Anh có nắm bao giờ đâu mà em buông…?
Anh đi rồi, bỏ lại em rồi, bỏ lại tất cả những gì đã từng, mà sao vẫn quên trả em một thứ nơi lồng ngực anh đã mượn. Ngày xưa em ngu ngốc cho rằng thứ ấy sẽ giúp anh lấp đi khoảng trống của anh, mà không biết rằng chính em đang tự khoét một lỗ thật sâu trong mình mà thôi.
Em thả mình chìm vào từng cơn gió buốt lạnh và hanh khô. Môi em nứt nẻ lại chẳng bằng từng vết thương cũ vì bỗng nhiên nhớ anh mà dần nứt toác. Đôi tay em run mà cũng không bằng mỗi lần cảm xúc chà xát nơi lồng ngực khi em buộc phải chấp nhận, thế là hết.
Hết thật rồi! Cuối cùng em cũng góp nhặt đủ dũng cảm của ba năm khó khăn tự mình dây dưa để nói với anh: “Chấm dứt thật đi, coi như không quen biết, từ nay về sau có thấy nhau cũng không cần chào.”
Giây phút ấy em đã cố giữ giọng mình lạnh nhạt, nhưng chỉ em biết em lại một lần trốn tránh mà thôi.
Anh nói xem, tuổi trẻ cuồng nhiệt của em, niềm tin tuyệt đối của em, yêu thương duy nhất của em, cứ như thế nói kết thúc là thật sự phải chấp nhận sao?
Anh đi rồi, bỏ lại em rồi, bỏ lại tất cả những gì đã từng, mà sao vẫn quên trả em một thứ nơi lồng ngực anh đã mượn. Ngày xưa em ngu ngốc cho rằng thứ ấy sẽ giúp anh lấp đi khoảng trống của anh, mà không biết rằng chính em đang tự khoét một lỗ thật sâu trong mình mà thôi.
Video đang HOT
Ba năm, tròn ba năm rồi đấy anh, em phải sống với lỗ trống ấy để chứng kiến từng người từng người đến với anh rồi đi. Anh có biết nỗi đau nhìn người mình yêu thương đang vui vẻ bên người khác và chẳng còn cần mình nữa?
Anh như bóng ma luôn ám ảnh, cứ mỗi khi em ngỡ tưởng đã quên thật rồi, anh lại trở về với những quan tâm hờ hững, nhiệt tình phút chốc trong cái vỏ “bạn bè”.
Em mệt rồi, cũng sợ rồi. Em chán ghét cảm giác trong lòng tự giằng xé giữa cố quên anh và nhớ anh. Nên em quyết định, buông. Buông thật sự, để em rơi, rơi khỏi những gì liên quan đến anh, rơi vào cái vỏ bọc của em…
Con đường này mỗi lần đi qua em đều tưởng tượng đến lúc tình cờ gặp lại anh, em sẽ thế nào, sẽ mỉm cười chào anh hay làm mặt lạnh để anh biết em vẫn còn giận. Nhưng hôm nay thì khác, là lần đưa tiễn cuối cùng những kí ức thuộc về anh…
Dù em biết, đến cuối cùng vẫn là em chỉ muốn vị trí của mình trong tim anh có thể nhiều hơn một chút mà thôi…
Anh có nắm bao giờ đâu mà em buông…?
Theo Blogtamsu
Có phải vì em mạnh mẽ quá không anh?
Anh này, có phải vì em mạnh mẽ nên anh cứ cố gắng theo đuổi cuộc sống riêng của mình mà quên mất sự tồn tại của em không?
Những ngày trời bâng khuâng. Em lang thang dọc khắp các con phố, lạ lẫm, một mình. Đã rất lâu rồi em chẳng còn cảm giác sợ hãi giữa chốn đông người, chẳng còn hoảng loạn khi nhìn đâu cũng thấy không quen, không biết.
