Anh có hiểu cảm giác bị lãng quên là thế nào không?
Ngày trước, chỉ cần chân em có một vết xước nhỏ, anh cũng trách móc sao em lại bất cẩn thế. Ngày trước, dù em có ở bất cứ đâu, anh cũng có thể thấy em rõ ràng…
Em cũng không nhớ hai ta đã xa nhau như thế nào. Hình như chẳng một lời từ biệt, chẳng một lý do, chẳng một câu xin lỗi, chẳng một điều gì. Chỉ là những lần em gọi, anh chẳng còn ngay lập tức bắt máy, những lần em nhắn tin, anh cũng chẳng ngay lập tức trả lời. Cứ thế, em chờ đợi, không trách móc, không hỏi han. Để rồi, cứ thế, ta cứ thế mà lìa xa nhau.
Em là một đứa con gái luôn cố tỏ ra mình mạnh mẽ. Em luôn cười, trước mặt anh, và trước mặt mọi người. Chưa từng ai thấy em khóc bao giờ, kể cả anh. Thế nên có lẽ, anh đã nghĩ em sẽ vượt qua được, anh đã nghĩchỉ cần không nói gì, em sẽ quên.
Nhưng, anh có hiểu không?
Anh có hiểu cảm giác bị lãng quên là thế nào không?
Đó là dù em rõ ràng đã xuất hiện trước mặt anh, đã cố gắng mỉm cười thật tươi với anh. Nhưng đáp lại, chỉ là một cái nhìn vô định, một gương mặt lạnh lùng đến nao lòng…
Vì sao vậy?
Vì em đã bị lãng quên rồi.
Anh có hiểu cảm giác không có quyền ghen là thế nào không?
Đó không phải là khi thấy anh nói chuyện với người con gái khác rồi đau lòng. Mà là ngay cả khi anh không nói chuyện với người ấy, em cũng cảm thấy rất đau. Đau vì lo lắng dù không phải bây giờ, nhưng rồi sẽ có một lúc em phải vô tình thấy anh mỉm cười với họ…
Vì sao vậy?
Video đang HOT
Người được ghen vẫn còn được nói với anh suy nghĩ của mình, vẫn còn được anh lo lắng mất đi, vẫn còn được nghe anh nói lời xin lỗi, vẫn còn được bày tỏ hết cảm xúc của mình với anh. Còn em, em đâu có quyền ghen.
Anh có hiểu cảm giác không đành lòng là thế nào không?
Đó là khi em biết mình chẳng còn cơ hội được anh quan tâm, yêu thương như ngày trước, là khi em biết mình đã đến lúc phải chấp nhận và buông tay, nhưng vẫn luôn tự an ủi rằng có lẽ vẫn còn hi vọng, có lẽ rồi anh sẽ về…
Vì sao vậy?
Vì em không đành lòng để anh đi.
Anh có hiểu cảm giác nhớ một người là thế nào không?
Đó là một ngày không gặp như cả ngàn thế kỉ, là tên anh được viết lên khắp mọi chỗ em có thể thấy, là món quà anh tặng ngày nào em cũng luôn nâng niu, là giọng nói anh cứ thoang thoảng bên mình, là nụ cười anh như động lực ngày mới, là tin nhắn của anh em phải đọc lại cả trăm lần…
Vì sao vậy?
Vì em rất nhớ anh.
Anh có hiểu cảm giác thương một người là thế nào không?
Đó là dù anh chẳng còn thương em như trước, thì bây giờ, em vẫn thương.
Anh có hiểu cảm giác chờ đợi là như thế nào không?
Đó là khi điện thoại rung lên, điều em nghĩ tới đầu tiên chính là anh gọi đến. Nhưng rồi, lại cười gượng tự ủi an mình, anh bận thôi.
Anh có hiểu cảm giác muốn khóc mà không thể là như thế nào không?
Đó là khi anh gọi lại, em rất muốn khóc òa lên thật to trách móc, muốn gào lên rằng em thật sự rất nhớ anh, nhưng lại chỉ có thể mỉm cười thật tươi, như chưa từng có chuyện gì xảy ra trên đời.
Phải, em mạnh mẽ lắm! Nhưng, chỉ là khi có anh mà thôi.
St
Cuộc hôn nhân được cứu vãn nhờ 1 tài khoản ngân hàng bị lãng quên
Một cuộc hôn nhân viên mãn và hạnh phúc không bao giờ xảy ra một cách ngẫu nhiên, mà là cả một "công trình". Câu chuyện dưới đây thể hiện một góc nhìn thực tế về những va chạm và khúc quanh trong cuộc sống...
Không có một &'công thức hoàn hảo' nào cho một cuộc hôn nhân lâu bền. (Ảnh: Elitereaders)
Điều gì mới thực sự đáng để tích lũy?
