Anh có còn yêu em nữa không?
Anh, không phải tự nhiên mà em hỏi câu hỏi này, bởi em đã cảm nhận được sự thay đổi trong anh. Anh không còn là anh của ngày xưa nữa, chí ít là không nồng nàn, không sâu lắng và tha thiết như ngày đầu mới yêu em.
Người ta nói, tình yêu sớm nở tối tàn. Ngày anh tán tỉnh em, em không phải đã yêu anh quá nhanh sao. Em cũng không hiểu vì sao mình lại yêu anh nhiều như thế, có phải vì anh chân thành, vì sự mộc mạc trong con người anh đã đánh gục trái tim yếu mềm của em? Và chúng mình yêu nhau từ đó, anh luôn lo lắng, quan tâm em. Lúc nào em đi đâu, ở đâu anh cũng phải biết. Anh tỏ ra là người đàn ông ga lăng, biết yêu thương và quan tâm người khác. Em đã từng rất tự hào vì có người yêu như anh.
Hàng ngày anh gọi điện nhắn tin chỉ để hỏi xem em đã ăn cơm chưa, em còn thức hay đã ngủ. Anh luôn dặn em phải thế này phải thế nọ để thoải mái, vui vẻ và khiến anh yên tâm. Được anh che chở em thấy mình hạnh phúc lắm. Nhưng rồi mọi thứ trôi vào hư không, anh cũng chỉ là người đàn ông vô tâm như bao người khác.
Anh không còn biết tặng hoa em những ngày anh đến chơi, hay tình cờ qua đường và mua cho em chiếc chong chóng. Anh cũng không còn cảm thấy lo lắng khi em về quê mỗi chặng đường dài. Nếu trước đây anh luôn hỏi em đi về có mệt không thì giờ anh đã không hỏi nữa. Cả tối anh đi nhậu anh cũng không còn nhắn tin cho em. Anh luôn biết cách tìm lý do để không gọi điện hay trả lời em, vì lúc đó anh đang say sưa bên bạn bè.
Video đang HOT
Anh không còn biết tặng hoa em những ngày anh đến chơi, hay tình cờ qua đường và mua cho em chiếc chong chóng. (ảnh minh họa)
Anh bắt đầu cần khoảng riêng tư thay vì trước đây anh luôn nói với em rằng, bất cứ lúc nào anh cũng mong được ở bên cạnh em. Anh yêu em hơn tất cả những gì anh có nhưng giờ thì mọi thứ đã thay đổi, anh sẽ nhớ em nhưng không phải thường xuyên. Anh mặc định buổi tối mới nhắn tin cho em, và đúng vậy. Anh chỉ nhắn một, hai tin rồi biệt tích. Sáng mai anh dậy với lý do ngủ quên.
Em luôn khóc vì anh vô tâm, nhưng anh lại nói em nhiễu sự, hay này nọ với anh. Em kìm kẹp anh, không cho anh tự do với bạn bè. Anh nói em ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình vì lúc nào cũng đòi anh bên cạnh. Vậy anh không nhớ em sao? Em có nhớ anh thì mới cần anh bên cạnh, vậy mà anh lại nói em nhiễu sự là sao anh?
Em biết, tình cảm con người có thể thay đổi, thời gian khiến người ta có nhiều suy nghĩ khác nhau. Anh không còn như ngày trước, cũng không tuân theo những lời hứa hẹn nữa, anh sinh cáu bẳn, khó chịu với em. Thật may, em chưa trao cho anh thân xác của mình, em vẫn cố gắng giữ gìn vì em đã sợ cái ngày này từ lâu lắm rồi. Anh biết không, nếu như mình đã trao cho nhau, có lẽ anh còn lạnh lùng với em hơn thế. Em đã giữ được mình, đã kìm chế để không gục ngã trước anh. Thật may mắn.
Nếu chán em, hết yêu em, hãy nói một lời anh nhé. Em sẽ ra đi, sẽ chấp nhận tất cả vì em không muốn em luôn phải là người chạy theo anh trong cuộc tình này.
Theo Eva
Tình cà phê
"Nếu có nhiều tiền, anh sẽ làm gì?". "Anh sẽ mở một quán cà phê thật đẹp, lúc đó em không cần phải đi bất cứ đâu để uống cà phê, anh sẽ tự tay pha cho em".
"Nếu có nhiều tiền em sẽ làm gì?". "Em sẽ mở một quán cà phê thật đẹp, để cạnh tranh với quán của anh xem ai đông khách hơn và em cũng sẽ pha cho anh những cốc cà phê ngon nhất. Bảo đảm uống vào sẽ thức suốt đêm". Cả hai cười vang trong góc cà phê vắng. Ngoài kia, dòng người hối hả đi về dưới cái nắng bỏng rát của trưa Sài Gòn.
Đã gần mười năm mà giấc mộng cà phê ấy vẫn chưa thành. Em và anh vẫn vậy, la cà hết quán này đến quán khác nhưng vẫn chưa có được một quán cho riêng mình. Đôi khi uống một ngụm cà phê mà thấy lòng đắng ngắt. Cuộc đời mình cũng đen ngòm như giọt cà phê đang chầm chầm rơi trong cốc thủy tinh. Em thích cà phê. Anh cũng thế. Chúng ta thích ngồi đồng ở quán hàng giờ, chỉ để nói vu vơ rồi khúc khích cười, nhìn dòng người tấp nập ngoài kia, thấy đời mình như tách khỏi những xô bồ ấy, được thoát ly khỏi những bon chen toan tính trong chốc lát, chỉ để rồi sau đó lại lao vào cuộc sống, hối hả, gấp gáp hơn.
Người ta thích sưu tầm đồ cổ, sưu tầm tem, sưu tầm tiền... còn em lại thích sưu tầm hóa đơn của các quán cà phê. Anh thường cười khi nhìn chồng hóa đơn ngày một dày lên trong phòng em. Ừ thì số tiền mà anh và em đã dốc vào cà phê mỗi chiều hai đứa la cà chắc cũng đã đủ để mở một quán xinh xinh. Vậy mà giấc mơ ấy vẫn còn mãi xa vời...Thời gian cứ trôi, cuốn theo những ước mơ mãi không thành hiện thực, còn ta vẫn cứ nắm níu, hoài mơ.
Rồi một ngày anh bảo cần rẽ sang lối khác, phía không em, bỏ lại sau lưng mười năm đằng đẵng những yêu thương. (ảnh minh họa)
Rồi một ngày anh bảo cần rẽ sang lối khác, phía không em, bỏ lại sau lưng mười năm đằng đẵng những yêu thương. Những hẹn thề phút chốc thành vô nghĩa. Anh về phía ấy, để ước mơ thành hình. Từ ngày anh đi, em thôi không còn la cà những quán cà phê nữa. Ngồi trong góc cà phê quen, nhìn những đôi tình nhân ríu rít bên nhau, em lại nhớ dáng mình của một thuở. Lòng lại vương vấn suy tư, chẳng biết họ có đi cùng nhau được đến trọn kiếp người hay rồi lại mang trong mình một vết thương buốt nhói như em.
Gặp một người quen cũ trong một ngày mưa, cùng nhâm nhi tách cà phê đắng và ngắm mưa bên ngoài song cửa. Tưởng nỗi buồn cũng như những hạt mưa kia, rồi cũng sẽ tan vào không gian vậy mà không phải. Mưa càng làm lòng mình chùng xuống những nổi niềm. Chỉ là mưa thôi mà, có gì buồn, sao lòng ta cứ nặng nề đến thế. Bao lâu để quên một người? Bao lâu để những kỷ niệm ngủ quên trong ký ức? Chỉ biết từ lâu, cà phê chẳng còn đọng lại trong ta những dư vị ngọt ngào khi nhấp nháp.
Bạn bảo người ấy giờ đã là con rể ông chủ của một hệ thống các quán cà phê đẹp nhất Sài thành. Em cười chúc phúc mà lòng đắng ngắt như ly cà phê không đường. Em biết, từ ngày người đi, cà phê cũng mất luôn hương vị của nó. Lòng thắc mắc chẳng rõ, ai kia mỗi lần nhâm nhi cà phê có thấy vị của nó đã khác xưa.
Theo Eva
Bố mẹ anh chê nhà tôi nghèo Trên đời, có quá nhiều đàn ông thực dụng, muốn dựa vào vai vế nhà vợ để tiến thân. Ngày về ra mắt nhà anh, tôi được tiếp đón nồng hậu. Tôi luôn nghĩ, chẳng có gì để bố mẹ anh phải phản đối tôi cả, vì hai chúng tôi cũng hợp tuổi, và hơn hết là tôi là cô gái hiền lành...