Con người ta nhiều lúc chán ghét với việc đi một mình. Nhưng khi đã quá thân thuộc với việc một mình lang thang như vậy, nó bỗng nhiên trở thành một thói quen khó bỏ. Thật giống với việc em yêu anh mà chẳng cần anh bên cạnh như lúc này.
Có phải vì em mạnh mẽ?
Là con gái, ai chẳng cất giữ chút yếu lòng cho riêng mình. Em cũng yếu lòng khi phải tập quen với cô đơn. Quen rồi lại thấy bình thường. Em không khóc khi nhớ anh, cũng chẳng thở than khi anh quên bẵng em trong một khoảng thời gian dài đến mệt mỏi. Chỉ là, em mạnh mẽ, nên em tự ôm về mình tổn thương, sắc lạnh như mảnh trời mùa đông vỡ toạc.
Anh này, có phải vì em mạnh mẽ nên anh cứ cố gắng theo đuổi cuộc sống riêng của mình mà quên mất sự tồn tại của em không? Con trai luôn là điểm dựa của con gái khi mệt mỏi, lo lắng, khi muốn vứt bỏ những toan tính ngoài kia để lòng bình yên một lúc. Vậy mà em lại tự dựa vào chính mình, vì anh không muốn hiểu em, không muốn lo cho em, không muốn quan tâm em. Vì em mạnh mẽ như anh đã từng nghĩ.
Không phải cứ là con gái thì sẽ hay khóc những lần bị tổn thương. Không phải cứ là con gái sẽ mải mê đợi chờ một tình yêu trọn vẹn. Không phải cứ là con gái thì mới yếu đuối trong bộn bề cuộc sống.
Em đã suy nghĩ như thế đấy, để rồi mạnh mẽ trở thành lớp vỏ chắc chắn, để rồi anh cứ mặc kệ em nơi đây, mặc kệ em hoảng hốt với những nỗi đau lớn dần theo mùa gió. Em như cơn gió hoang hoải ngoài kia, hoang hoảng tìm lại chính mình, tìm lại chút con gái ngày xưa để được anh yêu thương nhiều thêm một ít, quan tâm nhiều thêm một chút.
Có phải vì em mạnh mẽ?
Em chẳng thấy buồn mỗi lần đọc lại tin nhắn anh gửi. Ngắn gọn, lạnh nhạt như cái cách chúng ta bên nhau. Em chẳng dám thốt lên rằng đấy, tình yêu nó màu nhòe nhoẹt như thế đấy, cũng chẳng dám khẳng định rằng, anh là người thương em nhất. Em thương em, thế có lẽ đủ rồi.
Có phải vì em mạnh mẽ?
Mỗi lần nhớ anh, em tự cho mình cái quyền ngồi vu vơ. Vu vơ đoán định xem anh có nhớ em không, hay anh chỉ nhớ đến núi công việc cần giải quyết. Thay vì nhắn cho anh một tin "em nhớ", em lại một mình viết tiếp trang blog cá nhân, giấu nó đi để không ai có thể đọc. Có khi nào, anh mò tìm được mà chợt nhận ra, " em yếu đuối biết nhường nào"
Em yếu đuối thật đấy, anh ơi! Em muốn vứt bỏ hết những mạnh mẽ này đi, em không thể gồng mình lên chống chọi với thương tổn từ phía anh. Một lần, quay lại phía em và nhìn trái tim chưa kịp lành đã sẹo này đi anh.
Hay là bởi, em mạnh mẽ, nên anh quay người hững hờ, mặc kệ?
Theo Blogtamsu
Phải chăng xấu xí cũng là cái tội? Chẳng biết chúng tôi gắn bó với nhau để làm gì khi chồng không tôn trọng vợ, cứ lạnh nhạt như người ngoài. Suốt ngày sống trong nghi hoặc, tủi nhục tôi mệt mỏi lắm. Mới hơn một năm kết hôn, cuộc sống tôi chưa một ngày được cảm nhận niềm hạnh phúc của một người phụ nữ đã có gia đình. Xấu...