọi điện cho anh, sẽ ít nhắn tin cho anh. Nhưng đừng có nghĩ em không thương anh nữa, em chỉ không muốn làm phiền để anh chuyên tâm vào công tác. Phải chăng đôi lúc tim em dồn nén những suy ngẫm về lời người ta nói về anh, về công việc của anh. Em vẫn mong sao đó không phải là sự thật để tình yêu đôi ta ngày càng mặn mòi hơn.
Quay về đi anh, dù anh làm nhiều đi nữa nhưng đổi lại tình yêu anh cho em là cái gì? Em không trách anh mà trách thân mình quá yêu, để ngày Lễ tình nhân, ngày quốc tế dành cho phái đẹp em cũng chưa một lần được có trong tay cành hoa hồng lãng mạn hay nếm vị đắng, ngọt của thanh socola. Những ngày đó, em đi tìm niềm vui một mình rong ruổi trên từng con đường nhỏ nơi chúng ta đã hẹn hò, để em tìm lại hơi ấm của anh.
Em không tham sang, không phụ khó nhưng em cần anh, cần lắm một bờ vai để em tựa vào. Nhưng đó chỉ là giấc chiêm bao về muộn. Tại sao vậy anh? Những món quà bưu phẩm anh gửi về em còn để đấy. Nó cũng cũ theo từng ngày nhớ anh. Em luôn đặt câu hỏi vì sao? Hay là anh không yêu em, anh chỉ xem em là căn gác trống không tên, và ở ngoài đó anh đang chung đường với ai, và phải chăng anh là... trai bao chuyên nghiệp, bán thân kiếm tiền quên cả người đang đợi anh?
Đã bao giờ anh nghĩ một lần cho em chưa? Phũ phàng ích kỷ, em đã thấy ở anh. Dường như cái nắng nóng của miền Trung đã dạn dày cho em sự chai sạn. Mặc bố mẹ ngăn cấm, bạn bè khuyên can, nhưng em vẫn đợi vẫn yêu anh, yêu qua hình ảnh facebook, qua tin nhắn hay cuộc chuyện trò vô hình, không thấy bóng anh đâu. Xuân qua rồi anh à, hè lại đến, mọi cảm giác nóng bỏng của tình yêu chúng mình cũng chỉ mình em nung nấu mà thôi.
Cuộc tình mình như cơn ngủ say không đoạn kết. Hai năm qua, thơi gian chưa hăn đã dai đôi vơi anh nhưng vơi em thi thật đăng đẵng. Đôi lúc em muốn quên. Nhưng không. Anh ơi, em vẫn nhớ anh, đã trót yêu rồi sao nỡ làm khổ nhau? Giờ em chỉ biết chờ đợi, như sân ga ngóng trông những chuyến tàu đến rồi lại đi.
Theo VNE
Cứ mạnh dạn thử đi rồi sẽ thấy... Bạn đừng ngại bị anh xã đánh giá này nọ. Cứ mạnh dạn thử đi rồi sẽ thấy mọi chuyện tốt hơn là mình tưởng... Chúng em kết hôn được gần 3 tháng. Ông xã là người đàn ông đầu tiên của em. Tuy vậy, em cũng biết khá nhiều về chuyện quan hệ vợ chồng do học hỏi từ sách báo, tài...