Anh có tha thứ cho em lần nữa không?
Anh ơi! Người con gái mà anh vẫn gọi là Nở vẫn đang yêu anh nhiều lắm, Nở sẽ quyết tâm thay đổi, sẽ cố gắng trở thành một người con gái xứng đáng được yêu thương, xứng đáng với anh và xứng đáng với chính tâm hồn mình…
Anh thân yêu, khi em viết lên những dòng chữ này cũng là lúc anh và em đang tạm rời xa nhau, mỗi người đã có một ngã rẽ cho riêng mình. Và câu chuyện tình yêu của chúng mình đang tạm thời gián đoạn. Anh chờ quyết định đi làm, em là một sinh viên năm cuối, bận rộn với các loại báo cáo và đồ án tốt nghiệp. Cuộc sống bộn bề có không ít những lo toan cùng với nỗi giằng xé khi em là một người có lỗi.
Phải! Cứ hết lần này đến lần khác em phạm phải sai lầm. Một sai lầm mà đã làm tổn thương anh. Một sai lầm mà em hoàn toàn có thể kiểm soát. Em sai rồi!
Em- một con bé khờ khạo mà anh vẫn gọi là Nở. Một con bé bản chất rất biết yêu thương nhưng lại trót mang một tâm hồn huyễn hoặc, hay hoang tưởng. Tình yêu em và anh đã trải qua trăm ngàn lần đứt gãy, cứ hết lần này đến lần khác hợp rồi tan, tan rồi lại hợp… Tưởng chừng như thiếu nhau là một điều chẳng thể, vậy nên sau cãi vã, sau chia ly một thời gian rất ngắn thôi chúng mình lại trở về là của nhau như vốn dĩ đã phải là của nhau rồi. Phải chăng bởi thế mà em trong em luôn luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng: “Mình chẳng bao giờ có thể mất anh”. Rồi em đã quá quen thuộc với niềm tin ấy mà ngày càng thờ ơ, hững hờ hơn với anh- tình yêu của đời mình. Thậm chí có lúc mơ hồ, em đã đồng ý đánh đổi tình yêu đó để lấy một thứ tình cảm khác, mới mẻ hơn, thích thú hơn. Để bây giờ “Mất anh” là một sự thật mà em chẳng thể cứu vãn…
Anh- một chàng trai chín chắn, trưởng thành y như độ tuổi 28 của anh vậy. Yêu em, anh đã phải chấp nhận nhiều thứ từ tính cách, hoàn cảnh và mọi ảo vọng của em, nhưng anh đã không biết cái tâm hồn huyễn hoặc của em đã vượt quá sức tưởng tượng mà anh đánh cược rằng mình có thể thay đổi nó… và giờ là lúc anh nhận ra mình đã đặt niềm tin nhầm chỗ mất rồi…
Em biết khi yêu em, anh vẫn đặt em lên vị trí trước nhất. Anh chẳng bao giờ chấp nhặt em chuyện gì cả. Em ốm, anh chăm lo. Em khóc lóc, anh dỗ dành. Em thích những thứ lặt vặt, anh đã mua cho em. Em trách anh không tình cảm, anh đã cố gắng thật nhiều để trở nên dịu dàng hơn. Anh ôm em từ đằng sau khi em đang nấu bếp. Anh hôn vào mái tóc xù, khô cứng của em. Và anh cũng là người duy nhất trong những năm qua đi giữa trời Hà Nội mua hoa tặng em… vậy mà em đã không nhận ra để sai lầm cứ nối tiếp sai lầm mà đánh mất anh. Giờ đã quá muộn rồi phải không anh?
Video đang HOT
Em vẫn nhớ lần đầu tiên em lầm lỡ, anh đã nghỉ việc, anh đã ngang qua những cơn mưa rào để tìm em… Em biết, lúc ấy anh giận lắm nhưng vẫn cố kìm nén nhìn em ủ rột, sợ hãi mà xót thương. Anh ôm em nhẹ nhàng như chính anh là người có lỗi vậy. Như chính cái việc để em lầm lỡ là do anh thiếu quan tâm đến em vậy. Rồi từ khi đó, anh ở bên e, ân cần và chăm lo cho em từng ly từng tí như suy nghĩ của anh không biết phải quan tâm em chừng nào mới đủ, như nỗi sợ hãi của anh rằng sợ em thiếu thốn tình cảm mà sẽ bỏ anh đi… nhưng tất cả, em nào có hiểu được đâu…
Lần thứ hai em lạc bước, anh không quát mắng em, không thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với em. Anh vẫn nhẹ nhàng tháo gỡ, nhẹ nhàng hỏi, nhẹ nhàng nghe, nhẹ nhàng phân tích, và vẫn nhẹ nhàng ôm em… Vòng ôm lúc ấy chặt lắm anh à, cứ như thể là nếu anh không ôm thật chặt em lúc ấy, em sẽ vùng dậy và bỏ chạy mất… Nhưng tất cả, em vẫn có hiểu được đâu…
Anh yêu em, yêu em dịu dàng, không ồn ào, không phô trương nhưng vị trí của em vẫn ở trên tất thảy. Thế mà em tham lam, em ngốc nghếch đã đánh đổi anh lấy một thứ tình cảm có vẻ bề ngoài hào nhoáng, một thứ tình cảm mà em vẫn tưởng sẽ là đủ với em nhưng bên trong lại hoàn toàn sáo rỗng…
Em sai rồi. Khi đôi chân đã đi mỏi mệt. Khi đoạn đường em bước đã quá xa. Khi hạnh phúc là anh đã bay cao qua tầm với, em mới chịu dừng lại và hối tiếc cho những gì đã có với anh- tình đầu của em, tình đầu mà em cứ mặc định cho rằng: “Mình chẳng bao giờ có thể mất anh”. Để giờ đây, những giọt nước mắt hối hận và tiếc nuối của em không bao giờ có thể lau hết được.