Đó là ngày cưới của Jocelyn và William. Vào cuối buổi lễ, mẹ Jocelyn tặng cô một tài khoản ngân hàng mới mở với 1.000 USD trong đó. Bà nói với con gái:
"Hãy giữ tài khoản ngân hàng này như một bản ghi chép về hôn nhân của con. Khi có điều gì tốt lành diễn ra, thêm một ít tiền vào đó và ghi lại ký ức hạnh phúc. Sự kiện càng đáng nhớ, con hãy gửi vào càng nhiều.
Hôm nay, mẹ đã gửi một khoản trước cho con. Con và William sẽ hoàn tất phần còn lại. Mấy năm sau khi nhìn lại, các con sẽ thấy cả hai đã tích góp được nhiều hạnh phúc đến nhường nào".
Jocelyn và William đều nghĩ rằng tài khoản tích lũy này là một ý tưởng tuyệt vời và họ luôn mong chờ được gửi khoản tiền tiếp theo. Thời gian trôi qua, họ tìm thấy ngày càng nhiều lý do để gửi thêm tiền vào tài khoản:
100 USD - Kỷ niệm ngày cưới lần đầu tiên của chúng tôi.300 USD - Jocelyn được tăng lương.2.000 USD - Chúng tôi có em bé.500 USD - William được thăng chức.
... Danh sách vẫn tiếp tục, và tài khoản tích lũy này ngày càng tăng lên.
Tuy nhiên, nhiều năm trôi qua, tần suất của các khoản tiền gửi này đã ít lại. Jocelyn và William bắt đầu bất hòa với nhau nhiều hơn, cho đến khi họ không còn nói với nhau lời nào. Ngày cưới của họ dường như là một ký ức xa vời.
Một hôm, Jocelyn nói với mẹ rằng cô và William đã đồng ý ly dị. Cô rất ngạc nhiên khi người mẹ chỉ trả lời bình thản:
"Hãy làm bất cứ điều gì con muốn, nếu các con thực sự không thể hòa hợp. Nhưng, trước khi ly hôn, hãy lấy ra tất cả số tiền trong tài khoản tiết kiệm mà mẹ đã tặng các con vào ngày cưới. Con không nên lưu giữ bất kỳ ký ức nào về cuộc hôn nhân đáng thương này".
Vì vậy, Jocelyn đã đến ngân hàng, dự định rút tiền và đóng tài khoản. Trong khi chờ xếp hàng, Jocelyn nhìn qua bản sao kê. Khi cô đọc từng dòng, những kỷ niệm vui tươi từ cuộc hôn nhân của cô với William tràn ngập trong tâm trí cô. Đôi mắt cô đẫm lệ và cô rời ngân hàng mà không hề rút tiền hay đóng tài khoản.
Khi về nhà, cô nói William hãy đến lấy tiền từ tài khoản tiết kiệm đó cho mình trước khi họ ly dị.
Ngày hôm sau, William nói Jocelyn hãy đến xem lại tài khoản một lần nữa. Khi đến nơi, cô bỗng thấy một khoản tiền mới gửi trị giá 5.000 USD. Bên cạnh đó là một dòng ghi chú:"Khoản tiền này là dành cho ngày mà anh nhận ra anh đã yêu em nhiều bao nhiêu trong suốt những năm qua. Và em đã mang đến cho anh biết bao hạnh phúc".
Thế là Jocelyn và William đã trở về bên nhau, và giờ đây, khoản tích lũy ngày càng tăng lên cùng với những kỉ niệm hạnh phúc của họ qua nhiều năm.
"Sau cơn mưa sẽ thấy cầu vồng". Thật vậy, tại thời điểm mà bỏ cuộc dường như dễ dàng hơn tiếp tục, thì việc nhìn lại những ký ức tốt đẹp mà hai vợ chồng đã tích góp đã giúp họ trở nên can đảm để vượt qua khó khăn trong cuộc sống hôn nhân.
Hôn nhân không phải là dạo bước trong công viên, cũng không phải là một chiếc giường trải đầy hoa hồng mà là một lời cam kết gắn bó suốt đời với nhau bằng tình yêu, sự kiên nhẫn, cảm thông, thấu hiểu và sẻ chia từ những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống.
ST
Em có dám ký đơn không? Hãy ký nó trước khi đưa cho anh Kỳ 4 Ngày nào hai chúng tôi cũng quần nhau như thế, như thể bù đắp lại quãng thời gian lạnh lẽo vừa rồi. Sáng dắt nhau rong ruổi đi chơi khắp hang cùng ngõ hẻm của Đà Lạt, về đến phòng lại quấn nhau như đôi sam còn hơn ngày mới cưới. Thành mang đến cho tôi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên...