Anh có định bỏ vợ lấy em không?
Em đã hỏi anh cả trăm nghìn lần như vậy rồi, nhưng mà anh đều nói, hãy cho anh thêm thời gian.
Nếu như anh thật sự yêu em, cần em và tha thiết muốn ở bên cạnh em như lời anh nói. Anh có dám bỏ vợ con mình để đến bên em không? Em đã hỏi anh cả trăm nghìn lần như vậy rồi, nhưng mà anh đều nói, hãy cho anh thêm thời gian.
1 năm… em yêu anh trong hạnh phúc. Đó là quãng thời gian vui vẻ nhất của em, vì em được ở bên cạnh anh, được anh quan tâm và chăm sóc. Đó cũng là lúc em biết anh có vợ, có con. Anh còn cả một trọng trách lớn là lo cho gia đình, cho người thân của anh. Anh không nói với em nhưng &’cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra’, cả anh và em đều trở thành những người sống trong lo lắng, sợ hãi vì lừa dối người khác. Chúng ta đã có với nhau thời gian như vậy, nhưng lại phải sống trong dối trá và đau khổ.
Em đã đấu tranh quá nhiều rồi, cũng đã vì anh mà hi sinh quá nhiều, nhưng em thật sự không thể nào rời xa anh. Người ngoài cuộc sẽ nghĩ em là kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ vì đã cướp anh, đã chen ngang vào gia đình anh nhưng em không thể làm khác được. Em đã quá yêu anh rồi, đã dành cho anh quá nhiều tình cảm và không thể nào mở lòng với ai khác. Em đã cố gắng rất nhiều để quên anh, nhưng mỗi đêm em đều nức nở vì quá đau khổ nếu như không được ở bên cạnh anh nữa.
3 năm… Em đã trót hứa với mẹ em rằng, năm nay em phải lấy chồng. Vì mẹ em ốm, mong muốn cho con cái được hạnh phúc, có cuộc sống ổn định. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
2 năm… Em cứ âm thầm yêu anh, làm người tình của anh như vậy? Anh cũng không bỏ em, không lơ là với em. Anh vẫn luôn dành cho em những lời có cánh, ngọt ngào. Luôn luôn đến bên em những lúc anh cảm thấy mệt mỏi. Và em lại như con thiêu thân ngoan ngoãn phục vụ anh, lo cho anh. Em chăm sóc anh như chăm sóc chồng của mình vậy, không tính toán, không đòi hỏi. Ngay cả những món quà anh mua cho em, em cũng không bao giờ nhận, vì em không muốn biến tình yêu này thành thứ tình cảm thực dụng vì tiền bạc. Năm đó, em 26 tuổi.
3 năm… Em đã trót hứa với mẹ em rằng, năm nay em phải lấy chồng. Vì mẹ em ốm, mong muốn cho con cái được hạnh phúc, có cuộc sống ổn định. Anh bảo em chờ, vậy 3 năm đủ chưa anh. Em cũng đã vì quá yêu anh nê chấp nhận chờ đợi. Nhưng 27 tuổi rồi anh ạ, em không còn trẻ nữa và cần lập gia đình. Người như em bây giờ thật khó kiếm người yêu nếu không biết dừng lại đúng lúc, nếu cứ biết yêu anh, chỉ biết hi sinh vì một người không cho em có được tương lai.
Em đã nghĩ tới mẹ em, gia đình em, em phải lấy chồng nhưng anh biết không, anh đã làm em tổn thương vô cùng khi nói em chờ anh thêm 2 năm nữa. Tức là khi em 29 tuổi, lúc đó lấy chồng cũng vừa. Nếu bản thân anh cho em được một tia hi vọng, một sự chắc chắn thì em không ngần ngại. Nhưng anh không phải là của riêng em, anh là của người đàn bà khác và một đứa con nhỏ. Em có dám đảm bảo được anh sẽ lấy em đâu.
Nếu thực sự anh yêu em, hãy nói với em một lời chân thành. Anh có bỏ vợ lấy em không? Nếu không, hãy để em ra đi, để em cố gắng quên anh, đừng dày vò em thêm nữa. (ảnh minh họa)
Anh có bỏ vợ lấy em không khi mà anh luôn kể về chị ta với giọng ngọt ngào và tự hào như thế. Anh thương yêu con anh còn không hết, hà cớ gì anh bỏ con anh đi với người đàn bà khác, để con không có cha?
Nếu thực sự anh yêu em, hãy nói với em một lời chân thành. Anh có bỏ vợ lấy em không? Nếu không, hãy để em ra đi, để em cố gắng quên anh, đừng dày vò em thêm nữa. Nếu như quên được anh, biết đâu em sẽ có cơ hội mới. Em sẽ tìm được người tình mới, một người đàn ông vì em, vì tương lai của bọn em và sẽ cho em được làm vợ, làm mẹ một cách đường đường chính chính. Cầu xin anh, hãy nói thật lòng đi, đừng níu kéo em, đừng hứa hẹn để em phải khổ thế này? Em đã đi vào con đường sai lầm rồi, rút chân thật sự quá khó anh ơi. Nhưng anh từ bỏ em, em sẽ làm được, chỉ van anh đừng ngụy tạo cơ hội và hi vọng cho em…
Theo VNE
Tôi không hối hận vì đã bỏ vợ lấy bồ
Khi quyết định đưa đơn ly hôn cho vợ, tôi sợ, một ngày nào đó mình sẽ phải rơi nước mắt, phải ân hận vì đã kiên quyết như vậy.
Thế nên, tôi đã cố gắng rất nhiều, cố gắng để lần thứ hai, sau khi tôi từ bỏ cuộc hôn nhân đầu để đến với người tình, tôi sẽ không phải chịu điều tiếng từ người khác, sống sao cho ra sống.
Ngày đó, tôi lấy vợ, có một con nhỏ đã 2 tuổi. Những tưởng, cuộc sống vợ chồng sẽ hạnh phúc, nhất là khi tôi đã có con, nhưng mọi thứ không như tôi nghĩ. Cuộc sống hôn nhân phức tạp hơn tôi tưởng, cũng không màu hồng như khi còn yêu nhau.
Vợ tôi học cao, là người xinh đẹp và có công việc tốt. Thu nhập của vợ cũng hơn tôi rất nhiều, thế nên, nhiều khi vợ &'dạy' tôi quá mức, khiến người làm chồng như tôi cảm thấy bức bối. Vì công việc của tôi chỉ bình thường, thậm chí có nhiều khi ít việc, phải ở nhà, vợ tôi lại lôi cái giọng nhiếc móc này kia. Bảo là, đàn ông mà không có chí, chỉ biết an phận, chỉ biết bằng lòng với những thứ mình đã có thì khó mà làm được việc gì. Tôi ức chế với cách nói chuyện của vợ. Vợ không hiểu tâm tư của tôi, chỉ là công việc tôi ưa thích thì dù là lương thấp hay lương cao cũng đâu có quan trọng. Tôi có thể không làm giàu được nhưng mà điều kiện gia đình tôi trước giờ đâu phải không khá giả. Với lại, tiền lương của tôi cũng đâu phải thiếu thốn gì.
Vợ đúng là người không hiểu tâm tư của chồng, không bao giờ chia sẻ với chồng, chỉ nghĩ tới việc tiền và vật chất. Tôi nghĩ mà buồn. Từ ngày lấy nhau cho đến khi sinh con, chưa bao giờ vợ nói được lời nhẹ nhàng, ân cần. Lúc nào vợ cũng tỏ ra mình là người tự lập. Tôi có kêu ca rằng vợ không mềm mại thì vợ lại gắt gỏng tôi. Vợ bảo, việc mềm mại là việc của đàn ông dành cho vợ chứ không phải là chuyện vợ phải mềm mại với vợ.
Giờ thì tôi và cô ấy đã có một đứa con gái ngoan. Tuy là thời gian chưa dài nhưng ít ra, tôi cũng không hối hận vì đã bỏ vợ lấy bồ. (ảnh minh họa)
Bao lâu nay, tôi chưa từng biết tới việc vợ chăm sóc, cơm nước hay mua sắm cho tôi bất cứ bộ quần áo nào. Vợ không bận tâm tới chuyện sinh hoạt của chồng, chỉ nghĩ kiếm tiền là tốt thôi. Mà vợ không hiểu, người đàn ông cần nhất là gì, chứ không phải chỉ cần có tiền mà lại là tiền do vợ họ kiếm ra.
Thế rồi, những triết lý của vợ khiến tôi thay lòng. Tôi cảm thấy mệt mỏi, không còn muốn gần gũi, yêu vợ nữa. Tôi đã bắt đầu nghĩ tới những người phụ nữ khác, khi họ muốn ở bên cạnh tôi thì vợ lại muốn đẩy tôi ra xa. Và rồi, tôi đã cặp bồ như vậy, điều mà vợ tôi không ngờ tới. Tôi thay đổi hoàn toàn, ăn mặc khác xưa, cũng đã biết cách quan tâm người khác hơn vì cô ấy cho tôi biết phải làm như vậy. Cô ấy luôn muốn dựa vào tôi, điều mà tôi mong mỏi. Thế là, tôi quên vợ, chán vợ và càng chán hơn.
Vợ tôi biết chuyện, cô ấy làm um lên, nói với họ hàng là tôi này nọ, phản bội, vô liêm sỉ. Tôi chịu hết, cô ấy đòi ly hôn. Tưởng là tôi không kí nhưng thật không ngờ, tôi lại làm điều trái với suy nghĩ của cô ấy. Tôi đã kí đơn ly hôn, bỏ vợ. 3 tháng sau, tôi cưới cô bồ kia. Đó là người con gái mà tôi nghĩ, sẽ làm vợ tôi tốt hơn người vợ hiện tại. Cô ấy biết quan tâm, chăm sóc, yêu thương tôi, biết lo lắng cho tôi, xem tôi ăn gì, muốn gì thích gì.
Giờ thì tôi và cô ấy đã có một đứa con gái ngoan. Tuy là thời gian chưa dài nhưng ít ra, tôi cũng không hối hận vì đã bỏ vợ lấy bồ. Người vợ cũ đã nhận ra sai lầm, ân hận, nhiều lần níu kéo tôi nhưng tôi không còn thiết tha nữa. Chúng tôi chia tay và có lẽ, đây là sự lựa chọn đúng đắn của tôi.
Theo VNE
Vợ ơi, anh đã chán cặp bồ rồi! Đây là lời nói thật lòng của anh, lời thú tội cuối cùng. Anh hi vọng vợ sẽ cho anh một cơ hội quay về và gây dựng lại mái ấm của mình với em và con. Anh thừa nhận, mình là một gã đàn ông lăng nhăng. Vợ nói không sai, đàn ông ai cũng giống nhau, tuy không phải là hoàn...