Anh ơi! Người con gái mà anh vẫn gọi là Nở vẫn đang yêu anh nhiều lắm, Nở sẽ quyết tâm thay đổi, sẽ cố gắng trở thành một người con gái xứng đáng được yêu thương, xứng đáng với anh và xứng đáng với chính tâm hồn mình…
Khi nào Nở đủ tự tin thì sẽ đi tìm anh nhé!
Và……
Anh có tha thứ cho Nở thêm một lẫn nữa không?
Theo VNE
Đừng vì thói quen yêu, mà lầm tưởng đó là số phận cuộc đời mình
Thế nên đừng vì thói quen mà lầm tưởng đó là số phận của đời mình. Nắm hay buông đều do mình quyết định cả, cô gái à. Định mệnh vốn dĩ không phụ thuộc vào trời đất, mối nhân duyên được định ở lại bên cạnh ta đều đã được sắp đặt sẵn.
Cô gái bé nhỏ kia ơi! Hãy mạnh mẽ lên, cứng rắn lên để vượt qua 1 trong những nỗi đau của cuộc đời mình. Những thói quen yêu thương, những thói quen của những thăng trầm trong tình yêu mà cô vẫn cứ nghĩ đó là Định Mệnh. Đừng để thói quen ấy đánh lừa cuộc đời mình, cô gái à!
Cô gái bé nhỏ kia ơi! Nếu cô không nỡ rời xa 1 tình yêu mà cô tưởng chừng là không thể buông bỏ. Nếu cô nghĩ rằng người đàn ông ấy chính là mối nhân duyên đã định. Thì hãy dành 1 chút ít thời gian, chỉ 1 chút thôi để suy nghĩ xem cô có đang hạnh phúc với cái gọi là Định Mệnh ấy không?! Nếu cô trả lời 1 cách dứt khoát rằng là có, thì hãy nắm thật chặt niềm hạnh phúc ấy. Vì mấy ai trên đời dễ dàng tìm được hạnh phúc của mình mà không trải qua những thương đau. Nhưng, nếu cô ngập ngừng trong những mớ suy nghĩ rối bời. Để rồi nói rằng ừ thì có những lúc thế này, có những lúc thế kia, hoặc giả như cô đã từng nhiều hơn 1 lần cảm thấy mệt mỏi vì những cuộc cãi vả. Nhiều hơn 1 lần cô cảm thấy phía trước của cả 2 là 1 màu xám không thấy điểm trắng nào. Thì hãy suy nghĩ lại đi, cô gái à!
Này cô gái nhỏ kia ơi! Phụ nữ chúng ta dù mạnh mẽ, cứng rắn đến đâu. Dù tài giỏi và xinh đẹp đến mấy thì cũng không thể so sánh được với 2 chữ hạnh phúc của 1 đời người con gái. Để có điều đó thử hỏi mấy vạn tỉ người trên thế giới này có ai được vẹn toàn?! Tất cả chúng ta đều phải nếm trải qua thương đau, trải qua nhiều thử thách cũng như sự sáng suốt nhất để có thể với tới niềm hạnh phúc cả đời đó. Bởi chúng ta những người phụ nữ chung qui đều là phái yếu. Yếu và thể xác lẫn tâm hồn.
Vậy nên cô gái kia ơi! Đúng là trong tình cảm hãy cứ đi theo tiếng gọi của con tim mình, nhưng đừng để cái gọi là thói quen yêu làm lu mờ lý trí bản thân. Đúng là có mấy ai có thể dùng cả tim lẫn lý trí để yêu. Vì đã gọi là yêu thì không thể đem lên bàn cân mà đong đếm thiệt hơn. Nhưng cô gái à, chúng ta giờ đây đều là những cô gái đầy năng động của tuổi trẻ, đầy nhiệt huyết và tài năng của thế kỉ 21 này. Chúng ta hãy dùng bản năng để tính toán 1 tí cho cuộc đời bản thân mình. Đó là giá trị cuộc sống của 1 đời người con gái. Tất cả những thi vị của đời người đều sẽ phải nếm trải qua 1 lần trong đời cả. Nhưng là nhiều hay ít sẽ do chính bản thân mình chọn lựa, cô gái à!
