Anh có bồ thì tôi sẽ có nhân tình
Nửa đêm, đứa con cựa mình làm tôi mở choàng mắt. Trong một giây, hình ảnh một người con gái mặc áo dài đỏ từ màn hình điện thoại của chồng đập vào mắt tôi.
Tôi không hề phủ nhận, từ khi quen người ấy, tâm trạng tôi bình ổn và phấn chấn hơn. Tôi từ chối mọi lời đề nghị gặp mặt, dù chỉ trong giây lát. (ảnh minh họa)
Trái tim tôi đau nhói. Bức tranh một gia đình hạnh phúc chỉ là ảo ảnh, giả tạo, là bức màn để che đậy bàn dân thiên hạ thôi sao?
Thực chất, nửa năm trước, tôi tình cờ phát hiện ra chồng mình có “vợ mới”. Điều này với tôi thật quá sức tưởng tượng. Biết nói thế nào nhỉ, một người đàn ông với dáng vẻ vô cùng đứng đắn, người đã gieo vào lòng tôi một niềm tin tưởng chừng bất diệt: dù thế giới có muôn vàn cám dỗ, dù đa số đàn ông đều có tính trăng hoa thì anh vẫn thuộc một trong số ít chung tình, nghiêm túc nhất.
Hơn nữa, tôi cứ đinh linh rằng, tình yêu anh dành cho tôi là duy nhất và vĩnh cữu.
Thật đáng thương cho tôi và đáng tiếc cho những ai tin vào điều đó.
Bởi tôi vô tình tìm ra chứng cớ rành rành khẳng định việc người đàn ông “nghiêm túc” ấy ngoại tình và nghe chính anh khai nhận tình yêu dành cho tôi không còn như trước nữa. Trái tim tôi tan nát, và niềm tin mà tôi dành cho anh gần hai mươi năm trong phút chốc đã sụp đổ hoàn toàn.
Tình yêu với tôi, vốn là niềm tự hào, hãnh diện của anh cơ đấy. Trải qua 11 năm thử thách, tình yêu ấy vẫn vẹn tròn và đơm hoa kết trái. Hai đứa con trai kháu khỉnh, thông minh cho một người “trưởng họ” như anh, phải chăng vẫn còn chưa đủ?
Mọi người trong gia đình anh đều nặng tính gia trưởng, mẹ anh thì “lắm điều” và thường xuyên “gây sự” khiến tôi phải âm thầm chịu đựng và nhẫn nhịn rất nhiều. Tôi không kể lể ra bởi không muốn anh phải bận tâm khó xử giữa bên tình, bên hiếu.
Vì thấy tôi không làm tròn “bổn phận” nên anh muốn thay “người mới” hay sao?
Mọi người trong gia đình anh đều nặng tính gia trưởng, mẹ anh thì “lắm điều” và thường xuyên “gây sự” khiến tôi phải âm thầm chịu đựng và nhẫn nhịn rất nhiều. (ảnh minh họa)
Dẫu có đưa ra muôn vàn lí giải, thì điều cốt yếu nhất vẫn là: trái tim anh đã hướng về người khác.
Video đang HOT
Anh thường nhắn tin cho người ta kể lể hết sự tình, thông báo cho người ta từng đường đi nước bước, trao cho người ta bao lời thương lời nhớ, âu yếm gọi nhau vợ vợ chồng chồng… Những cuộc gọi cứ triền miên suốt cả tiếng đồng hồ.
Trong khi đó, anh về nhà lặng im với tôi, hoặc thông báo câu gì đó qua loa, hời hợt. Tối tối, anh nằm riêng một góc, hoặc ra nhà ngoài nằm trên sô-pha, hoặc ngồi trước màn hình tivi nhưng tay lúc nào cũng khư khư ôm điện thoại.
Nhớ lại, kể từ sau khi sinh đứa con thứ hai, anh mới có biểu hiện như vậy. Không còn những ánh mắt yêu thương, không còn những lời hỏi han thân mật, và càng chẳng còn những cái ôm hôn bất chợt… Khoảng cách giữa tôi và anh, thật đúng là “gần nhau trong tấc gang, mà cách xa vời vợi”.
Hỏi cảm giác của tôi thế nào, tôi thật sự không muốn miêu tả nữa. Chỉ là tôi cay đắng nhận ra, trên thế gian, ngoài mẹ cha, con cái, anh chị em ruột thịt thì đâu còn ai yêu thương tôi thật lòng và mãi mãi? Mẹ cha đã già, anh chị em thì xa, con cái còn nhỏ. Vậy là tôi phải thương chính mình thôi!
Tôi dịu dàng, hiền lành nhưng không yếu đuối. Tôi rất trọng tình nhưng quyết không lụy tình. Bởi vậy, tôi không muốn chọn những cách mà nhiều người thường chọn như đi đánh ghen, “nói chuyện” với tình địch, níu kéo chồng, đi tự tử…
Tôi từng nói với anh: đồ đạc thì có thể dùng chung, nhưng chồng thì không bao giờ chung chạ. Anh đã phạm phải điều cấm kỵ nhất của tôi.
Từ khi chưa lấy chồng, tôi vốn đã cay ghét và coi thường những kẻ không chung tình, bởi không chỉ phản bội người khác, họ còn phản bội lại chính bản thân mình. Những người như vậy, dù có đưa ra muôn vàn lời minh biện, tôi cũng thấy không thể nào chấp nhận.
Sống với nhau gần 20 năm, có lẽ phần nào anh cũng hiểu tính tôi. Yêu thì yêu thật, nhưng hận cũng vô cùng. Tôi không thù dai, nhưng nhớ rất lâu. Đó là lí do tôi chẳng thể nào nhắm mắt làm ngơ hay tha thứ cho anh được nữa. Anh có bồ, tôi đau lòng biết mấy…
Anh không tìm, không gọi, cũng chẳng có một dòng tin nhắn. Tôi cảm giác như, mình vừa trải qua một giấc mơ dài. (ảnh minh họa)
Và thế là tôi mang con lặng lẽ ra đi…
Anh không tìm, không gọi, cũng chẳng có một dòng tin nhắn. Tôi cảm giác như, mình vừa trải qua một giấc mơ dài.
Nuôi con một mình đúng là vất vả. Nhưng bù lại, tôi hoàn toàn được tự do, thoải mái. Tôi biết, cái gì cũng có giá của nó và cuộc sống chẳng thể nào trọn vẹn hết được những điều mình mong muốn.
Khi tôi đang vạch ra những kế hoạch để thực hiện cho một cuộc sống mới thì mẹ tôi biết chuyện. Mẹ anh đã đến nhà mẹ tôi, mẹ anh nói sắp đến ngày giỗ lớn, không muốn để họ hàng biết và bàn tán, chê cười nên rất muốn tôi quay về. Vậy là mẹ đi tìm tôi, nhìn thái độ cương quyết của tôi, mẹ không nói nhiều, nhưng có một câu buộc cho tôi phải day dứt: có lẽ mẹ chết cũng không nhắm mắt được.
Thế đấy, tôi hận ai đã đưa cái quy ước ngầm định rằng: “Gái lớn ai không phải lấy chồng”. Bởi thực tế chứng minh cuộc sống của người con gái sau khi lấy chồng hoàn toàn thay đổi. Và có mấy ai luôn được vui vẻ, hạnh phúc thực sự đâu.
Tôi đã mừng, tưởng chừng mình đã thoát khỏi cái kiếp làm dâu, làm vợ ấy. Nhưng một lần nữa tôi lại phải chui đầu vào rọ. Lần này, không phải vì tình yêu, mà là vì không muốn trở thành kẻ bất hiếu, không muốn những người sinh ra tôi phải buồn phiền, lo lắng.
Tôi trở lại làm người một người con dâu ngoan hiền, một người vợ quan tâm chồng hết mực. Thế nhưng, tất cả cứ như lập trình sẵn, rằng phải như thế, như thế… Còn thực chất, trong lòng tôi trống rỗng, tâm hồn tôi lơ lửng, chẳng rõ buồn mà cũng chẳng rõ vui.
Trước đây, anh luôn là người chủ động chuyện trò, thân mật thì giờ đây tôi phải làm việc ấy. Tôi chỉ mong muốn một cuộc sống yên ổn, cho tới khi nào… không yên ổn được thì thôi. Có lẽ anh cũng vậy, nên trở lại thân thiết với tôi. Vậy nhưng, mỗi khi chạm vào người anh, tôi không còn cảm nhận được hơi nóng, sự ấm áp và nơi nương tựa đáng tin cậy, mà cứ nha va vào một tảng đá lạnh cứng, càng khiến lòng tôi bầm dập và đau đớn hơn thôi.
Tất cả những nỗi đau ấy, tôi không biết phải chia sẻ cùng ai, gia đình, bạn bè, người thân quen… tôi đều không muốn.
Rồi tình cờ, tôi quen với người ấy trên Facebook, ngày đầu tiên, người ấy kết bạn rồi chào hỏi, tôi cứ ngỡ là một người bạn cũ nào đó nên đồng ý. Nhưng truy vấn một hồi, tôi có thể kết luận là chúng tôi chưa từng gặp gỡ nhau ngoài đời.
Ban đầu, tôi cũng hơi bực mình, khó chịu vì hễ cứ bật Face là người ấy nhảy ra chát. Thế nên, tôi cứ nói trống không và trả lời cộc lốc.
Và đúng hôm phát hiện ra chồng sau nửa năm vẫn đều đều liên lạc với người “vợ hờ” nào đó, dù bề ngoài tưởng như đã chuyên tâm một lòng một dạ với vợ con, tuy không còn bàng hoàng nhưng tôi vẫn thấy lòng mình đau đớn và tâm trạng thì cực kì buồn bực. Tôi lang thang lên mạng và gặp ngay người ấy, tôi liền tuôn ra một tràng những bức xúc dồn nén bấy lâu. Người ấy đọc xong thì nhắn lại: đàn ông ai chẳng vậy, càng nhiều càng ít. Tôi ngao ngán thở dài. Chính chuyên như sao buổi sáng. Chung tình như lá mùa thu! Và rồi hết chuyện nọ sọ chuyện kia, cả những chuyện thâm cung bí sử của cánh đàn ông, lần đầu tiên, tôi được nghe một người thổ lộ.
Đến đây thì tôi nhớ tới bộ phim hồi bé đã từng xem: người vợ chán sống với ông chồng ngốc nghếch bèn ra sông tự tử thì gặp một người kéo cá bỏ vào cái giỏ không đáy. Chị vợ thấy người ấy còn ngốc hơn cả chồng mình nên bật cười và quên ngay ý định tự tử.
Còn tôi, đang chán vì chồng có bồ thì lại gặp người còn có máu lăng nhăng hơn cả chồng mình. Tự nhiên, tôi cũng thấy lòng… nhẹ hơn đôi chút.
Cũng từ đó, tôi và người ấy trò chuyện thường xuyên hơn. Cuộc sống vợ chồng của người ấy dường như cũng chẳng hề suôn sẻ. Người ấy nói đang li thân với vợ. Tôi thì không tin lắm nhưng cũng chẳng muốn kiểm chứng. Liên quan gì đến tôi đâu!
Tôi không hề phủ nhận, từ khi quen người ấy, tâm trạng tôi bình ổn và phấn chấn hơn. Tôi từ chối mọi lời đề nghị gặp mặt, dù chỉ trong giây lát. Với tôi, người ấy như là bạn tâm giao, là nơi để tôi có thể trút bầu tâm sự mà bình thường tôi vẫn luôn giữ kín trong lòng. Qua những dòng tin nhắn, tôi có thể mường tượng ra cuộc sống thường nhật của người ấy. Cứ như là chúng tôi đang ở bên cạnh nhau. Và tôi giật mình nhận ra, có lẽ, chồng tôi và cái người nào đó cũng vậy. Là vợ chồng sống chung một nhà, nhưng chúng tôi không hề biết hôm nay đối phương làm gì, ở đâu, tâm trạng thế nào. Nhưng những người thứ ba ở tận đẩu tận đâu thì rành rành hiểu rõ. Thật đúng là bi kịch.
Tôi trước sau vẫn giữ nguyên quan điểm, đã yêu là phải chung tình. Chồng tôi là mối tình đầu tiên và cũng sẽ là mối tình duy nhất trong cuộc đời tôi. Cho dù chồng bội bạc, cho dù chồng không còn yêu tôi nữa thì tôi vẫn nhất quyết dành trọn tình yêu ấy cho anh.
Chỉ có điều, cứ đà này, tôi không biết liệu chúng tôi có thể ở cùng nhau được đến bao lâu.
Theo Eva
Về quê...
... Chị chẳng ngại gì ngoài việc nhận được lời hỏi han chi tiết từ những con người chân chất, thật thà ấy. Họ gọi đó là tình làng nghĩa xóm, quan tâm thân tình đến nhau bất kể người kia có cần, có thích hay không.
Hình minh họa: Dân Việt
Không đáp lại thì họ sẽ có chuyện để kể rằng dâu nhà ấy khinh khỉnh lạnh nhạt với bà con lối xóm, trong khi khéo vừa hỏi chuyện mình lúc trước, chỉ lát sau gần như toàn bộ những người có mặt ở đó biết nội dung. Đến giúp đám, thì chỉ có việc nhặt hành, nhặt tỏi, nhặt rau lau bát, rất thích hợp cho việc túm tụm thì thào.
Câu chuyện nào cũng được các bà các chị săm soi từ đầu đến chân, rồi đem ra mổ xẻ bàn luận sau khi "khổ chủ" đã rời quê cả tuần. Vấn đề các bà quan tâm quá, chuyện nhà ai cũng tường tỏ từng chân tơ kẽ tóc, từng nội tình ngoại vụ chuyện gì cũng biết.
"Nhà bà Hoan có gần trăm cây vàng nhưng giấu kỹ lắm. Nhà thím Thuấn đầy tiền, thím ấy dậy thêm rồi tham gia công tác ở trường kiếm bộn, chẳng qua cứ giả nghèo giả khổ thôi, đã ai thèm xin đâu". "Thằng ấy nó đi buôn, tiền chất hàng núi. Thằng kia làm cho công ty nước ngoài, lương hàng trăm triệu một tháng".
Chị cười thầm, chắc họ toàn vống lên theo kiểu "gà mẹ rụng lông", chứ giờ người khôn của khó, làm gì mà dễ thế, ai mà được "quan tâm" thì cũng mếu dở. Sau đến chính chị là chủ thể của câu chuyện.
Ra là mẹ chồng lúc nào cũng tự hào con trai mình giỏi giang tài ba, một có khi thêm thắt thành hai, đi khoe trong mọi câu chuyện rằng chúng nó tự mua đất, tự làm nhà. Bà kể những "kỳ tích" ấy nhưng lại "quên" không kể những vất vả, những nợ nần, những lần hai vợ chồng bị lừa tiền, góp vốn làm ăn thua lỗ, những vụ giúp đứa em gặp khó khăn, vì kể ra như thế thì lại xấu đứa em.
Là bà tự hào kể vậy thôi cứ cũng đã được cái gì đâu, vậy là mọi người bắt đầu đặt những câu cắc cớ, hỏi trực tiếp chị: "Vợ chồng mày giàu thế sao không cho bố mẹ tiền xây nhà đi". Chị ngạc nhiên: "Nhà bố mẹ cháu năm gian to đẹp, chắc chắn như thế, lại mới xây thêm dãy nhà ngang, có buồng để không. Sao phải xây mới ạ?". Song họ cứ thích tham gia, rằng phải xây nhà tỉ bạc mới là xây, là cho. Có người lại quát: "Sao không thay cho bố mày cái xe máy mới". Họ nói "Giờ chúng mày còn trẻ mà đã thế, là giỏi là tài, báo hiếu cho bố mẹ đi chứ còn gì?".
Chị đến xây xẩm mặt mày, tính chị vốn không hay kể lể, vì kể ra cũng có bớt túng thiếu đi được đâu, thành ra không kể khổ nghĩa là người đó rất sướng. Và nếu sướng, nhiều tiền thì phải biết chia sẻ, chị cười và buồn cho suy nghĩ ấy quá.
Người quê nhìn thấy có đôi đứa "giàu non", cùng vài kẻ hay "chém gió" nên kính nể những người đi làm ở thành phố lắm, luôn nghĩ rằng người phố tiêu tiền như rác, ở đó tiền rơi khắp đường chịu khó nhặt tí là đầy.
Nỗi tủi khổ vì chẳng có sự trợ giúp còn chưa nguôi thì việc buồn lại đến khi có những người không hiểu, nói vợ chồng chị ích kỷ, tham lam chỉ biết nghĩ cho bản thân... Mẹ chồng cũng chẳng thể nói đỡ cho câu nào vì như thế khác gì "đốp" vào những gì bà từng khoe khoang trước kia.
Sự quan tâm thái quá ấy khiến cho gia đình nhỏ lục đục không ít sau mỗi lần về quê. Cũng bởi một lời nói chân tình đúng lúc khiến cho người ta nhớ mãi, bên cạnh đó những lời đơm đặt cay nghiệt vô tình hay hữu ý có thể làm ai đó ám ảnh suốt đời không quên.
Theo Danviet
"Cô ấy ngoại tình với bạn thân của tôi" Do điều kiện kinh tế gia đình khó khăn, lại phải nuôi 2 con nhỏ nên cách đây 2 năm vợ chồng tôi quyết định để tôi đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài. Hình chỉ có tính chất minh họa. Vậy mà, trong khi tôi đang vất vả nơi xứ người để kiếm tiền chăm lo cho gia đình thì cô...