Cô gái bé nhỏ ơi! Nếu chọn ở cạnh 1 người đàn ông, dù là ở gần bên, hay do những khoảng cách của địa lí hay vì 1 vài lí do về hoàn cảnh mà khiến cả 2 không thể thường xuyên bên cạnh nhau. Nhưng trong thâm tâm, tình yêu đó vẫn luôn hiện hữu, không hề có bất cứ sự nhàm chán. Cảm thấy thoải mái, vui vẻ khi ở cạnh nhau, cười đùa khi cùng nhau thảo luận, tranh luận về bất cứ đề tài gì. Đôi khi là những hờn ghen giận dỗi không thể thiếu trong 1 mối quan hệ trai gái thì tất cả đều không thể dập tắt ngọn lửa yêu vẫn bùng cháy mãi theo thời gian. Đó chính là hạnh phúc. Và điều đó sẽ ngày càng lớn dần hơn khi đến 1 lúc nào đó trong suy nghĩ của chính chúng ta đã đôi lần mơ về 1 tổ ấm cho riêng mình cùng người ấy. Đôi lần nghĩ sẽ cùng nhau cố gắng để có 1 tương lai tươi sáng. Cô gái à, nếu cô đã và đang ở bên cạnh 1 người khiến mình có những điều ấy thì hãy nắm thật chặt đừng buông tay cô gái nhé! Không dễ để gặp được người đem đến cho mình cảm giác muốn gắn bó dài lâu. Bản năng của người con gái vốn dĩ luôn nhạy lắm, cô gái à.
Nhưng này cô gái nhỏ kia ơi! Nếu cô đang ở bên 1 người đàn ông cô yêu cũng như yêu cô. Theo thời gian tình yêu 2 người dành cho nhau dần trở thành là những chuỗi ngày mệt mỏi. Những cuộc cãi vã kéo dài,những khoảng lặng tự dưng ngày 1 nhiều hơn, dài hơn theo thời gian. Để rồi lần mò theo thói quen người ấy lại tìm đến cô, và cũng chính vì những thói quen được lặp đi lặp lại. Cô lại trở về bên người ấy. Đã nhiều hơn 1 lần cô muốn thoát ra khỏi cuộc tình không còn hạnh phúc như lúc ban đầu. Đã nhiều hơn 1 lần cô muốn chạy đi thật xa để người ta không tìm được đến nữa. Và nhiều hơn 1 lần trong thâm tâm cô biết chắc rằng sẽ chẳng còn tiếng cười, những hoài bão hay những điều tốt đẹp ở phía trước như đã từng nghĩ nếu cứ tiếp tục đi trên 1 con đường.
Cô gái ơi, vậy thì cớ vì sao mà cô vẫn cứ cố tiếp tục? Vì yêu ư, hay vì sợ yêu thêm lần nữa? Cô gái nhỏ ơi, phải chăng cô sợ phải bắt đầu lại mối quan hệ với 1 ai khác, không biết phải bắt đầu từ đâu, phải tốn thêm bao nhiêu thời gian nữa? Và sợ tuổi xuân của người con gái không đủ nhiều, không đủ để chờ đợi 1 tình yêu khác xuất hiện chăng? Tuổi xuân người con gái đúng là ngắn hơn so với cánh đàn ông, nhưng cô gái à, đời người con gái hạnh phúc nhất và lộng lẫy nhất chính là chỉ duy nhất 1 lần mặc trên mình chiếc váy trắng tinh khôi. Tay trong tay cùng người đàn ông duy nhất của đời mình bước vào thế giới mới với những điều tốt đẹp ở phía trước.
Thế nên đừng vì thói quen mà lầm tưởng đó là số phận của đời mình. Nắm hay buông đều do mình quyết định cả, cô gái à. Định mệnh vốn dĩ không phụ thuộc vào trời đất, mối nhân duyên được định ở lại bên cạnh ta đều đã được sắp đặt sẵn, đó chính là sự lựa chọn của chính bản thân mình. Là thế đấy, cô gái nhỏ à!
Theo VNE
3 năm rồi, anh có vợ còn em vẫn cô đơn! Thúy khóc như mưa khi gặp anh, cô mặc định đó là lần cuối cùng cô gặp lại người mình yêu tha thiết. 2 năm yêu nhau, dù không phải là quãng thời gian quá dài nhưng cũng không phải ngắn, đủ để hai con người cùng tâm hồn, cùng nhịp đập trái tim thấu hiểu tình cảm, tâm tư của nhau. Thúy...